Đó là một con chó chăn cừu Trung Quốc thường thấy ở vùng nông thôn, nó gầy gò và thông minh, đượcTrương Khánh Vân bế, cả người con chó đều rất vui vẻ.
Miêu Húc nhìn bức ảnh và hỏi: "Con chó bị sao vậy?"
Một đồng nghiệp tìm kiếm thông tin và nói với anh: "Sau lại chết mất. Trương Khánh Vân đã đăng một bức ảnh anh ta đang đào mộ một con chó lên tài khoản xã hội của mình, nhưng anh ta không nói con chó chết như thế nào."
Miêu Húc so sánh thời gian và phát hiện ra rằng con chó của Trương Khánh Vân qua đời đúng ba năm trước, kể từ đóTrương Khánh Vân bắt đầu làm việc trong ngành chăm sóc thú cưng.
"Khách hàng nghĩ gì về anh ta?" Miêu Húc hỏi.
"Họ đều thấy rất tốt. Anh ta là người trung thực và rất kiên nhẫn với chó mèo. Anh ta không bao giờ mất bình tĩnh cho dù thú cưng có gây rắc rối thế nào." Đồng nghiệp trả lời.
Khi nhìn lại quá khứ của nhiều tội phạm, họ sẽ được gia đình, hàng xóm và những người xung quanh gọi là người lương thiện, không thể hiểu tại sao những người lương thiện trong mắt mọi người lại làm những việc phi pháp và tội ác.
Kỳ thực, chính loại người bình thường im lặng, giấu kín mọi chuyện trong lòng thế này rất dễ gây ra tâm lý lệch lạc, nếu kìm nén lâu dài, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.
Miêu Húc đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra và hỏi đồng nghiệp của mình câu hỏi cuối cùng: "Cậu có tìm thấy dấu vết nào của anh ta không?"
Đồng nghiệp gật đầu: "Hình ảnh của anh ta đã được camera giám sát nhìn thấy, người của chúng tôi đang điều tra, tìm kiếm ở khu vực lân cận."
Miêu Húc vỗ vai đồng nghiệp, chuẩn bị trực tiếp đi đến hiện trường.
Trước khi rời đi, anh suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại.
Anh lo lắng về con Alaska đó. Hôm nay Bạch Dụ không đến làm việc, việc kiểm soát biến thân không dễ dàng như cảnh sát Hùng nói. Anh không biết Hùng Hùng đã sử dụng phương pháp nào. Cấp trên không quy trách nhiệm cho Bạch Dụ về việc vắng mặt và thông báo cho mọi người rằng Bạch Dụ có việc khác. Sẽ không xuất hiện trong một thời gian.
Miêu Húc tìm một góc, trực tiếp gọi điện cho Bạch Dụ, không ngờ cuộc gọi lại thành công.
"Tiểu Miêu." Giọng Bạch Dụ có chút khàn khàn, giống như ngủ không ngon.
Bạch Dụ gần như sắp khóc, cuối cùng cũng tìm được người phàn nàn: "Không ổn chút nào, tôi mệt quá, không muốn làm chó nữa."
Miêu Húc: "...Vậy anh có thể biến lại sao?"
"Một hồi là người, một hồi là động vật." Bạch Dụ vô lực nói, "Vẫn chưa ổn định."
Nghĩa là đã có tiến bộ, Miêu Húc an ủi anh ta: "Tiến bộ so với tôi tưởng tượng nhanh hơn nhiều."
"Tiểu Miêu." Bạch Dụ lại trịnh trọng gọi Miêu Húc, tựa hồ có chuyện quan trọng muốn hỏi.
"Cái gì?" Miêu Húc hỏi.
Bạch Dụ vừa buồn vừa giận nói: "Không phải Hùng Hùng bảo cậu đến bộ môn của anh ta sao? Cậu không được đến!"
Lúc trước Hùng Hùng mời Miêu Húc mà không phải Bạch Dụ, Bạch Dụ còn đang ghen tị, sao thái độ đột nhiên thay đổi? Bộ môn của cảnh sát Hùng rốt cuộc là có gì?
Miêu Húc còn muốn hỏi kỹ hơn, nhưng đột nhiên đầu bên kia điện thoại có người thay đổi, giọng nói bình tĩnh của cảnh sát Hùng vang lên: "Cảnh sát Bạch, đã đến giờ huấn luyện."
"Ồ." Miêu Húc vô thức ấn mũi, chợt nghĩ: "Cảnh sát Hùng Hùng, anh có thể đến hợp tác với chúng tôi không?"
Hùng Hùng nói thẳng: "Vụ việc của cậu lần này không liên quan gì đến nhóm người đặc biệt, tôi không thể can thiệp."
