Mặc kệ tâm tình Thời Phái như thế nào, đến khi nằm xuống giường, Giang Nhã Phù như cũ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, kiếp trước chưa từng cùng chùng tranh luận nói chi đến việc ném vỏ chuối vào chàng. Vừa rồi không biết nàng mượn lá gan nào mà hành động như vậy, bất kể hậu quả chỉ nghĩ lúc ấy tinh thần sảng khoái.
Hiện tại nghĩ lại có chút sợ.
Thời Phái đưa tay lau gương mặt âm u của mình, lấy nửa vỏ chuối còn nằm trên trán quăng xuống đất đầy chán ghét, thực tốt, lá gan nàng lớn đến trình độ này rồi!
Xem chàng thu thập nàng như thế nào?
Thu thập như thế nào … Như thế nào… Thực đáng giận! Trước mắt chàng chưa có biện pháp nào có thể thu thập nàng!
Hiện tại không tiếp thu sủng ái từ chàng, còn không sợ bị chàng hòa li, lá gan thực lớn hơn trước, Thiên Vương lão tử chân chính so ra còn kém xa nàng.
Trên mặt dính nhơ nhớp vỏ chuối, Thời Phái vội lại bồn nước tẩy rửa, thời điểm trở lại thư phòng, nhìn mấy sọt trái cây kia thực không vừa mắt chút nào, chàng hung hăng giơ hai chân đá vào sọt vài cái.
Thấy nàng ăn uống không được, chàng vội tìm người vận chuyển trái cây tinh quý ở phía Nam, bỏ biết bao bạc cùng quan hệ mới đem về được, vậy mà nàng đối xử với chàng như thế? Không phải nàng muốn nghe mấy câu dễ nghe thì chàng nói cho nghe sao? Nghe xong sao lại lấy vỏ chuối ném chàng?
A, xem phần thật tình của chàng như lòng lang dạ sói, về sau nàng muốn ăn thứ gì thì tự bỏ tiền hồi môn mà mua, đừng mơ tưởng chàng lo lắng chuyện ăn uống nữa.
Đêm đó chàng ngủ muộn nên hôm sau thức dậy trễ. Vừa mới dậy, liền nghe Trương Bình đứng cửa lo lắng gọi.
“Thiếu gia mau dậy đi! Phu nhân kêu ngài qua gặp, nhìn dáng vẻ ngài ấy đang tức giận, người vạn lần nhớ chú ý một chút.”
“Đã biết, nói phu nhân ta lập tức đi qua.”
Đáy mắt Thời Phái phát động thanh sắc, sắc mặt thối lại, thật vất vả tối qua đi vào giấc ngủ, kết quả chàng nằm ác mộng cả đêm, trong mộng cả người chàng trần trụi nằm trong một cái hồ đầy vỏ chuối, một con chuối lớn thành tinh, vặn qua vặn lại truy bắt chàng, cố tình trong mộng chàng không khai triển được chút nào vũ lực, chuối tinh kia lúc trong bộ dáng quả chuối lúc biết thành gương Giang Nhã Phù… Chàng thề cả đời sẽ không ăn chuối nữa.
Không biết mẫu thân tìm chàng vì chuyện gì? Chàng không nghĩ được chút manh mối nào, nghĩ mãi không xong chàng vội thu thập một chút liền đi thính đường bái kiến mẫu thân.
“Nhi tử gặp qua mẫu thân.” Thời Phái cười hành lễ, sau đó định ngồi xuống.
Ai ngờ bị quốc công phu nhân lớn tiếng quát “Con đứng cho ta! Ta cho con ngồi lúc nào?”
“Mẫu thân… Ngài làm sao vậy?”
“Ta làm sao vậy? Ta sắp bị con làm cho tức chết đây! Khi gia chúng ta ba đời đơn truyền, xưa nay con nối dõi đều đơn bạc, trách ta thời điểm tuổi trẻ không nạp mấy thiếp thất cho phụ thân con, cuối cùng chỉ có mình con là hài tử độc nhất, đến bây giờ một bó tuổi ta phải nhọc lòng chuyện nối dõi dòng tộc, làm không xong ta thực thẹn với khi gia!” Quốc công phu nhân vén tay áo che mặt khóc, không biết khóc thật hay khóc giả.
