Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 59: Đuôi hổ



Nhưng người chủ quá bận rộn, mỗi ngày về nhà đều không muốn di chuyển, thời gian chơi đùa với cún con càng ngày càng ngắn, càng chiếu lệ. Ban ngày Tiểu Sài bị nhốt trong lồng, nó bắt đầu nhớ những ngày tháng sống cùng ông nội.

  Rồi một ngày nọ, bạn gái của nhân vật chính đến nhà nhân vật chính, nhìn thấy Tiểu Sài liền dùng đũa chọc vào, Tiểu Sài không vui nhe răng trợn mắt với bạn gái, bạn gái muốn chơi với con chó con nhưng Tiểu Sài lại không muốn mà tè vào người cô.

  Bạn gái hét lên và bảo nhân vật chính hãy ném con chó đi.

  Nhân vật chính thực sự cảm thấy việc dắt chó đi dạo rất phiền phức nên để làm bạn gái vui vẻ, anh ta nói sẽ giải quyết sau.

  Tiểu Sài rất sợ hãi, sợ bị ném vào bãi rác. Ngày hôm sau khi người chủ không có ở nhà, nó đã chạy ra khỏi chuồng, nhìn ảnh ông nội trong nhà rồi rên rỉ, nó nhảy lên mở khóa cửa rồi lẻn ra ngoài.

  "Cho nên những người không có năng lực và thời gian, tốt nhất không nên nuôi thú cưng." Miêu Húc đột nhiên bình luận: "Thật vô trách nhiệm và không công bằng với cả người và chó con."

  Vương Dần Nhất tò mò quay đầu lại, nhìn vào góc nghiêng của Miêu Húc, phát hiện anh thật sự rất dễ dàng hòa mình vào câu chuyện, đồng cảm với các nhân vật trong sách, cho dù nhân vật đó là một chú chó con..

  Điều này cho thấy Miêu Húc là một người mềm yếu, nhưng anh lại là một cảnh sát cứng rắn.

  Con hổ cử động, chiếc gối dựa cũng gợn sóng, Miêu Húc dựa vào đó, lắc lư như nằm trên sóng nước. Vương Dần Nhất nói: "Nhân vật chính và con chó con là do số mệnh an bài, nhân vật chính chưa từng nuôi chó, không chấp nhận lẫn nhau thì cũng không thể làm gì được."

  Miêu Húc không vui quay đầu nhìn hổ: "Anh không phải hổ sao? Tại sao còn thay mặt người khác nói chuyện?"

  Con hổ nhanh chóng dỗ dành anh và nói: "Tôi không phải là đang nhìn vấn đề từ mặt khác sao? Phải cho nhân vật chính và chú chó con một chút thời gian để hòa hợp với nhau." Giống như hai người họ đã làm trước đây.

  Con hổ đặt chân vào lòng bàn tay Miêu Húc và nói: "Đừng khó chịu, sờ một chút."

2

 Miêu Húc: "..." Luôn cảm thấy con hổ lớn này càng ngày càng lãng. (lãng= dăm)

  Nhưng sức hấp dẫn của móng vuốt trước mặt quá lớn, Miêu Húc chắp hai tay lại, kẹp chặt móng vuốt hổ dày cộm vào lòng bàn tay mình. Con hổ giơ chân lên xoa xoa trong lòng bàn tay anh, Miêu Húc cảm nhận được cảm giác lông tơ và thịt đệm đồng thời cọ xát vào nhau, khiến anh ngứa ngáy dựng tóc gáy.

  Vương Dần Nhất nhìn Miêu Húc, ác ý quất đuôi, nói với anh: "Lại dựa tiếp đi."

  Miêu Húc nghiêng người, con hổ dùng bốn chân khóa chặt anh vào lòng, con mèo vàng to lớn nằm ngiêng trên giường, há miệng ngáp dài, dùng chân câu lấy đầu của Miêu Húc. Đuôi của nó gác trên người Miêu Húc, nâng lên hạ xuống giống như con trỏ của máy ghi âm, lại giống như chiếc dùi trống đang rơi xuống, gõ từng chút một một cách nhàn nhã và lười biếng.

  Miêu Húc hôm nay quả thực mệt mỏi, đọc được mấy trang liền cảm thấy buồn ngủ, anh đóng sách lại dựa vào tấm nỉ lông hổ, nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa hồ sắp ngủ rồi.

  Con hổ nheo đôi mắt vàng nhìn anh, mũi chạm vào trán anh, chân chạm vào tay anh, đuôi từng chút mở ra lãnh thổ về phía trước, lặng lẽ lướt qua như một con rắn.

