Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 20: Tâm tình nàng ta không quan tâm



Gương mặt Thời Phái quẫn bách, không tự nhiên giương tay lên “Phải mau ngẫm biện pháp xử lý chuyện này êm đẹp mới được.”

Nhã Phù càng không buông tha “Như thế nào? Chàng không tin là do nàng truyền ra? Không phải chính bản nhân nàng, nhưng nhất định là do nàng bày mưu đặt kế. Chàng đừng nghĩ lòng nữ nhân quá đơn giản như vậy.”

Thời Phái sợ nàng sinh khí, thở dài “Không phải là ta không tin, ta sợ việc này ảnh hưởng đến nàng cùng trong phủ. Lúc bắt đầu ta chỉ nghĩ sự tình đơn giản, không nghĩ tới nhân tâm sẽ có biến đổi.”

Thấy xác thật chàng có ý hổ thẹn, Giang Nhã Phù nghiêm mặt, nghiêm túc suy tư ứng đối như thế nào. Hứa Triển Nhan làm lớn chuyện này đơn giản là hướng nàng cùng Thời Phái thị uy, một vì rửa nhục, hai là nói cho nàng biết, nam nhân của nàng do nàng ta điều khiển, muốn nàng khó chịu, ba là ám chỉ Thời Phái, chàng vẫn có hi vọng, bốn chính là tạo tiếng gió để nàng trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Nhất thời ngắm trúng bốn con chim, đáng tiếc nàng ta không nên cùng nàng gây hấn!

Nếu là Giang Nhã Phù trước kia đối với nàng chỉ có chút oán nhàn nhạt, như bây giờ là nàng thật sự bực nàng ta. Mọi người đều có thể diện riêng, có chuyện gì quá lắm thì ra vài chiêu lén lút được rồi, hiện giờ thế nhưng xả trước mặt Quốc công phủ, Hứa Triển Nhan không biết xấu hổ, còn nàng không như vậy.

“Ta viết cái thiệp gửi Trần Như Vân, Trương Nhị tiểu thư, Cố gia tiểu thư, thêm mấy nhà thường ngày giao hảo tới phủ. Nàng ta dùng lời đồn đãi tiện thể nhắn cho chàng, ta đồng dạng dùng phương thức đó đáp lời nàng.”

“Được, nàng yêu cầu ta làm cái gì cứ việc nói.” Trong lòng Thời Phái khen ngợi nàng thông tuệ, nghe nàng nói hai chữ ‘chàng ta’, một cổ khí thế hào hùng sinh ra bởi phu thê cùng chung một lòng diệt kẻ địch, thậm chí xem nhẹ người nàng phải đối phó là ai.

“Chàng?” Giang Nhã Phù thả xuống suy nghĩ, cũng tốt, đánh rắn phải đánh vào đầu “Ngày đó ủy khuất Đại tướng quân cùng ta ra vẻ một đôi phu thê ân ái đi, làm như thế nào thì tùy chàng, nhớ không cần làm quá, ta sợ sẽ không chịu nổi.”

Thời Phái dừng một chút “Được, ta biết nên làm như thế nào.”

Tới ngày đó, Trần Như Vân tới Quốc công phủ sớm, thấy Giang Nhã Phù gương mặt ửng đỏ, vào cửa hướng nàng hành đại lễ xin lỗi “Biểu tẩu, người mắng muội đi, chuyện đó là muội giúp biểu ca chân chạy, nhưng thật sự không phải là muội truyền ra bên ngoài. Hơn nửa năm trước, mẫu thân tìm cho muội một vị công tử dễ nhìn, muội thấy không được, cố tình mẫu thân lại nhìn trúng. Muội cầu biểu ca giúp tra xét người kia, quả thực không phải cái thứ tốt lành gì, cầm chứng cứ đưa mẫu thân, khi ấy bà mới chịu từ bỏ. Bởi vì chuyện này muội không thể không giúp biểu ca một phen, tỷ yên tâm! Sự tình này về sau muội không bao giờ làm nữa!”