“Mẫu thân, không phải Nhã Phù mang thai sao? Ngài yên tâm, đứa bé này sinh ra chính là con trai đấy.”
Quốc công phu nhân càng giận hơn “Con còn biết đến nàng sao? Nếu không phải sáng nay ta thấy mặt tức phụ không tốt, mới hỏi nàng ta, thì ta mới biết trong thời gian này con chẳng quan tâm gì đến nàng, lại ân cần quan tâm đến nữ nhân khác, con nói xem ta phải làm sao cho tốt?”
Thời Phái nhăn mày, nghe lời mẫu thân nói ra có điểm không đúng liền xen vào “Ngài từ từ…Con xum xoe với nữa nhân khác? Giang Nhã Phù nói như vậy với ngài?”
“Bảo ta nói không đúng sao? Con cư nhiên gọi thẳng họ tên nàng, đến bây giờ phu thê còn gọi nhau kính trọng như thế?”
Thời Phái đau đầu, gân xanh nhảy dựng trên trán, thực tốt mà, nàng học được cáo trạng, hơn nữa còn là vu cáo chàng!
“Mẫu thân, ngài nói sự tình rõ ràng xem, nói con xum xoe nữ nhân khác là thế nào?”
“Con là do ta sinh, đừng nghĩ gạt ta, ta hỏi con, con đem mấy sọt trái cây kia về không cho Nhã Phù ăn, cũng không hiếu kính chúng ta, không phải vì tặng nữ nhân khác? Tâm tư con đối với Hứa gia nha đầu ta biết, chính là…”
“Mẫu thân! Ngài nghĩ đi đâu vậy? Cái này không thể nói lung tung được? Căn bản không có chuyện này xảy ra!” Âm thanh Thời Phái run rẩy.
Quốc công phu nhân hồ nghi nhìn chàng “Thật không có? Rốt cuộc chuyện kia là như thế nào? Con tính lưu trữ một mình ăn sao?”
“Con! Con! Con là… Mua cho Nhã Phù.”
Thời Phái nóng giận một hơi, bỏ đi, nàng lợi hại, chàng thua, chịu thua là được chứ gì? Lúc này chàng khắc sâu minh bạch, cái gì kêu vác đá đập chân mình rồi.
Quốc công phu nhân nhìn con trai dường như thở dài “Đứa nhỏ này, tâm tư như thế nào không nói rõ ràng? Chính chuyện tốt cũng làm không xong, bị nghĩ sai thực xứng đáng. Nhanh kêu người nâng mấy sọt đó đến chỗ Nhã Phù đi. Trái cây phía nam không dễ dàng có được, con biết đường vận chuyển này sao không đem về nhiều nhiều chút, nữ nhân hoài thai rất vất vả, làm nam nhân như con đâu hiểu được chứ.”
“Vâng, nhi tử đã biết.” Thời Phái giống như bị đánh thành trái cà tím, cảm giác con đường nhân sinh của mình mất ý nghĩa rồi.
Quốc công phu nhân tự mình giám sát việc chuyển mấy cái sọt, thứ tự các loại trái cây được Mộc Lưu Phi cùng các nha hoàn nâng vào chính phòng.
Giang Nhã Phù từ chối “Mẫu thân ngài lấy một ít đi, nhiều như vậy con ăn không hết, trái quý như vậy hư thật không tốt? Lấy về ngài cùng phụ thân nếm thử.”
Quốc công phu nhân lôi kéo tay nàng “Đứa nhỏ ngốc, ngươi không cần quan tâm chúng ta, thích chúng ta kêu Phái nhi mua, đến lúc đó con đem về nhà mẹ đẻ một ít. Đứa con trai này của ta tâm nóng mặt lạnh, gặp chuyện vạn lần đừng chấp nhặt với nó, tìm nương là được rồi.”
Quốc công phu nhân nói lời thấm thía, Giang Nhã Phù cảm động một trận, tự mình chọn một ít tặng bà đem về, xoay người thì thấy Thời Phái trong phòng, mắt thấy chưa kịp chớp bị chàng giữ chặt nâng cằm hỏi, nàng không sao nhúc nhíc được.
