Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 43: Tạm biệt mèo con



Đứa trẻ hét lên, lập tức kinh động những người lớn và trẻ em bên cạnh, mọi người quay lại nhìn người đàn ông xa lạ này, người đàn ông này vẫn không dừng lại mà tóm lấy đứa trẻ trong tay rồi ôm vào lòng.

  Miêu Húc đồng thời bay tới, lao thẳng về phía người đàn ông, người đàn ông nhìn thấy Miêu Húc thì ôm lấy đứa nhỏ chạy sang một bên.

  Hành động này khiến mọi người xung quanh hoảng sợ, cha mẹ bế con ra tránh đường. Bởi vì sau giờ tan học có nhiều người hơn nên ở vòng trong náo loạn, người ở bên ngoài không biết chuyện gì đang xảy ra. tất cả đều quay đầu lại nhìn xung quanh, trong và ngoài vòng tròn tức khắc loạn cả lên.

Vương Dần Nhất tiến lên bế Chiêu Chiêu lên, sau khi chứng kiến ​​cảnh tượng vừa rồi, nhìn thấy bạn cùng lớp bị bắt đi, Chiêu Chiêu lập tức biến thành một con hổ nhỏ, run bần bật nằm trong lòng cha mình.

  Vương Dần Nhất đau lòng xoa xoa lỗ tai Chiêu Chiêu, ấn vào gáy nhóc để che khuất tầm nhìn của nhóc, đồng thời Vương Dần Nhất cũng lo lắng cho Miêu Húc, ôm chặt đứa bé, lo lắng nhìn Miêu Húc.

  Những người mặc thường phục cũng nhanh chóng chạy tới, nhưng cha mẹ và con cái quá hỗn loạn, khiến tốc độ của họ bị chậm lại, Vương Dần Nhất một tay ôm Chiêu Chiêu, tay còn lại giơ lên, cao lớn vươn tay ra khỏi đám đông rất dễ thấy, anh ta làm một cử chỉ.

  Khi đám vệ sĩ đang chờ nhìn thấy thì dẫn cha mẹ và trẻ em sang một bên để dọn đường cho những người mặc thường phục.

  Miêu Húc đuổi theo tên trộm mèo, tên trộm mèo không thể chạy nhanh với đứa nhỏ trong tay, Miêu Húc đuổi kịp tên đó trong vài bước, vồ lấy ném tên đó xuống đất. Hai người lớn và đứa nhỏ ngay lập tức cuộn lại với nhau.

  Đứa trẻ sợ hãi biến thành một con chó sủa với giọng sữa.

Tên trộm mèo nhìn thấy con chó con liền hưng phấn thở dốc, Miêu Húc chửi thầm trong lòng biế,n thái, ngay cả khi sắp chết cũng phát n***.

1

  Miêu Húc trước tiên vươn tay ôm lấy đứa nhỏ trong lòng tên biế,n thái, người đàn ông ôm con chó con, lớn tiếng hét: "Tao có con tin! Đừng tới đây!"

  Miêu Húc nghĩ thầm con tin quỷ gì, với thân hình nhỏ bé này có thể là một tên trộm, nhưng còn lâu mới có thể thành một tên cướp được.

  Miêu Húc nắm lấy mắt cá chân của tên trộm mèo kéo mạnh về phía sau, kéo người đàn ông xuống đất, sau đó anh kẹp khuỷu tay của tên đó và dùng lực một cách thô bạo. Người đàn ông há miệng nôn ọe. Miêu Húc véo cổ tay tên đó và vặn ra phía sau, buộc tên đó phải buông đứa trẻ.

  Chú chó con khá thông minh, ngay khi người đàn ông buông tay ra cậu ta đã thoát ra được, đáng tiếc là cậu ta quá sợ hãi không biết đường lại nhảy lung tung vào vòng tay của Miêu Húc.

 Miêu Húc nhanh chóng đưa tay bế con chó lên, đảm bảo an toàn cho đứa trẻ, người đàn ông nhân cơ hội dùng tay và chân bò về phía trước, tên đó thực nhiên nhảy cẩng lên khỏi mặt đất và dùng hết sức lực chạy về phía trước.

  Miêu Húc ôm con chó con và hét lớn: "Cảnh sát đây! Không được cử động!"

  Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó tiếp tục điên cuồng bỏ chạy, không hổ là một tên trộm, Miêu Húc không khỏi phàn nàn, mỗi lần anh hét lên hai câu "Cảnh sát, đừng di chuyển", phạm nhân lại càng chạy nhanh hơn.

  Nhưng chạy nhanh cũng vô ích, lúc này những người mặc thường phục đã tới, có mấy người vây quanh tên đó, chặn đường tên trộm mèo, đẩy người này xuống đất, vặn hai tay ra sau lưng, sau đó rút còng tay ra còng tên trộm mèo.

  Cảnh sát đã khống chế được nghi phạm, người đàn ông nằm trên mặt đất thở hổn hển, biết sự việc đã kết thúc, tâm như tro tàn, không nhúc nhích, cảnh sát nhấc người lên khỏi mặt đất, áp giải ra xe cảnh sát đang lao tới.

  Miêu Húc ôm con chó quay lại cổng trường mẫu giáo, đứa trẻ trong tay là một con chó spaniel có đôi tai cụp xuống, nhóc tựa vào người Miêu Húc và rên rỉ, cũng may lá gan khá lớn nên không khóc.

  Miêu Húc lăn lộn trên mặt đất, người đầy bụi, xuất hiện trước mặt bố mẹ, anh trả con chó lại cho mẹ nó, đứa trẻ không rơi nước mắt, nhưng người mẹ lại khóc ôm chặt đứa trẻ không buông.

  Miêu Húc Sung nói với phụ huynh đang tụ tập: "Không sao rồi."

1

  Mọi người chứng kiến ​​cảnh tượng anh nhanh chóng chạy ra cướp đứa trẻ lại, cô giáo đứng sang một bên sửng sốt, là người phản ứng đầu tiên giơ tay lên và bắt đầu vỗ tay.

  Sau đó những đứa trẻ bên cạnh cũng làm theo sự dẫn dắt của giáo viên, vươn đôi bàn tay nhỏ bé ra vỗ vỗ, ngước nhìn Miêu Húc với ánh mắt ngưỡng mộ, phụ huynh nhìn nhau bắt đầu vỗ tay, thậm chí có người trong đám đông còn hét lên gọi Miêu Húc: " Quá đẹp!"

  Vương Dần Nhất cứ ôm Chiêu Chiêu để ngăn nhóc nhìn thấy kẻ xấu, anh ta không buông ra cho đến khi Miêu Húc quay lại với con chó con trong tay. Chiêu Chiêu quay đầu lại và nhìn Miêu Húc sau khi giải cứu con chó con. Nhóc ngừng run rẩy và mở mắt ra, nhìn Miêu Húc bằng đôi mắt to.

  "Nhìn xem, cho dù có kẻ xấu, chú cảnh sát cũng sẽ bảo vệ con." Vương Dần Nhất cúi đầu nói vào tai con hổ nhỏ: "Chưa kể người cảnh sát này chính là chú Miêu."

Hổ nhỏ nhìn thấy các bạn cùng lớp vỗ tay khen ngợi Miêu Húc, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào, như đang nói với bọn họ rằng đây chính là chú Miêu của tôi. Cậu bé nhấc bàn tay của mình ra khỏi vòng tay của cha và vỗ tay cùng với những người khác.

  Điều xảy ra tiếp theo là cảnh sát Hùng Hùng bước lên sân khấu, sơ tán đám đông và yêu cầu các giáo viên giải thích tình hình cho phụ huynh, dặn họ đừng hoảng sợ, tội phạm đã bị bắt và sẽ không còn nguy hiểm nữa.

  "Phần tôi ghét nhất chính là đây." Cảnh sát Hùng mặt không biểu tình nói.

  Miêu Húc bước đến trước mặt Vương Dần Nhất, thấy Chiêu Chiêu vẫn vui vẻ mặc dù đã biến thành một con hổ con, bóp chặt bàn chân nhỏ của Chiêu Chiêu nói: "Tôi còn có việc phải làm, hai người quay về trước đi."

Con hổ nhỏ dùng móng vuốt cào vào lòng bàn tay Miêu Húc, Vương Dần Nhất nói với Miêu Húc: "Cẩn thận."