Giang Nhã Phù thấy nàng sắp muốn khóc, cười nói “Ta có nói muội cái gì sao? Thật ra khi muội vào cửa, không nói hai lời liền ở ta trước mắt phân trần, nếu muốn trị tội muội ta còn chờ tới hôm nay sao? Ta biết việc này không trách được muội.”

Nghe một phen lời lẽ thông tình đạt lý của nàng, Trần Như Vân càng cảm thấy không chỗ dung thân, Giang Nhã Phù kéo tay nàng đến bên người ngồi xuống “Muội hoạt bát, lại trọng tình nghĩa, ta có thai dù muốn cũng vô dụng, bên người chưa có ai nói thật mọi chuyện cho ta, muội đem chuyện bên ngoài nói lại cho ta một chút đi.”

Nghe xong lời này, Trần Như Vân mới cảm thấy là nàng thật sự không trách mình, tâm càng cảm kích “Biểu tẩu, việc này thật đúng là muội cố ý lưu tâm và phát hiện thêm vài thứ nữa. Tỷ đoán lời nói kia là truyền từ đâu ra?”

“Từ nơi nào?”

“Không phải từ Hứa gia truyền ra, mà là từ người bên cạnh Tần La Y truyền ra.”

“Là nàng?” Giang Nhã Phù có chút ngoài ý muốn, nàng ta cùng nàng không oán không thù, nàng lại không thích Thời Phái, vì sao là nàng?

“Tuyệt không sai, biểu tẩu không biết, muội còn biết tên kẻ đó gọi là Vạn Sư Thông. Bản lĩnh khác muội không có, nhưng bằng hữu lại khá nhiều, kể cả những kẻ nhiều chuyện, những lời đó mới vừa truyền ra muội liền kêu người lưu ý, chính là nàng ta không sai được!”

Thực mau, Giang Nhã Phù liền nghĩ thông suốt những liên hệ trong đó, Tần La Y không đủ tâm nhãn, người như vậy một khi bị xúi giục, là dễ dàng xuất đầu nhất. Mà tỷ muội tốt nhất của nàng là ai? Hứa Triển Nhan, còn có Diệp Tri Tri…

Nghĩ đến những người này càng nghĩ càng đau đầu, xem ra nhất thiết nàng phải hẹn gặp Chu Hi một lần, tuyệt không thể trơ mắt nhìn chàng…

“Đa tạ biểu muội, ta đã biết. Nghe biểu tẩu, việc này muội chỉ để trong lòng, trừ bỏ ta, không cần nói cùng ai nữa.”

Trần Như Vân lúc này mới cởi bỏ khúc mắc, cười lộ răng, không giống hình mẫu đại gia tiểu thư, xem giống tiểu tử hoạt bát bướng bỉnh hơn “Hì hì, biểu tẩu muội nhớ kỹ.”

Không bao lâu sau, các vị tiểu thư cùng phu nhân tuổi trẻ được mời đều đã tới, họ cùng Giang Nhã Phù quan hệ không tồi. Nàng sớm cho người chuẩn bị một gian phòng ấm sạch sẽ, nguyên bản bài trí bên trong gần như dọn ra hết, chỉ để lại vài thứ cực lịch sự tao nhã thôi, lại chuẩn bị thức ăn cùng vật dụng theo sở thích mỗi người, chính là thoả đáng không thể thoả đáng hơn.

Mọi người thấy Giang Nhã Phù, chưa nói được mấy câu, liền lo lắng hỏi thăm về sự đồn đãi, thấy nàng lớn bụng, tất cả vẻ mặt đều là đồng tình với nàng.

Giang Nhã Phù vỗ về bụng, trên mặt không nửa điểm đau khổ “Đa tạ các vị vì ta lo lắng, ta mời mọi người lại, một là nhiều ngày không gặp mặt mọi người, hai là sợ mọi người cùng thế nhân giống nhau nghĩ nhiều về chuyện kia. Chúng ta không nói cái khác, có mấy phụ nhân giống ta vừa mới thành thân liền có thai? Phúc khí này bọn họ sao thấy được?”