“Muốn làm gì? Chàng buông ta ra.”
Thời Phái không buông, mặc kệ bọn nha hoàn nhìn thấy “Ta khi nào cùng nữ nhân khác xum xoe? Nàng vậy mà trước mặt cha mẹ bôi nhọ ta.”
Giang Nhã Phù giãy giụa “Buông ra, chàng làm ta đau ~”
Thời Phái buông tay ra, giọng điệu hòa hoãn một chút “Về sau chuyện của chúng ta đừng kinh động đến họ.”
Giang Nhã Phù bĩu môi “không tính chuyện gì chứ, bây giờ mẫu thân làm chủ, dù sao người nhàn rỗi mà, vừa lúc để lão nhân gia tự tìm hiểu sự tình. Lại nói bây giờ chàng không xum xoe, nhưng rồi sẽ có, không phải người trong lòng vẫn không quên được Hứa đại tài nữ sao? Ta không quan tâm, vì sao chàng lại mẫn cảm với nó chứ?”
“Nàng nhanh mồm nhanh miệng! Chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung, quả nhiên nói đúng không sai. Nàng nghe cho rõ đây, từ nhỏ Thời Phái ta chính là được người khác xum xoe, không có chuyện ta đi lấy lòng người khác.”
Giang Nhã Phù nhún vai “Tùy chàng nghĩ sao thì nghĩ, từ nay trở về sau, chàng cứ thế này không phải sinh khí nhiều sao? Người ta nói hay sinh khí mau già, coi chừng tức mà chết, chàng cần bảo đảm thân thể, ta không nghĩ nhi tử sinh ra không có cha.”
Mắt thấy hai người sắp cao thấp một tiếng! May mắn Tôn mụ mụ kịp thời đi vào, đem Giang Nhã Phù kéo trở về, mà bên kia Trương Bình cũng lôi kéo ống tay áo Thời Phái đem người lôi đi.
Ăn được cam sành tươi chua chua ngọt ngọt, Giang Nhã Phù rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, nuốt xuống bụng cảm thấy thực thoải mái chẳng còn vướng mắc gì nữa.
Tôn mụ mụ nhìn bộ dáng nàng vô tâm vô phổi lo lắng “Thiếu phu nhân, vừa rồi sao người lại nói chuyện như vậy với thiếu gia? Người khiến thiếu gia sinh khí.”
Giang Nhã Phù bẻ nửa trái cam sành đưa cho bà “Mụ mụ không cần lo lắng, ta biết đúng mực, chàng vốn chính là như thế, bộ dáng thanh lãnh chỉ là chiếc mặt nạ bên ngoài, kỳ thật trong lòng chàng nghĩ đủ thứ chuyện, nếu không tức giận mới không phải chàng.”
“Được, vậy ta không nói nữa, lúc nào người cũng đều có lý. Vậy ta hỏi nhé, vừa rồi nghe người nhắc tới Hứa đại tài nữ, đó là chuyện gì xảy ra?”
Nhắc tới chuyện này, đáy mắt Giang Nhã Phù hiện lên một tia cô đơn, Tôn mụ mụ không phải là người khác, nàng thành thực kể với bà “Chàng có người trong lòng, chính là nổi danh tài nữ Hứa Triển Nhan đó.”
Tôn mụ mụ một trận kinh ngạc “Có việc này sao? Tính tình thiếu gia như vậy hoàn toàn không nhìn ra.”
Lúc này Giang Nhã Phù nói, thâm tâm cũng nghĩ, cũng không phải cùng chàng sinh sống hai mươi năm nàng mới phát hiện ra bí mật này sao.
“Ngươi phóng tâm tư phóng khoáng một chút, nhân phẩm thiếu gia không phải như vậy, nếu đã cùng người thành thân, tất sẽ toàn tâm toàn ý đối với người. Mấy ngày này ta xem hai người thường xuyên giận dỗi, cô gia đối với người không giống vô tâm vô ý.”
“Kia ai biết được.” Giang Nhã Phù lẩm bẩm, sống qua nửa đời người, nửa điểm tâm ý đối với nàng cũng không có, nàng còn hy vọng không bằng tìm dây thừng treo cổ cho rồi, sống vậy quá thất bại. Chính là, tâm kia phỏng chừng chỉ có nửa điểm mà thôi.