  Rắn có lông.

  Miêu Húc đột nhiên mở mắt, nhìn con hổ, hỏi: "Anh đột nhiên thích biến hình như vậy, là bởi vì anh biến thành hổ có thể công khai động tay động chân với tôi sao?"

A, Vương Dần Nhất bị phát hiện có hơi xấu hổ, nhưng lại rất táo bạo, mở to mắt, ngây thơ nói: "Tôi muốn biến thành hổ làm gối dựa cho em mà?"

  Miêu Húc nghi ngờ đưa tay về phía sau, túm ​​chiếc đuôi lớn giống như con sâu ra khỏi quần áo, cầm nó trong tay, nheo mắt nhìn Vương Dần Nhất: "Vậy đây là cái gì?"

1

  Vương Dần Nhất lắc lắc đầu đuôi: "Là đuôi của tôi."

  Miêu Húc nhìn con hổ, lại nhìn cái đuôi trong tay anh, nghiêm mặt nói: "Lần sau anh gây sự, tôi sẽ cắt đuôi anh."

  Con hổ dùng đuôi móc cằm Miêu Húc, nói như một tên côn đồ: "Hoan ngênh quý khách."

  Miêu Húc cuối cùng cũng xác định con hổ lớn chỉ đang giở trò côn đồ, dở khóc dở cười ôm cổ anh ta xoa xoa, hoàn toàn dùng con hổ lớn làm gối, khi đã hài lòng thì nằm xuống trên giường và nhắm mắt lại.

  Con hổ lớn điều chỉnh lại tư thế, nằm xuống bên cạnh anh, dùng mũi chạm vào má anh, nhẹ nhàng nói: "Chúc ngủ ngon, A Húc."

  *

 Ngày hôm sau, Miêu Húc và Bạch Dụ đến trường quay thì thấy trường quay u ám, các nhân viên đều có vẻ mặt đưa đám, ngay cả việc quay phim cũng trở nên bơ phờ.

  Miêu Húc vội vàng hỏi chuyện gì đang xảy ra, trợ lý studio đưa điện thoại ra và nói với Miêu Húc: "Cảnh sát anh tự xem đi. Lần này tổn thất của chúng tôi rất lớn."

  Miêu Húc cuối cùng cũng hiểu được ý của trợ lý sau khi đọc nội dung trên weibo điện thoại.

  Chuyện xảy ra ở phim trường ngày hôm qua đã được đăng lên mạng, có người cho rằng Tiểu Sài, một thành viên của đoàn phim đã đánh một thành viên của nhóm từ thiện bảo vệ động vật, trong đó có kèm theo những bức ảnh về vụ đánh nhau.

  Một bức ảnh đặc biệt được phóng to, trong đó có cảnh Bùi Lăng đang đá một thanh niên, bên cạnh có dòng chữ: "Ngạc nhiên! Đôi chân vô ảnh của nam diễn viên tức giận đá thanh niên, sao anh ta có thể bạo lực như vậy? "

  Những người phía dưới bức ảnh bình luận rằng đoàn làm phim thật quá đáng, quả thực giống xã hội đen; một số cư dân mạng còn cực đoan hơn, mắng mỏ tất cả mọi người từ đạo diễn đến trợ lý, cho rằng trong đoàn làm phim này không có người tốt; một số còn muốn báo cáo cho đoàn phim ngừng hoạt động.

  Sau khi hai cảnh sát chụm đầu đọc hết, Bạch Dụ không khỏi thở dài: "Ôi, giới giải trí thật đáng sợ, trắng có thể nói là đen, đen có thể nói là trắng. Người cảnh sát trong sáng ngay thẳng như tôi đúng là không phù hợp với làng giải trí."

  Miêu Húc nghĩ thầm giờ mới biết à, chó độc thân lớn tuổi ngốc bạch ngọt như anh, vào giới này sớm muộn gì cũng bị bán mất.

Bầu không khí trong đoàn phim rất chán nản nên Miêu Húc đã gọi điện cho cả đội, nói Ban Tuyên giáo làm rõ tình hình cho đoàn làm phim và đưa ra thông báo về vụ ẩu đả ngày hôm qua.

  Lúc này Bùi Lăng đi tới, ảnh đế Bùi vẫn cứ chân dài eo thon, dáng vẻ hoạt bát như người bình thường, nhìn thấy Miêu Húc liền mỉm cười chào hỏi.