Mọi người sôi nổi gật đầu, đích xác đúng rồi, nếu không ân ái nào nhanh như vậy có tin tức tốt chứ?

“Nhưng có người nói thế tử đối với Hứa tiểu thư…?”

Trong lòng Giang Nhã Phù đem Thời Phái mắng một vạn lần, trên mặt lại nửa điểm không hiện “Bộ dáng Thế tử gia tuy lãnh, nhưng tâm địa tốt, đôi lúc còn bị ta khi dễ nữa là, ai biết người nào ác độc nói dối như vậy làm chúng ta lâm vào cảnh khó khăn chứ? Thật không hiểu nỗi người nọ nghĩ sao lại như thế rắp tâm! Hướng đến người trẻ tuổi chúng ta còn đỡ, sợ là có người hướng về quốc công gia, đáng thương cho lão nhân gia ở tiền tuyến giết địch, hậu viện thế nhưng bị người như thế ác ngữ hãm hại!”

Nàng càng nói giọng điệu càng giận, mang mọi người cũng phẫn nộ theo lên. Đích xác, cách nói như vậy mới là hợp lý, Thời Phái cùng Hứa Triển Nhan? Một chút manh mối cũng chưa nhìn ra, tự dưng tuôn ra một lượng tin tức lớn như vậy, nghĩ lại xác thật khó có thể khiến người ta tin phục.

Trần Như Vân phối hợp với nàng “Biểu tẩu, chúng ta tuyệt không thể nuông chiều ác nhân! Việc này nhất định phải hảo hảo điều tra mới được!”

Trương Nhị tiểu thư cùng Giang Nhã Phù quan hệ tốt, cũng là một cô nương lanh lợi, nói tiếp “Gióng trống khua chiêng tra không tốt lắm nhỉ? Lời đồn tuy ác độc, rốt cuộc không thương da thịt, bên này Quốc công phủ hưng phấn đi tra, sự tình càng nhiều người chú ý, người sau màn càng sẽ thêm đắc ý! Ta xem dứt khoát không cần để ý nó, khi trong kinh thành có chuyện vui khác, những điều bịa đặt cũng bị mọi người quên lãng thôi.”

Sau đó, mọi người chia làm hai phái, bắt đầu thảo luận Quốc công phủ cần dùng đối sách gì để đánh trả, không ai hoài nghi rốt cuộc dược có được đưa hay không.

Không khí bàn tán đương sôi nổi, Mộc Lưu Phi cùng bọn nha hoàn đem đồ ăn lên, một chút rượu nhẹ, những món ngon tinh xảo nhất mang lên, đề tài vừa rồi Giang Nhã Phù cố tình dẫn dần dần phai nhạt, nàng cùng mọi người vui đùa nói giỡn, không còn thấy ai có nữa điểm nghi ngờ chuyện đó nữa.

Bận tâm trong bụng có hài tử, Giang Nhã Phù chưa thể uống rượu, nhưng lúc này nhìn miệng nàng cười, tâm tình đích xác tốt lên không ít.

Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm Trương Bình “Thiếu phu nhân, các vị phu nhân tiểu thư, thế tử nói hôm nay có nhiều khách quý tới cửa, chưa từng hảo hảo chiêu đãi thì thật sự thất lễ. Vừa lúc thế tử mới mua được ít cua lớn từ phía nam, khó được chính là nó còn tươi sống, liền cho người chưng mười mấy con, tự mình đưa lại mời khách quý nếm thử.”

