Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 73



Giám đốc sửng sốt, nhìn Vương Dần Nhất nhanh chóng từ trong ngăn tủ nhảy ra đồng phục của họ, cởi quần áo trên người ra thay.

Nháy mắt Vương Dần Nhất từ một công tử phú quý trở thành một người môi giới bất động sản bình thường.

  Sự tương phản này khiến giám đốc phải suy ngẫm, đồng phục của họ có lôi thôi đến thế không?

  Vương Dần Nhất giấu quần áo, nháy mắt với giám đốc: "Hợp tác với tôi."

  Giám đốc bất lực gật đầu.

  Vương Dần Nhất và giám đốc bước ra khỏi văn phòng và tình cờ gặp Miêu Húc và Bạch Dụ đang bước vào cơ quan.

  Miêu Húc nhìn thấy Vương Dần Nhất, nói: "Tôi nghĩ tôi vừa nhìn thấy anh ở bên ngoài." Anh nhìn Vương Dần Nhất, "Anh thay quần áo rồi sao?"

Giám đốc ở bên cạnh thay Vương Dần Nhất đổ mồ hôi lạnh, vợ cậu là cảnh sát trưởng Mèo Đen à, đúng là hoả nhãn kim tinh.

Vương Dần Nhất tất nhiên có biện pháp lừa gạt anh, cười nói: "Vừa rồi đang muốn ra cửa, quên thay quần áo." Anh ta xin lỗi nói với Miêu Húc, "Hiện tại ngành sản xuất kinh tế đình trệ, đến giữa trưa mới khai trương."

Giám đốc nghe anh ta nói hươu nói vượn, Bạch Dụ đứng bên cạnh nghe thấy bất an nói: "Vậy bây giờ tôi mua nhà, chẳng lẽ tôi quăng tiền như rác sao?"

  Miêu Húc liền giải thích mục đích đến đây, giám đốc nghe nói anh rất muốn đi xem nhà, lập tức thu hồi thái độ lười biếng, trở nên khách khí với Bạch Dụ.

  Vương Dần Nhất mỉm cười nhìn Bạch Dụ, gân xanh trên trán giật giật.

  Lại là con chó ngu ngốc này, sao ngày nào cũng nhiều chuyện như vậy?

  Miêu Húc tranh thủ giờ nghỉ trưa để đưa Bạch Dụ đến gặp Vương Dần Nhất, Bạch Dụ nói rằng anh muốn mua một căn nhà, nhưng thực ra anh không có ý kiến ​​gì cả, Vương Dần Nhất kiên nhẫn giải thích cho anh về chính sách cho vay, nhà ngoài quy hoạch và những ngôi nhà hiện có.

  Miêu Húc không có hứng thú với việc đầu tư bất động sản, chỉ đến cùng Bạch Dụ, lúc này anh ngồi sang một bên nhìn Vương Dần Nhất lấy ra một tờ rơi quảng cáo và nói chuyện với Bạch Dụ.

  Vương Dần Nhất mặc một bộ vest công ty vừa vặn, mỗi lần mặc bộ đồ này, Miêu Húc không khỏi nhìn lại lần thứ hai. Kiểu dáng ôm sát tôn lên vòng eo và bộ ngực của Vương Dần Nhất rất rõ ràng, đặc biệt khi anh ta cúi xuống, Miêu Húc luôn muốn tiến lên giúp anh ta cởi cúc.

Đại khái là bởi vì đang nói chuyện chuyên môn, vẻ mặt Vương Dần Nhất nghiêm túc hơn bình thường, tập trung nghiêm túc, dùng ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu nói chuyện với Bạch Dụ, giúp anh ta tìm kiếm thông tin, nhìn qua cực kỳ đáng tin cậy.

  Khi Miêu Húc ở nhà, thứ anh nhìn thấy nhiều nhất là hình ảnh người chồng nội trợ của Vương Dần Nhất, hóa ra khi đi làm anh ta là thế này.

  Người ta thường nói đàn ông đẹp trai nhất khi họ làm việc chăm chỉ, và điều đó thật đúng.

