Đi được chốc lát Giang Nhã Phù ý thức không biết chàng dẫn mình đi đâu, nhưng nàng không mở miệng hỏi, muốn nhìn xem rốt cuộc chàng sẽ làm gì.
Đến trước một gian phòng xưa nay chưa được dùng đến, Thời Phái đẩy cửa, cẩn thận dẫn nàng bước qua bậc cửa.
Chàng thắp đèn dầu lên, nương ánh sáng Giang Nhã Phù thấy rõ mọi thứ bên trong, có một ngăn tủ thực lớn trong đó đựng toàn là sách! Bên cạnh là một cái bàn lớn chất sách chồng chồng lên.
Chàng… Thật sự có lo lắng vì chuyện đó sao?
“Nàng tới xem đi!”
Khó có được nàng thuận theo chỉ dẫn của chàng “Nàng xem, đống sách trên bàn này là hôm qua ta mới mua, đều là từ nơi khác hết đó, trong kinh thành không có đâu. Nàng xem những quyển này, có viết về thần tiên, về thảo dược, về yêu quái… Không phải nàng thích đọc sách sao? Nàng nói thích ta liền xây mới một cái Tàng Thư Các trong phủ, so với của nhạc phụ sẽ không thua kém…”
Chàng nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, tựa ngôi sao sáng lấp lánh, từ nơi đó Giang Nhã Phù đọc ra một vẻ mặt mới đầy cẩn thận của Thời Phái.
Chàng hao tốn tâm tư bắt được bím tóc nàng, nhưng lại không hướng nàng phát hỏa, là chàng sợ hãi…
Nói không cảm động là giả, nhưng nàng vẫn còn mấy phân tỉnh táo, thật sự nàng không dám nghĩ sâu xa rồi lo được lo mất, lại phải đau lòng.
Ánh mắt nàng vừa động, Thời Phái biết nàng muốn trốn tránh kịp thời cầm hai tay nàng “Nàng cảm thấy đề nghị của ta thế nào?”
Nàng rũ mắt xuống “Nơi này thực khá tốt, phái vài người đến thu thập sạch sẽ một chút, làm Tàng thư vậy là được rồi, giờ không còn sớm, chúng ta mau trở về thôi.”
Thời Phái luống cuống “Nàng không vui sao?”
“Vui chứ. Chúng ta trở về đi, ta cảm thấy có chút lạnh.”
“Nhã Phù, là ta muốn cho nàng…”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói của hai gã sai vặt “Bên trong có người sao?”
Trong lòng đang loạn, theo bản năng Thời Phái thổi tắt đèn, không muốn người khác biết chàng vì lấy lòng nương tử mà hơn nửa đêm đi thăm phòng sách. Mà lúc này Giang Nhã Phù cũng tùy ý chàng, nàng không nghĩ để hạ nhân phá cửa vào như thể đến bắt gian, sẽ có lời không hay! Một khi truyền tới tai phu nhân, lại một trận gặn hỏi này nọ, nàng không sợ gì khác, chỉ là không thể không giải thích sao cho thỏa đáng, thật mệt chết đi!
“Bên trong là người hay quỷ? Mau nói chuyện đi!” Vừa rồi hỏi chuyện thanh âm gã sai vặt có chút run rẩy.
Bên trong vẫn là im lặng, hắn sợ tới mức muốn tè trong quần “Rõ ràng vừa rồi có âm thanh rù rì, ta còn mơ hồ nghe được âm lượng, hay là chúng ta đi vào nhìn một cái đi?”
Gã sai vặt kia lá gan còn nhỏ hơn “Đừng đi ~ tam ca, hay là chúng ta rời khỏi chỗ này đi? Mấy hôm trước không phải Lưu quản gia nói bên này có chuột sao? Tám phần là tiếng chuột kêu, ca nghe lầm rồi đó.”
“Chuột? Trời! Là chuột tinh hay sao?”