Hùng Hùng ở bên cạnh nói ra lời này để trấn an Miêu Húc, Miêu Húc cảm thấy tự tin nói: "Vậy xin anh chăm sóc Bạch Dụ thật tốt, tạm biệt."
Lúc Miêu Húc đang định cúp điện thoại, Hùng Hùng đã nói: "Cậu có thể cùng cảnh sát Bạch đến bộ phận của chúng tôi."
Miêu Húc: "......"
Tính cách của cảnh sát Hùng có mười nghìn năm vẫn không thay đổi, Bạch Dụ biến thành Alaska là đủ tiêu chuẩn rồi sao? Nhưng sau khi anh nghe những gì Bạch Dụ vừa nói, thôi quên đi.
*
Vương Dần Nhất đang lướt màn hình điện thoại di động trên tầng ba ngôi nhà của mình, xem tin tức về bộ phim của Tiểu Sài.
Thấy tình hình dư luận của bộ phim rất tốt, thậm chí còn được yêu thích hơn trước khi sự việc xảy ra, anh khịt mũi và tự nhủ: "Tống Trí Hân cũng khá có năng lực đấy."
1
Ông chủ Tống là thủ lĩnh của nhóm thủy quân đằng sau Bùi Lăng, anh ta là người kiểm soát nguồn lực truyền thông trong ngành giải trí. Bùi Lăng cũng là một diễn viên trong công ty sư tử. Nói một cách hợp lý, bất kể chuyện gì xảy ra trong bộ phim này, đều có không cần phải lo lắng.
Nhưng Vương Dần Nhất muốn tham gia.
Anh ta dùng danh nghĩa công ty để ép đầu tư vào đoàn làm phim và yêu cầu họ không cắt bỏ những cảnh của Chiêu Chiêu, nhà sản xuất run rẩy đồng ý.
Hay đó, bây giờ trẻ em từ 5 tuổi đã biết mang vốn vào đoàn.
Đây là án Miêu Húc chịu trách nhiệm, anh nhất định sẽ bảo đảm bộ phim có thể thuận lợi ra mắt. Anh ta không chỉ bỏ tiền ra rạp mà khi phim ra rạp, anh ta còn cho thuê trọn rạp, phát vé xem phim cho nhóm bạn bè và nhân viên công ty, cho họ xem phim Chiêu Chiêu diễn.
Tốt nhất là mọi cán bộ từ cấp trung trở lên đều viết nhận xét sau khixem.
Vương Dần Nhất, ông bố ấu trĩ, đứng dậy bước ra khỏi phòng đi thẳng xuống tầng dưới.
Chiêu Chiêu vừa mới quay phim xong, Vương Dần Nhất cũng không vội cho nhóc đi nhà trẻ, hôm nay nhóc vẫn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng hôm nay Miêu Húc đi sớm nên Vương Dần Nhất đã gọi trợ lý Kiều về nhà chăm sóc đứa trẻ.
Khi đi xuống lầu, anh ta nhìn thấy chú chó husky đang chơi đùa với Mao Mao trên đầu.
Luôn cảm thấy chó và vịt ngốc nghếch rất hợp nhau...
Vương Dần Nhất nhìn Kiều Nhị Cáp, nhớ tới đồng nghiệp chó kéo xe Bạch của Miêu Húc, trán giật giật, anh ta đè nén cơn tức giận trong lòng, đi tới chỗ con chó kéo xe, hỏi: "Tại sao cậu lại biến thân?"
Trợ lý Kiều cúi đầu, để con vịt nhảy xuống, nói: "Chiêu Chiêu dù có buồn cười đến đâu cũng ỉu xìu, tôi không làm gì được."
Vương Dần Nhất liếc nhìn đứa nhỏ, bạn nhỏ Vương Anh Chiếu ngồi đó ủ rũ, mặc dù Husky và Maomao biểu diễn trước mặt nhưng vẫn không có phản ứng.
Vương Dần Nhất đi tới, cúi xuống xoa đầu đứa bé, hỏi: "Sao vậy? Nếu buồn chán thì ngày mai con có thể đi nhà trẻ."
Ban đầu chỉ muốn để Chiêu Chiêu nghỉ ngơi, nhưng nhóc có vẻ không vui.
Chiêu Chiêu chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ đây không phải nguyên nhân.
"Xảy ra chuyện gì?" Vương Dần Nhất hỏi.
Chiêu Chiêu đứng dậy khỏi mặt đất, chạy vào phòng, lấy cuốn sách tranh trên tay ra, sau đó chạy lại chỗ cha mình, cắn môi nhìn Vương Dần Nhất với đôi mắt sáng ngời.