  Miêu Húc nhìn Vương Dần Nhất ôm con quay về, sau đó đứng cạnh Hùng Hùng hỏi: "Phần nào?" Người đã bị bắt, chúng ta quay lại thẩm vấn xem, còn có phần nào khác sao?

  Hùng Hùng lạnh mặt nói: "Giải quyết hậu quả."

  Miêu Húc chỉ sau khi đi theo Hùng Hùng, anh mới hiểu việc xử lý hậu quả có ý nghĩa gì.

  Vì sự việc xảy ra sau giờ học nên việc kiểm soát giao thông được thực hiện ngay từ cổng vào của trường mẫu giáo, các phương tiện phải đi đường vòng, hơn nữa trường mẫu giáo này khá đặc biệt, cửa cố tình mở ở phía sau để tránh tai mắt của người dân. Mặc dù khung cảnh lúc đó rất hỗn loạn, một số đứa trẻ sợ hãi biến thành động vật, nhưng hẳn là không người bình thường nào nên nhìn thấy chúng.

  Để đề phòng, Hùng Hùng vẫn dẫn người điều tra đi điều tra lại, Miêu Húc tò mò hỏi: "Nếu tìm được người chứng kiến ​​thì sẽ thế nào?"

  "Xóa bỏ trí nhớ." Hùng Hùng máy móc nói.

Miêu Húc trong lòng không nói nên lời, anh đã nghe Vương Dần Nhất nói về việc tiêm thuốc mất trí nhớ, liền hỏi: "Nếu nghi phạm biết về trường mẫu giáo, trí nhớ của tên đó có bị xóa sạch không?"

  Hùng Hùng gật đầu nói: "Nhưng sau khi bị kết án, các hoạt động tội phạm nhắm vào các nhóm người đặc biệt sẽ bị xử là trọng tội."

  Miêu Húc cảm thấy nhẹ nhõm.

  Khi rắc rối kết thúc thì trời cũng đã khuya, khi Hùng Hùng và Miêu Húc trở lại đồn cảnh sát, Milian vẫn đang đợi trong phòng.

  Miêu Húc tưởng mèo con còn sợ hãi, liền nói với cậu ta: "Người đó đã bị bắt, cậu bình an vô sự, có thể về nhà rồi đó."

  Ragdoll ngồi xổm trên ghế, nhìn hai viên cảnh sát, nói: "Tôi biết, tôi đặc biệt chờ hai người."

  Mặc dù mèo nhỏ từ trước đến nay rất sôi nổi, nhưng bây giờ giọng điệu của cậu ta mới trở nên vui vẻ thực sự, cậu ta đứng dậy, cúi đầu về phía Miêu Húc và Hùng Hùng, chân thành nói: "Cảm ơn."

  Miêu Húc và Hùng Hùng nhìn nhau, cùng nhau nói: "Vì nhân dân phục vụ."

  Mèo ragdoll tạm biệt cảnh sát, Miêu Húc nhịn không được hỏi: "Cậu trở về thế nào?"

Milian thản nhiên nói: "Đi bộ về."

  Miêu Húc không khỏi nhìn chằm chằm bộ dáng như mèo con tay chân ngắn ngủn của cậu ta, hỏi: "Cứ như vậy?"

  Milian gật đầu: "Đúng vậy, chạy về phải ước chừng nửa tiếng."

  Miêu Húc quả thực bội phục cậu ta, đến thời điểm này dù tù nhân đã bị bắt nhưng vẫn không chịu biến thành người, nếu không nhìn thấy ảnh selfie của cậu ta trên mạng Miêu Húc sẽ nghĩ rằng cậu ta thực sự không thể biến hình thành hình dạng con người, chẳng qua biết nói tiếng người.

  Lúc này Hùng Hùng nói: "Tôi chở cậu về."

  Milian lập tức chạy đến chỗ Hùng Hùng, vẫy đuôi với vẻ biết ơn nói: "Cảm ơn anh rất nhiều. Tấm lòng của anh như vàng, anh đã cho tôi, một chú mèo con tội nghiệp, có thể về nhà sớm hơn chút."

  Miêu Húc nghi ngờ Milian cố ý nói chạy bộ về chỉ để tranh thủ chiếc xe.