“A! Có khả năng! Không có khả năng là có người đâu, trời thật là lạnh, ai rỗi tới nơi này làm gì? Muốn trộm đồ cũng không có cái gì tốt để trộm…”
Hai gã sai vặt tuần tra ban đêm lẩm nhẩm lầm nhầm nửa ngày rốt cuộc đi xa.
Lúc này Giang Nhã Phù phát hiện, không biết từ lúc nào nàng lại dựa vào Thời Phái gần như vậy, như là muốn dán cùng nhau, mà chàng còn ôm lấy bả vai nàng.
Nàng không được tự nhiên bắt lấy cánh tay chàng “Chúng ta trở về đi, rồi đem đèn thắp lên cho sáng.”
Nàng đề nghị Thời Phái ngoảnh mặt làm ngơ, thị lực chàng cực tốt, trong không gian tốt đen vẫn mơ hồ nhìn thấy ngũ quan của nàng.
Trái tim đập rầm rầm như sấm nổ, chỉ có chàng mới nghe được, trong lòng thực khó kiềm chế, chàng một chút lại một chút vươn mặt mình đến gần mặt Giang Nhã Phù…
Cả người Giang Nhã Phù cứng đờ, tuy rằng cái gì nàng đều không thấy rõ, nhưng có thể cảm thấy một cổ nhiệt khí quen thuộc đang tới gần mình, tiếng hô hấp chàng ngày càng nặng.
Trong nháy mắt nàng nghĩ, bằng không cứ như vậy đi, chàng vì mình làm nhiều điều như vậy, cùng chàng thân mật một chút sau đó cùng trở về nghỉ ngơi. Nhưng chàng càng tới gần, cổ ghen tuông kia trong lòng nàng như biển gầm cuồn cuộn nổi lên.
Nàng vươn tay nhỏ chuẩn xác chắn trước ngực chàng “Thời Phái, ta hỏi chàng một vấn đề.”
Thời Phái sửng sốt, hoàn toàn thất vọng, vừa rồi còn tưởng nàng sẽ không trốn mình, lúc này còn hỏi cái vấn đề gì chứ? Nàng thật đúng là một tay thiện nghệ gây mất hứng.
Âm thanh chàng trầm thấp ảm đạm “Nàng hỏi đi.”
Giang Nhã Phù nâng cằm lên, nàng mím môi, trong bóng tối tự lừa dối mình không gì phải thẹn “Chàng nói… Khi ta trang điểm lên so với Hứa Triển Nhan ai xinh đẹp hơn?”
Thì ra nàng còn nhớ rõ hội yến hoa sen ngày đó, khi hai người họ cùng đối diện, nội tâm nữ nhân thật là nhiều chuyện nhỏ nhặt.
Bị hỏi Thời Phái ngốc lăn mấy giây, sau đó nhịn không được mà vui vẻ, cảm thấy nàng thật sự có chút đáng yêu, vậy mà trước kia sao chàng không phát hiện ra chứ?
Giang Nhã Phù thẹn quá thành giận “Chàng cười cái gì? Rất buồn cười sao?”
Thời Phái cưỡng chế ý cười run rẩy nói “Không thể cười, không thể cười, vậy nàng muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?”
“Được! Chàng không cần phải nói.” Giang Nhã Phù nói xong quay đầu liền đi, nàng không biết vì cái gì mình lại giận như vậy, dù cho người mù cũng trả lời được nàng, vậy lúc chàng nói nàng xinh đẹp chỉ là lời nói dối thôi sao?
Chàng không chính diện trả lời, trong lòng nàng thực không thoải mái!
Thời Phái đuổi tới, muốn kéo cánh tay nàng nhưng bị hụt mất… Giang Nhã Phù so với chàng mau hơn một bước chân đẩy cửa đi ra ngoài, dưới ánh trăng bóng dáng hai người xuất hiện rõ ràng.
Chàng chạy theo nhanh đi lên, vừa đi vừa hỏi “Sao nàng lại giận?”