Con thực sự, thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
Vương Dần Nhất: "..."
Hoá ra con trai anh mê truyện đến mức không buồn ăn uống.
Vương Dần Nhất nhìn Chiêu Chiêu một cách trách móc và nói: "Đã nói đợi cho đến khi chú Miêu trở lại và để chú ấy kể cho con."
Chiêu Chiêu xấu hổ cúi đầu.
Nhóc cũng thích nghe chú Miêu kể chuyện, nhưng nhóc thật sự là nóng lòng, cảm giác như gãi ngứa trong lòng muốn đọc hết phần còn lại của câu chuyện.
Chiêu Chiêu không biết rằng tâm lý của mình được gọi là rớt hố.
Trợ lý Kiều tò mò nhìn vào cuốn sách tranh, nhìn thấy trên bìa có vẽ một chú chó con, vẫy đuôi nói: "Đây là truyện về một con chó à?"
Chiêu Chiêu vội vàng kéo tay áo Vương Dần Nhất, nhìn nè, ngay cả chú Husky cũng muốn xem.
Hôm nay Miêu Húc đã gọi điện, nói sẽ quay lại sau, Miêu Húc một khi đã nói lời này thì mãi đến mười một, mười hai giờ anh mới về, có khi đến tận sáng sớm.
Vương Dần Nhất bất đắc dĩ cười cười, cầm lấy tranh ảnh lên, nói: "Được, ba trước nói cho con biết." Anh cùng Miêu Húc tìm lúc khác, hai người cô nam quả nam thì mở ra giao lưu.
1
Chiêu Chiêu không biết cha mình đang thầm nghĩ gì, liền vui vẻ ngồi trên thảm, đặt đôi tay nhỏ bé lên đầu gối, tạo dáng chăm chú nghe giảng, chờ Vương Dần Nhất đọc sách tranh.
Kiều Nhị Cáp cũng nằm xuống, nhìn chằm chằm bằng đôi mắt như chuông đồng của husky, nghiêng đầu như một học sinh.
Maomao liếc nhìn hai con vật bên cạnh, thế mà học theo ngồi xổm xuống và cùng nhau nghe câu chuyện của Vương lão hổ.
Tiểu Sài ban đầu không muốn cùng cô gái đến trạm cứu hộ vì nghĩ rằng mình vẫn còn nhà, nhưng đồ ăn trên tay cô gái quá hấp dẫn, lại có mùi thơm ngon nên chắc chắn cô ấy là người tốt.
Thế là Tiểu Sài đã được cô gái bế lên và đưa về trạm cứu hộ.
Nó lang thang nhiều ngày và bẩn thỉu nhưng cô gái không hề bận tâm chút nào. Họ đến trạm cứu hộ, Tiểu Sài cuối cùng cũng ăn được đồ tươi và đi tắm.
Chú chó con đã tắm xong lại trở thành búi lông dứa màu vàng nhạt, tuy giảm cân rất nhiều nhưng vẫn xinh xắn, dễ thương.
Các nhân viên ở trạm cứu hộ rất thích khi nhìn thấy một chú chó con dễ thương như vậy nên họ cho Tiểu Sài ngủ trong trạm cứu hộ với nhiều chú chó được giải cứu bên cạnh.
Những con chó đó không may mắn như Tiểu Sài, đa số đều bị thương, ban đêm Tiểu Sài nằm trong chuồng nghe lũ chó ở chuồng bên cạnh kể lại những trải nghiệm của chúng, Tiểu Sài càng nghe càng muốn về nhà hơn.
Cùng lúc đó, nhân vật chính vẫn đang bí mật tìm kiếm Tiểu Sài nhưng lại bị bạn gái phát hiện, hai người xảy ra cãi vã lớn.
Lần này nhân vật chính chủ động chia tay, bạn gái anh ta tức giận đồng ý, hai người chia tay trong không khí không mấy tốt đẹp.
Nhân vật chính bước đi trên đường phố, nhìn khung cảnh u sầu, lá rơi trên mặt đất và gió thu mát mẻ, tưởng tượng những đau khổ mà Tiểu Sài có thể đã phải chịu đựng, đồng thời nghĩ đến những kỳ vọng của ông nội, trong lòng cảm thấy tiếc nuối và thất vọng.
Cuối cùng anh cũng mất đi thứ mà anh ta luôn yêu thương và bảo vệ.
Tiểu Sài ở trạm cứu hộ đang sống rất tốt, nhưng nó không thể ở đây mãi, người phụ nữ ở trạm cứu hộ đã chụp ảnh nó và đăng lên mạng để tìm người nhận nuôi.