Các nữ quyến tức khắc ngừng tiếng cười nói, trên mặt không tưởng tượng, Thời Phái các nàng đều đã gặp qua, ngày thường đừng nói một ánh mắt nhìn đã khó, hôm nay lại chủ động chiêu đãi họ còn đưa tới món cua nữa? Xem xem, đây chính là vì cho tức phụ nhà mình mặt mũi sao. Lúc ấy nghe nói hai nhà Khi - Giang đính hôn, các nàng cũng là ngạc nhiên, đều cho rằng tính tình Thời Phái lãnh, Giang Nhã Phù sống nề nếp, sau hôn nhân sẽ không quá hòa hợp, nhưng thật ra là các nàng đã lo lắng nhiều rồi.

Có người hiểu chuyện sôi nổi chế nhạo Giang Nhã Phù “Thì ra chúng ta hưởng phong quang từ phu nhân thế tử nha!”

“Chính là! Không biết hôm nay chúng ta tới đúng lúc, hay là con cua tới đúng lúc đây?” Trần Như Vân như vậy đi theo ồn ào.

Giang Nhã Phù mặc dù sớm biết Thời Phái lúc này muốn lên sân khấu, cũng không khỏi mặt đỏ, bưng một ly rượu hướng Trần Như Vân rót miệng nàng “Cái nha đầu này, ăn ngon uống tốt cũng không đổ được miệng muội.”

Mọi người cười ha ha, Trần Như Vân rượu còn chưa nuốt xong, lại có rượu Giang Nhã Phù đưa tới liền nói “Mau đem con cua vào đây cho Thiếu phu nhân đi! Đừng đứng nói để Thiếu phu nhân sốt ruột chờ.”

“Đúng đúng!” Tức khắc ba năm âm thanh phụ họa, một đanh đá cô nương giao hảo cùng Trần Như Vân, thần bí đè thấp thanh âm đề nghị “Bọn tỷ muội, lúc trước Trấn Quốc Công thế tử quá cao không thể phàn nán, liếc mắt cái đều khiến người khác lạnh phát run. Hôm nay nếu ngài ấy chủ động đến, sao chúng ta không bắt ngài tự mình đưa vào, cũng nghĩ biện pháp giúp Nhã Phù xả giận nhỉ?”

Nàng nói xong liền có Trương Nhị tán đồng “Đúng đó, nói đến cùng việc này cũng bởi ngài ấy trêu trọc mà ra, kêu ngài ấy tiến vào! Lát nữa Nhã Phù đừng có mà đau lòng nha.”

Giang Nhã Phù bị nàng đẩy đẩy cánh tay, đành phải ỡm ờ đáp ứng “Được được, đều uống đến điên rồi, để ta gọi chàng vào. Mọi người nhớ đừng quá mức đó, tính tình chàng thực có chút quái, nếu thật cho ai đó xuống đài không được, đừng tới tìm ta khóc nhè, thành thân rồi cũng đừng về nhà tìm phu quân mình tới cửa đánh đó.”

“Xem nàng nói kìa~”

Giang Nhã Phù gọi một tiếng “Thỉnh thế tử vào đi.”

Mọi người lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh, cùng bộ dáng vừa rồi toàn không giống nhau. Trương Bình đem cua giao tại cửa cho Xuân Hạnh, Xuân Nguyệt liền nhanh lui xuống.

Thời Phái trong lòng niệm chú, xoải bước vào phòng, đây là lần đầu chàng đơn độc ứng phó với nhiều nữ nhân như vậy, nghĩ tới khiến cả da đầu tê dại, nhưng sớm nhớ lời nói trước đây, mặc kệ nàng có yêu cầu gì cứ việc nói!

Bất quá chỉ là đi vào trông thấy mấy người phụ nhân mà thôi, so với thiên quân vạn mã quân địch dễ đối phó hơn đi?

LúcThời Phái đứng trước cửa thu xếp bên trong còn ồn ào, nhưng khi chàng tiến vào sau, mọi người theo bản năng không tiếng động, ngay cả lớn mật Trần Như Vân cũng không dám lỗ mãng. Nửa đời hình thành chi khí túc sát không thể bởi đột biến về tuổi trẻ liền biến mất, mặc dù chàng tận lực thu liễm hơi thở, làm chính mình bình dị gần gũi chút rồi.