  Miêu Húc nhớ lại ngày hôm đó trên sân thượng, Vương Dần Nhất đã một tay kéo Trương Khánh Vân khỏi ngã, lúc đó anh ta lao tới tóm lấy Trương Khánh Vân, quả quyết và mạnh mẽ.

  Miêu Húc nhớ lại vẫn còn sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy Vương Dần Nhất thật đẹp trai.

Là kiểu người anh tuấn đáng tin cậy, có thể phó thác hết thảy.

  Miêu Húc có chút bồn chồn, dời ánh mắt đi nơi khác, không dám nhìn chằm chằm anh ta nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ để đầu óc trống rỗng.

  Ai ngờ nhìn mặt trời ngoài cửa sổ lại khiến anh nhớ đến vầng trăng đêm đó.

  Vào một đêm cuối tuần, Vương Dần Nhất ép anh vào cửa, lúc đó ánh trăng yên tĩnh, khiến anh vô cùng ấn tượng.

  "A Húc?" Miêu Húc đột nhiên nghe được ai gọi tên mình, sau đó định thần lại, phát hiện Vương Dần Nhất đang nhìn mình.

  Vương Dần Nhất lo lắng đặt tay lên trán, hỏi: "Có khó chịu không? Tại sao mặt em lại đỏ?"

 Miêu Húc kéo tay anh ta xuống, nói: "Không sao đâu, tôi hơi choáng váng."

  Bạch Dụ nghe Vương Dần Nhất nói hồi lâu, trong lòng hưng phấn muốn tận mắt đi xem nhà, Vương Dần Nhất chỉ có thể liều mình bồi quân tử, dẫn anh ta đi xem nhà.

  Nhưng trên thực tế, Vương Dần Nhất chưa bao giờ đến căn nhà được cơ quan này rao bán và cũng không biết nó ở đâu.

  Vương Dần Nhất dùng ánh mắt đe dọa dụ dỗ giám đốc, giám đốc không còn cách nào khác đành phải lên tiếng nói rằng anh ta sẽ đi cùng họ.

  Vì vậy, vấn đề lại xuất hiện, bốn người họ làm cách nào để đến được đó.

  Thông thường, nhân viên môi giới bán nhà sẽ được trang bị xe điện để ra vào các khu dân cư lân cận, các khu dân cư cách xa nhau, có khi phải xem nhiều nhà một lúc, đi bộ mất quá nhiều thời gian, có thể còn đưa đón khách hàng ở ghế sau của xe điện khá tiện lợi.

  Giám đốc vỗ nhẹ chiếc xe cừu nhỏ của mình và nói: "Tôi có thể dẫn theo một người." Anh ta nói với Vương Dần Nhất: "Cậu tìm một chiếc khác, đưa vợ cậu đi cùng và chúng ta sẽ xuất phát."

  Vương Dần Nhất nhìn chiếc xe điện toàn thân lấm bùn, môi nhếch lên, chịu đựng hồi lâu, không nhịn được nữa, nói: "Tôi không."

  Mọi người đều choáng váng.

  Một lúc lâu sau, mọi người mới hiểu ý của Vương Dần Nhất, anh chưa từng đi xe đạp điện.

  Vương Dần Nhất thậm chí còn có bằng đua xe và có thể lái siêu xe nhưng không thể lái xe điện hai bánh.

  "Vậy bình thường anh làm sao dẫn người đi xem nhà?" Bạch Dụ thẳng thắn hỏi vấn đề này.

  "Đi bằng chân." Vương Dần Nhất trừng mắt nhìn anh ta.

Lúc này Miêu Húc nói: "Việc xe thô sơ chở người trên đường là vi phạm pháp luật."

  Giám đốc:"......"

1

  Chỉ cần không đi trên đường chính thì mọi người sẽ nhắm mắt làm ngơ trước việc xe điện chở người, nói đúng ra là vi phạm quy định quản lý giao thông.

  Vương Dần Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xua tay: "Tôi lái xe."