  Miêu Húc nhịn không được nói: "Tôi nghĩ về sau anh có thể làm phim hành động."

  Bùi Lăng cười nói: "Tôi cũng nghĩ vậy. Thực ra tôi đã muốn làm một bộ phim về anh chàng rắn rỏi từ lâu, nhưng tôi luôn bị nói rằng không phù hợp với hình ảnh của tôi. Lần này bị chụp ảnh đánh người thì sau này có thể dùng ảnh đi tìm đạo diễn phim hành động, đạo diễn sẽ không bao giờ từ chối tôi nữa."

  Bị bôi đen đến điên đảo thế mà còn pha trò, Miêu Húc rất ngưỡng mộ tố chất ảnh đế của anh ta.

Miêu Húc nhịn không được nói với anh ta: "Anh không lo lắng chút nào sao? Nói không chừng không thể quay tiếp đó."

  Bùi Lăng bật cười nói: "Tôi đã chứng kiến ​​nhiều trận chiến lớn hơn trận này rồi. Những năm qua có rất nhiều antifan đến đến đi đi, phong ba nào mà tôi chưa thấy chứ." Anh vỗ vỗ vai Miêu Húc, "Đừng lo lắng, phía sau tôi có người."

  Vừa nói anh vừa lấy điện thoại di động ra, bấm số ngay tại chỗ rồi nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Tôi bị bôi đen như thế này sao anh còn đứng đó? Đi làm việc đi."

  Bùi Lăng luôn là người hiền lành, đẹp trai và hài hước, nhưng bây giờ khi anh ấy gọi điện, giọng điệu lại có chút hờn dỗi.

  ...Nghe gần giống như đang làm nũng vậy.

1

  Bùi Lăng nói với đối phương vài câu trong điện thoại, sau đó cúp điện thoại, quay sang Miêu Húc nhe răng cười với Miêu Húc: "Xong rồi, đừng lo lắng, dư luận sẽ sớm như cũ, và chúng tôi sẽ không ngừng quay đâu."

  Dù sao thì Miêu Húc cũng không hiểu được những khúc mắc trong ngành giải trí, miễn là mọi chuyện đều ổn là được. Bùi Lăng tiếp tục nói với Miêu Húc: "Chúng tôi có thể kiểm soát dư luận, nhưng việc bắt được kẻ xấu phải dựa vào hai viên cảnh sát rồi."

  Cuối cùng anh ta cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với Miêu Húc: "Tôi hỏi một người quen trong giới, sau khi anh ta điều tra thì sự việc này không phải do đối thủ của tôi hay công ty giải trí khác gây ra, mà là do người khác đứng sau."

  Miêu Húc gật đầu, nói với Bạch Dụ: "Chúng ta tới hiện trường xem xem."

  Tài khoản WeChat dùng để liên lạc với bọn lưu manh ngày hôm qua đã được giao cho đội kỹ thuật theo dõi, hai cảnh sát đã đi khắp trường quay để kiểm tra và trao đổi ý kiến.

"Tôi nghĩ người có thể làm được những việc này nhất định phải là người rất hiểu biết về đoàn làm phim." Bạch Dụ nói.

  Miêu Húc gật đầu đồng ý: "Người đàn ông này giả làm nhân viên nhưng người khác không nhìn ra được. Hơn nữa tên đó biết rất rõ hướng đi của đoàn làm phim, nghe nói hôm qua có phóng viên đến thăm đoàn làm phim đã cố ý chọn nơi này tập hợp một số tên côn đồ tấn công đoàn phim chỉ để kích động dư luận ".

  Bạch Dụ nhịn không được hỏi: "Thật sự không phải những công ty giải trí khác hay tổ chức khác gây chuyện sao? Kích động nhân viên bảo vệ động vật và côn đồ, chỉ dựa vào sức mạnh của một người không khỏi quá lợi hại."

  Miêu Húc nói: "Điều đó cho thấy tên đó có hiểu biết rất sâu sắc về ngành giải trí và rất giỏi tạo ra những tin tức khiến mọi người thích thú".

 Bạch Dụ suy nghĩ một chút: "Vậy mục đích làm việc này là gì? Nhất định phải có động cơ, việc đoàn phim đóng cửa có ích lợi gì cho người đó?"

  Miêu Húc nhún nhún vai: "Ai biết được, vậy nên chúng ta cần phải điều tra."

  Bạch Dụ sờ sờ cằm nói: "Theo trực giác của tôi thì chuyện này còn chưa xong, người kia có thể sẽ có hành động khác."