“Gặp qua các vị phu nhân tiểu thư, các vị đến thăm nội tử, trong phủ nếu có chỗ chậm trễ còn thỉnh các vị thứ lỗi.”

Đừng nhìn mọi người vừa rồi nói náo nhiệt, vừa thấy chính chủ đang sôi nổi không dám ngôn ngữ.

Trần Như Vân đánh bạo, còn nghĩ gây sóng gió, nhưng vừa kêu ra một cái từ ‘biểu’, đã bị một cái nhìn thoáng qua dọa rụt trở về. Thôi, nàng vẫn là không chọn dẫn đầu, bằng không xong việc ai biết nàng chết như thế chứ.

Cũng may một vị nữ tử đã thành thân thay mặt mọi người mở miệng “Thế tử khách khí, trong phủ đãi khách rất chu đáo. Chúng ta xưa nay cùng Nhã Phù giao hảo, so với người ngoài càng thân cận hơn, thật đã khiến thế tử tiêu phí rồi.”

Thời Phái khách khí trả lời “Những thứ này không tính là gì, là khách Nhã Phù cũng chính là khách của ta, được các vị khách quý thích mới tốt, xem như cảm tạ các vị đối với Nhã Phù một phen quan tâm. Ta còn có việc, không quấy rầy nhã hứng các vị nữa, đúng rồi, thịt cua tính hàn, mong các vị giúp ta nhìn Nhã Phù ăn ít một chút mới tốt.”

Chàng nói đem ánh mắt hướng Giang Nhã Phù, ánh mắt hai người giao ở không trung trong một cái chớp mắt, tựa như bị thứ gì đụng phải lập tức liền tách ra.

Lời này tuy là vì diễn trò, trong đó lại có phần thiệt tình.

Giang Nhã Phù bị chàng nhìn, sắc mặt liền ửng đỏ, thì có người nói “Thế tử yên tâm đi, chúng ta bảo đảm nhìn nàng, một sợi lông đều không xảy ra vấn đề!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Hôm nay chúng ta chính là biết thêm thế nào là phu thê ân ái, sau này có người dám trước mặt ta nói những lời bịa đặt đó, ta sẽ mắng lại họ!”

Trương Nhị thêm lửa “Ta cũng vậy, bịa đặt kia thật là ác độc, chắc là ghen ghét Giang tỷ tỷ ngày ngày trôi qua tốt, mỗi ngày sau lưng bố trí nhân gia đi.”

Nghe những lời này, Thời Phái lơ đãng tiếp thu, nhìn tới ánh mắt có ý vị khác của Giang Nhã Phù, trong lòng quẫn bách không chỗ dung thân. Âm thầm thề, về sau làm việc gì nhất định phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, không muốn chọc thêm phiền toái như vậy nữa.

Chàng hướng các vị khách nhân hành lễ “Khi mỗ cảm ơn trước các vị.”

Thời Phái đi rồi, mọi người ngâm thơ phẩm cua, lại chơi đùa thêm một thời gian nữa mới từng người trở về.

Một ngày như vậy tinh thần Giang Nhã Phù thực sự có chút mệt, trở về phòng, được Mộc Lưu Phi hầu hạ thay đổi quần áo thoải mái, mới cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.

Mộc Lưu Phi thật cao hứng, cảm giác khí thế bừng bừng “Thiếu phu nhân, cái kia, họ Hứa chắc cười không nổi nhỉ?”

Giang Nhã Phù bình tĩnh nói “Ta không quan tâm họ Hứa có tâm tình gì, nàng vui vẻ hay không cùng ta không có bất luận quan hệ gì. Giúp ta chuẩn bị một ít đồ vật, ngày mai ta phải về nhà mẹ đẻ.”

- -- ------ ------ ----

Tác giả có lời muốn nói: Tay trái một con gà, tay phải một con vịt ~ trên người còn cõng một cái béo oa oa nha ~ y nha y nha nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.