Chàng còn hỏi?
Nàng không trả lời chàng càng không muốn buông tha “Thật sự đang giận sao? Vì cái gì giận? Ta nói sai cái gì sao?” Theo bản năng chàng khẳng định trước làm sai cái gì đắc tội đến nàng, cảm thấy lời nói mới rồi nửa điểm đều ổn, rốt cuộc chuyện gì thay đổi tính tình như vậy.
Câu hỏi vừa rồi càng làm cho người ta nén giận, nàng không thể nói rõ ràng ra, cùng người đầu óc thẳng đuột khó mà giải thích cho rõ, dường như muốn cùng chàng ngược lên ngược xuống mới được.
Nàng cũng cảm thấy vừa rồi mình có chút trẻ con, không phù hợp với tác phong của mình. Chỉ là trong căn phòng tối không ai thấy ai, đột nhiên bầu không khí ám muội phủ quanh, nàng mới lấy hết can đảm hỏi ra lời trong lòng.
Nàng nghĩ, một đôi nam nữ nếu thật thương nhau đôi lúc cũng có thể hỏi những câu vô lý thế này chứ?
Chưa trải qua cảm nhận yêu đương, hai mươi năm dường như chỉ là trách nhiệm, vừa rồi cầm lòng không được nên mới hỏi.
“Không có giận, bên ngoài quá lạnh, ta nghĩ muốn nghỉ ngơi.”
Thời Phái nhíu mi, có chút không hiểu được tâm tư nữ nhân, phỏng chừng ông trời cũng đoán không ra. Hứa Triển Nhan là kinh thành đệ nhất mỹ nữ được công nhận, tất nhiên là so với nàng xinh đẹp hơn, chẳng lẽ chàng mở to mắt nói nói dối nàng sẽ vui vẻ sao?
Chàng có nghĩ đến, nếu nói nàng so với Hứa Triển Nhan xinh đẹp hơn, nàng cũng sẽ không vui. Nàng cảm thấy là chàng làm chuyện trái lương tâm mới cố ý nói vậy, sẽ cảm thấy chàng không quên được Hứa Triển Nhan mà cố ý trốn tránh.
Một đường đi Thời Phái không nói gì, nỗi khổ này thật là nan giải.
Giang Nhã Phù thấy chàng uể oải như vậy, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to đành đánh vỡ trầm mặc “Ngày mai gọi người đem hết số sách đó dọn ra, ta muốn sửa sang lại một chút, như vậy mới thoải mái dùng.”
Thời Phái sửng sốt, trong âm thanh mang theo một tia hoảng hốt không xác định “Nàng chịu xem sách ta tìm sao?”
Lúc hai người trở về sân viện, Giang Nhã Phù đứng yên đối mặt chàng nói “Ta xem vẫn luôn là sách, không phải người.”
Xem chính là sách, không phải người, không phải… Chu Hi?
Thời Phái không kịp tự hỏi như thế nào mình bị bại lộ, một trận mừng như điên đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng chàng, quả là muốn chạy mấy dặm mà hô to vài tiếng.
Chờ tinh thần chàng ổn định lại thì Giang Nhã Phù đã đi đến chính phòng, chàng chạy nhanh mấy bước đến bên người nàng, ánh mắt muốn nói lại thôi.
Giang Nhã Phù liếc một cái, tức giận nói “Chàng lợi dụng thủ hạ của ta, phá hư chuyện của ta, mắng chàng cũng không tồi, chàng còn muốn thế nào? Hôm nay cũng không phải là ngày chàng trở về phòng.”
Thời Phái da mặt dày cười nói “Ha hả, nhanh như vậy đã bị nàng phát hiện, Nhã Phù, kỳ thật chuyện này không thể nói đều là ta sai đúng không?
Có thể hay không chúng ta đừng đề cập đến chuyện này nữa? Ta muốn thương lượng chuyện này cùng nàng, ta nghĩ sẽ hồi phòng ngủ chính.”