Bởi vì Tiểu Sài là Shiba Inu nên ngay khi bức ảnh của nó được tung lên mạng đã ngay lập tức gây xôn xao dư luận, rất nhiều người muốn giữ nó lại, và cũng có rất nhiều người đang cố gắng đục nước béo cò. Các nhân viên tại trạm cứu hộ bắt đầu đau đầu không biết làm cách nào để tìm được người chủ phù hợp cho Tiểu Sài.
Giống như một cuộc xme mắt, họ gặp hết làn sóng này đến làn sóng khác muốn nhận nuôi, và cuối cùng đã tìm được một nhà.
Đó là một gia đình ba người, cha mẹ đã đưa cậu bé đến trạm cứu hộ để gặp Tiểu Sài, thoạt nhìn họ có vẻ là những người tốt bụng, đứa trẻ rất thích Tiểu Sài khi lần đầu tiên nhìn thấy nó và nói chuyện với con chó con qua lồng.
Khi Tiểu Sài nhìn thấy đứa trẻ này, nó nhớ đến cậu bé đã lén cho nó ăn, và tự nhiên trở nên thân thiết với đứa trẻ.
Bố mẹ nhìn thấy cảnh này rất vui mừng, tặng món quà mang theo cho Tiểu Sài, đó là một món đồ chơi hình xương rất dễ thương, Tiểu Sài rất vui vẻ khi cắn được khúc xương nhỏ.
Nhân viên xác định gia đình cũng khá giả, sống trong biệt thự trong thành phố, nhân cách tốt, muốn nhận nuôi thay vì mua bán nên đưa đứa trẻ đến đây.
Nhân viên ở trạm cứu hộ cuối cùng quyết định để họ đưa Tiểu Sài về.
Đúng lúc này, nhân vật chính xuất hiện ở trạm cứu hộ, anh ta nhìn thấy ảnh của Tiểu Sài trên mạng, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là con chó đi lạc của mình, lập tức chạy đến trạm cứu hộ.
Tiểu Sài choáng váng khi nhìn thấy chủ nhân của mình sau thời gian dài vắng bóng.
Vương Dần Nhất đọc đến đây, cuốn sách tranh dày cộm này cuối cùng cũng sắp kết thúc, đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Dần Nhất hiện lên, cắt ngang lời anh.
Anh cố tình dừng lại, hít một hơi rồi nói: "Nghỉ ngơi chút." Sau đó anh nhấc điện thoại lên đọc tin nhắn.
Chiêu Chiêu đắm chìm trong câu chuyện chưa thoát ra, trợ lý Kiều háo hức nói: "Ông chủ, nói tiếp đi. Tiểu Sải theo người nhận nuôi đi hay quay về với nhân vật chính?"
Vương Dần Nhất cố tình kích thích khẩu vị của bọn họ, nhàn nhã mở WeChat, sau khi nhìn thấy nội dung, sắc mặt liền thay đổi.
Bởi vì Chiêu Chiêu đóng phim nên anh ta đã thêm tài khoản WeChat của một số thành viên trong đoàn, lúc này có người đã gửi cho anh ta một đoạn video, trong video có một người đang đứng trên mép nóc tòa nhà, như muốn nhảy xuống, phía dưới có người vây quanh, có một nhóm người ngẩng đầu chỉ trỏ.
Người đàn ông nói chuyện riêng với Vương Dần Nhất: "Cảnh sát đã tìm thấy thủ phạm, nhưng anh ta chuẩn bị nhảy khỏi tòa nhà, và vợ anh đang ở trên đỉnh tòa nhà để thuyết phục anh ta!"
Mọi người trong đoàn đều biết về mối quan hệ giữa Vương Dần Nhất và Miêu Húc nên họ đã quay video để thông báo cho Vương Dần Nhất, cũng coi như là một phen hảo tâm.
Trợ lý Kiều vẫn đang huyên thuyên bên cạnh: "Nếu tôi là Shiba Inu bé nhỏ đó thì tôi sẽ đi theo người nhận nuôi mới. Gia đình đó giàu có và yêu động vật nên sẽ không đi theo nhân vật chính cặn bã về."
Vương Dần Nhất đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói: "Tôi ra ngoài." Nói xong nhét cuốn sách tranh vào trong ngực Kiều Nhị Cáp rồi sải bước đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Coi chừng Chiêu Chiêu."
Kết cục câu chuyện là thế nào? Trợ lý Kiều bối rối nhìn Chiêu Chiêu hỏi: "Chúng ta đọc phần còn lại của câu chuyện nhé?"