  Hai người đi loanh quanh trường quay rồi đến nơi người phụ trách từ thiện gặp nhân viên giả.

  Bạch Dụ bỗng nhiên nhăn mũi: "Hình như ngửi thấy mùi gì đó."

  Miêu Húc nghi ngờ nhìn anh ta: "Mùi gì? Tại sao tôi không ngửi thấy? Lại là trên người tôi à?"

  Miêu Húc nghĩ về việc hôm qua anh lại ngủ với hổ.

  Bạch Dụ cau mày: "Cậu còn có mùi, nhưng không phải như thế này. Mùi ở đây là tôi đã từng ngửi qua, nhất thời không nhớ ra là cái gì."

  Miêu Húc dùng mũi ngửi thử, vẫn không phát hiện được gì. Nếu liên quan đến nghi phạm thì đã nhiều ngày trôi qua, theo lý thì không thể để lại mùi hôi.

  Bạch Dụ túm tóc: "Để tôi suy nghĩ một chút, có lẽ lát nữa tôi sẽ nhớ ra đó là gì."

  Miêu Húc nghi ngờ nhìn anh ta, tự hỏi người đàn ông này có phải là chó cảnh sát đầu thai không?

Sau khi Bùi Lăng thực hiện cuộc điện thoại đó chiều hướng dư luận trên mạng bất ngờ đảo ngược. Một nhóm thủy quân quy mô lớn khác cuối cùng đã đăng tin tức mới nhất cùng với thông báo của cảnh sát, làm rõ rằng có người đến trường quay gây rối, đập vỡ máy ảnh và đẩy các nữ trợ lý xuống đất, Bùi Lăng vừa bước ra để đuổi họ đi, cứu người trợ lý.

  Một số account marketing trên weibo đã chia sẽ bài viết, miêu tả Bùi Lăng như một anh hùng hành động dũng cảm vì công lý.

  Vì thế người phía dưới nói: Ầy, biết ngay có đảo ngược, tin tức hiện tại là phải chờ mấy ngày mới biết kết quả cuối cùng, ảnh đế Bùi nổi tiếng trong giới là tính tình tốt, sao có thể tùy tiện đánh người được?

  Miêu Húc không nói nên lời khi nhìn những bình luận của cư dân mạng, cỏ đầu tường này nghiêng nhanh quá nhỉ.

  Bùi Lăng là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng như vậy, đằng sau anh ta có vốn liếng mạnh mẽ, lại có những đoàn thủy quân chuyên nghiệp để bác bỏ tin đồn cho anh ta. Chỉ cần không có ai tiếp tục chỉ trích anh ta, dư luận về cơ bản sẽ được kiểm soát ngay lập tức.

  Miêu Húc nhận được thông báo bộ phận công nghệ đã khóa tài khoản của người phụ trách giả mạo và đang tiến hành truy ngược. Anh đã báo tin này cho cả đoàn nhưng không khí trong đoàn vẫn u ám.

  Miêu Húc không nhịn được hỏi: "Tin đồn đã làm sáng tỏ, còn có chuyện gì sao?"

Khi đó Bùi Lăng đã nói với anh: "Vốn là hôm nay có một nhóc diễn viên trẻ định tham gia quay phim, nhưng vì hôm qua xảy ra xô xát nên nhóc không muốn đến."

  "Là một đứa trẻ, mới bốn tuổi, cha mẹ lo lắng cho sự an toàn của con mình là điều hợp lý." Bùi Lăng nói.

  "Thế thì làm sao?" Miêu Húc thuận miệng hỏi.

  "Chúng tôi tìm một người khác, nhưng cần đợi lâu chút." Bùi Lăng thở dài, "Bởi vì những cảnh tình cảm trong bộ phim này tương đối tinh tế, đạo diễn có những yêu cầu rất khắt khe đối với hình tượng của diễn viên, bất kỳ diễn viên nào không đạt yêu cầu đều sẽ không được sử dụng. Bây giờ tôi đoán sẽ phải tốn rất nhiều công sức để tìm được một đứa trẻ phù hợp. Ôi, thật sự là một thảm họa. Tôi không biết khi nào chúng ta mới có thể quay xong. "

+

  Vừa nói, anh ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Miêu Húc chớp chớp mắt, vẻ mặt từ phiền muộn chuyển sang vui mừng.

  Miêu Húc có dự cảm không tốt, nhìn chằm chằm anh ta, hỏi: "Sao anh lại nhìn tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.