Tôn mụ mụ khuyên nhủ “Ánh mắt ta nhìn không sai được, vợ chồng chậm rãi sinh hoạt, người nếu thiệt tình với ngài ấy, chắc chắn ngài ấy cũng thiệt tình đối đãi với người. Ta không lo lắng phần thiếu gia, ngược lại có chút lo lắng cho người, người đối với Chu thiếu gia còn…”
“Mụ mụ, người nói bừa cái gì đó?”
“Được rồi, người không nói ta cũng biết, người phần lớn do ta nuôi lớn, ta còn không biết tâm tư của người? Dù sao những gì nên nói ta đã nói, người đã thành thân, không nên có chút ý tưởng khác, chỉ chuốc lấy sầu khổ cho mình.”
“Ta đã biết.”
Giang Nhã Phù sợ bà tiếp tục hỏi vấn đề mình không trả lời được, tìm cái cớ đẩy bà đi ra ngoài. Những lời Tôn mụ mụ nói nàng nhất định nghe, đó cũng là quan điểm sống của nàng, nhưng đây là cuộc sống mới khó khăn có được.
Ông trời cho nàng trở về lứa tuổi có thể tùy hứng, vì sao nàng không thể tùy ý sống một phen? Đời trước nàng vì quốc công phủ vất vả hai mươi năm, đổi lấy thiệt tình của Thời Phái một chút cũng không có, trùng sinh đời này, dựa vào cái gì muốn nàng tiếp tục phải trả giá chứ? Nàng đối chàng thiệt tình, tự nhiên cũng muốn chàng đối với mình như vậy.
Cử án tề mi, hàng ngày tôn trọng nhau như khách nàng đã lĩnh qua, đời này nếu có khả năng, nàng muốn nếm thử tư vị lưỡng tình tương duyệt, mặc kệ cùng ai, vô luận là Thời Phái, Chu Hi hay là nam nhân khác.
Chẳng qua, nàng nguyện ý ưu tiên cơ hội cho Thời Phái trước.
Thời tiết bắt đầu mát mẻ, xã giao lui tới cũng nhiều hơn. Bệnh trạng thai nghén Giang Nhã Phù giằng co không đến một tháng liền biến mất một cách thần kỳ, nhìn qua quần áo, bụng như cũ bình thường. Cả ngày ở trong phủ cũng chán, mấy cái xã giao quan trọng nàng sẽ tự mình đi qua bái hạ.
Vừa lúc kỷ niệm sinh thần Huệ thái phi, nàng theo quốc công phu nhân đi một chuyến, Huệ thái phi ở Đại Hạ quốc là một truyền kỳ nữ nhân, được tiên hoàng ngự giá thân chinh tuyệt bút, do trí tuệ cùng đảm lược siêu quần. Đương kim thánh thượng đối với bà thập phần tôn kính, bởi vậy tiệc mừng thọ làm cực kỳ náo nhiệt, cơ hồ người nhà quý đại thần đều lại chúc mừng.
Giang Nhã Phù một tấc cũng không rời quốc công phu nhân, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đa số thời điểm nàng an tĩnh ngồi ngốc bên bà, nghe các trưởng bối nói chuyện, thuận tiện đem chuyện kiếp trước quên mất dần nhớ lại.
Hôm nay tới không ít tôn thất đệ tử, mấy vị Vương gia thiếu niên tới rồi nhưng có một chút khiến nàng cảm thấy kỳ quái.
Trường hợp này, Hứa Triển Nhan như thế nào không tới? Ai không tới nhưng nàng ta là nên tới nha.
Giang Nhã Phù tìm cơ hội cùng Trương Nhị tiểu thư nói chuyện, hỏi ra nghi vấn của mình.
Trương Nhị nhìn quanh, thấp giọng nói “Chuyện này ngươi hỏi xem ra đúng người rồi, ta vừa vặn biết được. Hứa đại tài nữ mặt bị thương, nghe nói sưng đỏ ngứa đau, không chỉ hủy dung còn rất khó chịu nữa.”