  Kết quả ba người lên xe, Hùng Hùng bình tĩnh bước vào xe, Miêu Húc ôm Milian ngồi ở ghế sau, Ragdoll choáng váng ở ghế sau một lúc, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo ngã xuống: "Sao anh không nói đó là xe cảnh sát?!"

  Hùng Hùng lái xe nói: "Có xe cảnh sát đã không tồi."

 Con mèo ragdoll bất lực ngồi phịch xuống ghế sau, Miêu Húc bên cạnh thì đang cười.

  Sau một quãng lái xe ngắn đã đến nhà Milian. Milian sống trong một tiểu khu nhỏ bình thường, yên tĩnh và tao nhã, kém hào nhoáng hơn nhiều so với những gì cậu ta xuất hiện trên Internet.

  Hùng Hùng đậu xe ở tầng dưới nhà, mèo Ragdoll nhảy xuống xe nói với hai người: "Sao các anh không lên ngồi một lát?"

  Miêu Húc cười lắc đầu nói: "Không cần, cậu nhanh về nghỉ ngơi một chút đi. Hy vọng có thể sớm xem được video của cậu trên mạng, tôi sẽ ném cho cậu một đồng xu."

  Mèo con ngẩng mặt lên, bộ lông trắng như tuyết dường như phát sáng trong đêm, đôi mắt to màu xanh lam nhìn Miêu Húc, trong đó như có một biển sao.

  "Chờ một chút." Con mèo Ragdoll nói rồi quay người chạy vào tòa nhà.

  Miêu Húc ngẩng đầu nhìn căn nhà trước mặt, đèn ở một tầng nào đó đột nhiên bật sáng, một lúc sau, trong hành lang vang lên tiếng bước chân, một chàng trai bước ra.

Trắng trẻo, gầy gò, không cao nhưng với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, cô ấy trông rất dễ thương và đáng yêu, giống như trong bức ảnh selfie.

1

  Miêu Húc cười nói: "Xin chào."

  Milian trong hình dạng con người còn nhút nhát hơn hình dạng con mèo, cậu đặt thứ gì đó vào tay Miêu Húc và nói: "Như đã hứa, một món quà dành cho người hâm mộ."

  Miêu Húc nhìn qua thấy đó thực sự là một mô hình in hình bàn chân và một mặt dây chuyền điện thoại di động bằng lông mèo.

  Miêu Húc ngơ ngác nói: "Cám ơn."

  "Tôi muốn cảm ơn anh." Milian nói, "Và thay tôi cảm ơn chú hổ nhỏ. Hộp cơm trưa rất ngon."

 Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Cảm ơn Hổ lớn nữa, đã làm phiền hai người rồi."

  Miêu Húc đã đọc thông tin, Milian nói mình đã trưởng thành thực ra chỉ mới mười tám tuổi, không đi học nên đã ký hợp đồng với một công ty để kiếm tiền bằng cách quay video trực tiếp trên mạng.

  Kết quả lại bị nhắm đến vì buổi phát sóng trực tiếp lần này, Miêu Húc có chút lo lắng, không khỏi hỏi cậu ta: "Sau này cậu sẽ luôn đóng vai một con mèo nổi tiếng trên mạng sao? Cậu có dự định gì cho tương lai không?"

  Milian nói: "Có chứ, đương nhiên là tôi đã nghĩ đến tương lai. Tôi dự định sẽ tìm người nuôi nếu không thể phát sóng được nữa. Tôi sẽ là con mèo toàn thời gian. Tôi sẽ đi cùng người đó mỗi ngày, để người đó vuốt và kêu meo meo với người đó."

  Miêu Húc: "..."

  Được thôi, mỗi người đều có cách sống riêng, có lẽ cậu bé này muốn làm mèo hơn là làm người.

  Hùng Hùng vẫn đang ngồi trong xe cảnh sát chờ đợi, thực sự đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, Milian mỉm cười với Miêu Húc, mơ hồ có vẻ ngây thơ hồn nhiên trông giống con mèo Ragdoll và nói: "Tạm biệt, anh cảnh sát."

  Miêu Húc vẫy tay chào anh và nhìn anh quay trở lại tòa nhà, biến mất ở cuối hành lang.

  Tạm biệt, mèo con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.