Giang Nhã Phù không nói lời nào, giương mắt nhìn chàng, vẻ mặt viết năm chữ to ‘cho ta cái lý do.’
“Nàng không biết đấy, ban đêm ngủ gian phòng kia, gió lùa khe cửa sổ, ngủ đến nữa đêm lạnh quá mà phải tỉnh.
Đường đường phủ Trấn Quốc Công nhà có gió lùa sao?
“Dùng chậu than.”
Thời Phái nói tiếp “Một cái chậu than không dùng được, hai cái lại quá đè nén rất khó chịu.”
“Vậy chàng đổi một gian phòng khác mà ngủ.”
“Kỳ thật cũng không phải lạnh đơn thuần, có thể trong khoảng thời gian này giúp nàng chọn mấy loại sách ma quái, ban đêm ngủ luôn không yên, cảm giác như có từng đợt gió lạnh… Nhã Phù, nàng nói xem trên đời này có mấy thứ đó hay không?”
Giang Nhã Phù nghe chàng thẳng thắn nói, hô hấp cũng không dám quá lớn. Nàng xem những cuốn sách đó, mặc kệ bên trong vai chính là gì, đều như là dung nhập tình cảm vào đó, đọc sách miêu tả hình tượng liên quan đến hiện thực, thứ trong sách chính là trong sách, rốt cuộc hiện thực có hay không nàng thật tình chưa nghĩ qua.
“Chàng lừa người gạt quỷ thì có? Chàng trời sinh là sát thần, nếu thực sự có những thứ kia cũng bị chàng dọa chạy mất.”
Nàng nói xong liền mở cửa vào nhà, lúc này Thời Phái nhanh một bước cùng vào phòng “Sát thần kia cũng là chuyện về sau, hiện tại ta chỉ là thế gia công tử thôi, dù sao những ngày này ta cảm thấy có gì đó không thích hợp liền sợ hãi, nàng không cảm thấy sợ hãi sao?”
“Ta mới không sợ hãi, với lại còn có thể kêu Tôn mụ mụ lại ngủ cùng. Chàng mau tránh ra, ta muốn đi ngủ!” Giang Nhã Phù vào phòng, quần áo cũng chưa thoát, liền đến bên giường ngồi xuống, lấy chăn quấn chặt như thể vừa từ bên ngoài về thấy lạnh, thực tế nàng làm như vậy mới cảm giác được gia tăng an toàn cho mình.
Nếu Thời Phái đã vào phòng, không có đạo lý lại đi ra ngoài.
Đặt mông ngồi ở bên nàng, tiến sát bên người như đang dựa vào một cái kén tằm lớn, chàng duỗi cổ trước mặt nàng nghiêm trang nói “Ta biết nàng không sợ hãi, nhưng tiểu Đầu nhất có sợ không? Cho nên ta không thể đi, buổi tối ta phải bảo hộ hai mẹ con nàng, hắc!”
Giang Nhã Phù trừng mắt phừng phực lửa nhìn chàng “Thời Phái, thì ra chàng là một kẻ vô lại.”
“Ta nói không đúng sao? Nàng không thể chỉ lo cho chính mình… hô hô!” Thời Phái cười gian manh, chợt trước mắt tối sầm, bị một cái to lớn từ trên trời giáng xuống đánh úp lại, thình thịch một tiếng đem chàng áp đảo trên giường.
Sau đó là một loạt nắm tay đập lên người…
Sức nàng nhỏ yếu, lực đạo nắm tay này đối với Thời Phái tựa như mưa bụi, nhưng tâm chàng chấn động, một cảm giác khác lạ xưa nay chưa từng có.
Một khắc kia bị đánh tới, toàn bộ đầu óc chàng quay cuồng, chàng bị đánh? Bị Giang Nhã Phù đánh!