  Vì vậy, Vương Dần Nhất đã lái chiếc Passat của mình chở ba người trên đường. Passat là một chiếc ô tô lớn, không thuận tiện bằng xe điện để đậu xe nước ngoài ra vào khu dân cư, quay đi quay lại không thấy mấy ngôi nhà, thời gian trôi qua hết buổi trưa.

  Bạch Dụ luôn cao hứng, nhưng cho đến khi chuẩn bị rời đi mới nhớ ra, mới xin lỗi Vương Dần Nhất và giám đốc: "Các anh còn chưa ăn cơm phải không, chậm trễ hai người rồi."

  Giám đốc nhanh chóng nói: "Không sao, chúng tôi đã quen với việc chăm sóc khách hàng rồi." Anh ta đưa cho Bạch Dụ rất nhiều tờ rơi quảng cáo, "Thỉnh thoảng quay lại, xem nhà cũng nên cẩn thận hơn mà."

  Bạch Dụ vui vẻ cầm bản đồ quay về, Vương Dần Nhất vẫy tay với Miêu Húc, cười nói: "Buổi tối gặp lại."

  Miêu Húc đứng bên cạnh anh ta, nhét thứ gì đó vào tay anh ta, sau đó lùi lại vài bước, bình tĩnh nói: "Buổi tối gặp lại." Sau đó đi theo Bạch Dụ.

  Vương Dần Nhất mở lòng bàn tay ra thì thấy đó là một miếng sô cô la.

  Anh mỉm cười nhẹ, bóc lớp vỏ ra rồi nhét sô cô la vào miệng.

  Vương Dần Nhất nghĩ đến khẩu hiệu quảng cáo, mượt mà như tơ, giống như Miêu Húc.

  Giám đốc chờ người đi rồi thì phàn nàn: "Tôi thực sự đói quá đi." Anh ta quay lại thì thấy Vương Dần Nhất đang mấp máy miệng, ngơ ngác hỏi: "Sao cậu có gì để ăn?"

Vương Dần Nhất cười nói: "Vợ cho."

Vừa rồi khi đi xem nhà, Vương Dần Nhất rất hợp tác, cùng người khác bàn luận về bất động sản rất rõ ràng, giám đốc tưởng anh ta định đi, chân thành nói: "Tôi biết cậu không thiếu tiền, nhưng nếu cậu đang làm việc ở đây với chúng tôi, dù có diễn thì cũng phải diễn như vậy đó, vừa rồi khá tốt, tiếp tục phát huy, ngày mai tới sớm chấm công nhé. "

  Hai người trở lại cơ quan, Vương Dần Nhất trực tiếp đi vào văn phòng, lấy quần áo trong tủ ra thay.

  Như một phép màu, anh từ một nhân viên môi giới bất động sản trở lại thành một thiếu gia giàu có.

  Vương Dần Nhất ném đồng phục của mình cho giám đốc, cười nói: "Vừa rồi cảm ơn anh đã che chắn cho tôi, nhưng buổi sáng tôi vẫn sẽ không hô khẩu hiệu với anh đâu."

  Giám đốc cầm đồng phục với vẻ mặt bối rối nhìn anh bước ra cửa.

  Vương Dần Nhất quay người lại lần cuối, nháy mắt với giám đốc: "Nhưng đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi."

  *

Vương Dần Nhất vừa rời khỏi cơ quan, lập tức liên lạc với cấp dưới có năng lực của mình, hỏi bọn họ về việc mua lại cơ quan bất động sản.

  Vương Dần Nhất không nuôi kẻ vô dụng, đây là lần đầu tiên cấp dưới của anh ta biết được tin tức này, điều này chứng tỏ người mua lại công ty trung gian muốn che mắt người khác.

  Cửa hàng của công ty bất động sản này vẫn chưa được niêm yết trên thị trường, lần chuyển quyền sở hữu bí mật này vẫn thuộc về ngành bất động sản có liên quan đến Vương gia, Vương Dần Nhất theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.

  Nhưng anh không có thời gian làm thám tử để điều tra xem ai đã làm việc đó nên chỉ yêu cầu cấp dưới tiết lộ tin tức ra ngoài.

  Nhanh chóng gây ra một sự chấn động nhỏ và cảnh báo thị trường địa phương.

  Không có Vương Dần Nhất can thiệp, rất nhiều người bắt đầu truy tìm xem ai là ông chủ mới của công ty bất động sản, anh chỉ cần yên lặng chờ đợi tin tức.

  Điều anh muốn người của mình làm lại là một vấn đề khác.

  Vương Dần Nhất ra lệnh cho người của mình, suy nghĩ một lúc rồi nhấc điện thoại di động lên gọi cho trợ lý Kiều.

  Anh ta yêu cầu trợ lý Kiều thông báo cho lão gia tử Vương Diễm, gần đây có thể có những thay đổi trên thị trường.

  "Tại sao nhất định phải đặt tôi vào giữa làm micro chứ?" Trợ lý Kiều phàn nàn.

  Trợ lý Kiều khác với những người có năng lực được Vương Dần Nhất hỗ trợ, anh ta giống như người thân của lão Vương gia, cái gì cũng dám nói, cũng không ai so đo với anh ta.

  Về mặt công việc, Kiều Nhị Cáp thuộc kiểu năng lực của Schrodinger*, đôi khi anh ta có thể làm tốt mọi việc, nhưng đôi khi hận không thể đánh cho một trận. (*kiểu như hai mặt khác nhau)

  "Đừng nói nhảm nữa, cần nói gì thì nói đó." Vương Dần Nhất hung hãn ra lệnh.

  Trợ lý Kiều bất đắc dĩ trả lời: "Vâng, thưa sếp."

  Vương Dần Nhất thu xếp xong mọi việc liền hít một hơi, chỉnh đốn lại bộ dạng rồi đến nhà trẻ đón Chiêu Chiêu.

  Buổi tối Miêu Húc về nhà, phát hiện Vương Dần Nhất đã ở trong bếp nấu ăn như thường lệ.

  Miêu Húc đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

  Giữa trưa anh đến gặp Vương Dần Nhất và giám đốc thì phát hiện ra công việc môi giới bất động sản vất vả hơn anh nghĩ, có khách hàng đến thậm chí không thể ăn trưa đúng giờ.

  Vương Dần Nhất còn phải đón con và nấu ăn hàng ngày.

 Vương Dần Nhất thấy Miêu Húc trở về, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, liền gọi anh tới nhà ăn: "Sắp xong rồi, nghỉ ngơi trước đi."

  Miêu Húc đi tới nhà ăn, cùng Chiêu Chiêu ngồi xuống, Chiêu Chiêu ngượng ngùng cười, lấy tay xoa xoa bụng tỏ vẻ đói bụng.

  Miêu Húc cười xoa đầu nhóc, lén lút hỏi nhóc: "Con có cảm thấy tay nghề nấu nướng của cha con càng ngày càng tốt không?"

  Chiêu Chiêu gật đầu.

  Tất nhiên càng ngày càng giống đồ ăn do chú Triệu nấu, sao có thể không ngon được?

  "Ăn đến mức cao lên." Miêu Húc không khỏi thở dài, mọi người đều bị ép đi ra, vô luận là Vương Dần Nhất hay Chiêu Chiêu đều đã đột phá bản thân.

  Chiêu Chiêu vừa nghe, hai mắt sáng lên, nhanh chóng dùng tay làm dấu để khoe chiều cao của mình.

  Miêu Húc nhìn hồi lâu mới hiểu ra, nhóc đã từ hàng thứ nhất đến hàng thứ ba trong lớp, sắp đạt đến hàng thứ năm.

Lúc Vương Dần Nhất bưng đồ ăn ra, thấy Miêu Húc đang khen ngợi Chiêu Chiêu với vẻ mặt một lời khó nói hết.

  Vương Dần Nhất kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"

  Miêu Húc lắc đầu nói: "Không có gì."

  Chỉ là anh từ nhỏ đã luôn đứng ở hàng cuối cùng, chưa từng trải qua lạc thú đứng ở hàng thứ ba.

1

* Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.