Khi nàng trùng sinh có phải hay không đến chỗ Diêm Vương mượn lá gan hùm sao? Không đề cập tới chuyện nàng bị ném tới bờ vực Vong Xuyên, nàng chân chính là tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương nha!
Giang Nhã Phù chưa từng nghĩ tới trong sách có những thứ linh tinh như vậy xuất hiện, nhưng nghe chàng nói đáy lòng như bị phát ớn lạnh, cảm thấy xung quanh đều âm u rùng rợn.
Đồ vật là thứ chết thì sao có nguy hại gì? Vì muốn lưu lại phòng ngủ chàng cố ý hù dọa nàng thôi!
Nàng nhất thời tức giận, thêm chuyện xảy ra mấy ngày này không nhẫn được nữa, ngay lúc chàng không đề phòng, trùm mền lên chàng đẩy ngã xuống giường mà đánh.
Thật là sung sướng, quá là hả giận, trùng sinh cho tới nay vẫn chưa dám làm chuyện gì! Nói đến cũng quái, kiếp trước nàng cùng Thời Phái là quen thuộc nhưng như người xa lạ, chàng hàng năm chinh chiến bên ngoài, rất nhiều chuyện chàng nên gánh vác lại là đều tự nàng làm, đôi khi cũng cảm thấy vất vả, nhưng nàng chưa từng có ý niệm trách chàng, lại càng miễn bàn muốn đánh chàng.
Trùng sinh tới, không biết là do làm sao? Khắp nơi chàng trêu chọc nàng, mà nàng chỉ muốn cùng chàng đối nghịch, nửa điểm nhịn cũng không chịu được.
Giang Nhã Phù vẫn có chừng mực, sợ động tác quá lớn động đến thai khí, chỉ có mấy quyền đầu dùng sức, mấy quyền sau tựa như đánh vào trong chăn, căn bản không có chút lực gì.
Thời Phái bị đánh ban đầu còn kêu to ‘ô ô’, đại khái chàng biết mình nên bị đánh, hơn nữa là do khiếp sợ, không đứng dậy đẩy nàng ra, tùy ý nàng đánh.
Nghe chàng hô đau, Giang Nhã Phù đắc ý cong lên khóe miệng, chỉ là, hơn mười quyền sau đó bỗng người dưới chăn không động tĩnh gì…
Như cũ không hề có tiếng động, Giang Nhã Phù hoảng sợ, hay là bị chăn che chàng ngạt thở…
Nếu chàng thật sự bị chăn che ngạt, nàng cũng không muốn sống.
Nhanh đem chăn xốc lên, chỉ thấy Thời Phái nhắm mắt nằm đó không nhúc nhích, khuôn mặt thực trầm tĩnh.
Sắc mặt Giang Nhã Phù đột biến, hoảng loạn vươn một ngón tay đến dưới mũi chàng.
Nhất định không có việc gì, Thời Phái là ai chứ? Về sau còn muốn kiến công lập nghiệp, còn muốn vang danh thanh sử… Còn muốn…
Chính là, một tia hơi thở tay nàng cũng không cảm nhận được.
Thoáng chốc nước mắt chảy ra, không thể tin được sự thật này, nàng tiếp tục đẩy chàng, véo chàng, đập ngực chàng, lại dùng biện pháp cứu người rơi xuống nước thử, áp tay lên ngực chàng ấn ấn, trong miệng lẩm nhẩm “Thời Phái mau tỉnh lại! Thời Phái? Phu quân… Mau tỉnh lại!”
Ấn vài cái như cũ không có phản ứng, Giang Nhã Phù không chịu từ bỏ, há miệng kêu Mộc Lưu Phi tìm đại phu “Mộc…!”
Vừa gọi được một âm, người trên giường kia vốn nên chết ngất như một con cá chép lộn mình ngồi dậy, hôn một ngụm lên nàng môi, đem toàn bộ lời nói nàng ăn hết vào bụng.
- -- ------ ------ -------
Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ là cái diễn tinh ha ha ha.