Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 53: Nước lũ - Hai con bướm (2)



“Hai chúng ta chưa thể là bạn sao?”

Tần La Y buông chén trà thật mạnh trừng mắt với nàng.

Trần Như Vân đầu hàng “Được được, thật sợ ngươi, quận chúa mà phát hỏa ta không thể trêu vào. Không phải ở nhà nhàm chán nên tìm ta đấu võ mồm đó chứ?”

“Ta không rảnh vậy.” Tần La Y ném lên bàn một cái bao nhỏ “Đây là quần áo ngày đó ở bãi săn ta cùng Chu Hi đổi, nghĩ tới nghĩ lui không biết xử lý sao cho phải, ném đi cũng không ổn, vì thế ta liền tìm tới ngươi.”

Trần Như Vân nhướng mày “Ta? Tìm ta làm gì?”

“Ngươi giúp ta đưa cho chàng.”

“Này!” Trần Như Vân nhảy dựng lên “Ta cũng là nữ hài tử, ngươi không tiện đưa, ta tiện chắc?”

Tần La Y liếc xéo nàng “Ngươi còn là nữ hài tử sao?”

Trần Như Vân vỗ vỗ ngực “Làm sao ta không phải là nữ hài tử? Cho là phải, so với ngươi ta tiện hơn một chút thôi, không phải ngươi sợ phiền toái ấy chứ? Mà không phải ngươi thích Chu Hi sao? Quá khứ không có cơ hội, hiện tại có cơ hội lại cố ý trốn tránh hắn ta là sao?”

Mấy ngày nay Tần La Y nghĩ trăm lần về vấn đề này mãi cũng không ra, nàng quyết định đẩy bọc quần áo về phía Trần Như Vân “Dù sao ngươi cũng có nhiều biện pháp, ngươi nghĩ cách giúp ta đưa cho chàng đi. Không dối gạt ngươi, hiện tại đối với chàng tâm tư ta rất kỳ quái, như là phát hiện không thật sự thích như ta từng nghĩ. Vốn dĩ lòng chàng cách ta rất xa, chí hướng chàng rộng lớn, tựa như áng mây trên bầu trời ta không thể với tới được.”

“Hiện tại thế nào? Vẫn không quên được người ta à?”

Tần La Y trừng mắt liếc nàng “Phát hiện chuyện giữa chàng và Diệp Tri Tri, rồi ở tửu quán hai chúng ta giáo huấn Diệp Tri Tri. Khi ấy ta thật tức giận cùng ghen ghét, ngươi có nhớ lúc ấy chàng làm gì không? Chàng lấy thân mình che chắn giúp Diệp Tri Tri đó…”

“Ngươi thương tâm?”

“Không đúng không đúng! Chàng giúp nàng ta che chắn, sau đó ngươi liền đẩy chàng ra, do không phòng bị chàng bị ngươi đẫy ngã, dáng vẻ kia thực buồn cười. Có lẽ điều ấy ngươi không để trong lòng, nhưng ngươi biết không, khi ấy ta phát hiện tiên nhân mình ngưỡng mộ xém bị ngã chúi xuống đất. Thêm một lần nữa ở bãi săn, chàng trúng độc La tiên thảo, xụi lơ vô lực dựa vào tường, nếu không phải hai chúng ta tới kịp liền dính cùng Diệp Tri Tri rồi. Ta cảm thấy chàng trong lòng vỡ vụn, chàng vẫn là người thực ưu tú kia, nhưng không phải tiên nhân trong lòng ta nữa.”

Nghe một hồi tiên nhân, phàm nhân, Trần Như Vân trợn mắt há mồm “Ý của ngươi là, sau khi phá hư chuyện tốt của hắn cùng Diệp Tri Tri thì thấy hắn chướng mắt?”

Tuy không nghĩ như vậy Tần La Y vẫn gật đầu “Hình như ta tìm nơi chàng, chính là hình ảnh vị tiên nhân không vướng bụi trần.”

Trần Như Vân đỡ trán “Quận chúa đại tỷ, ngươi bao nhiêu tuổi? Trên đời làm gì có tiên nhân! Đây là cơ hội tốt nhất để ngươi tiếp cận Chu Hi, bỏ qua khó lại có cơ hội khác, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?”

Tần La Y trầm mặc một lát “Ừ, ta nghĩ kỹ rồi.”

“Ai… Vậy được rồi, chúng ta đúng là hai nữ hiệp làm chuyện tốt, nếu ngươi đã quyết định ta sẽ giúp ngươi, đây chỉ là việc nhỏ thôi.”

Lúc này Tần La Y mới cười hì hì, lấy túi tiền trong người đưa “Việc này ta không trả bạc, đây là Đông châu phụ vương cho ta, ta đưa ngươi hai viên cầm chơi.”

Trần Như Vân cũng không khách khí thản nhiên nhận lấy, hai tiểu cô nương ở trong phòng trò chuyện nửa ngày, Trần phủ mới tiễn khách về.

Không đợi Trần Như Vân tìm Chu Hi, Chu Hi tìm Trương Tam nhờ chuyển lời muốn gặp nàng.

Vừa vặn được người khác ủy thác, nàng liền đi gặp.

Nghĩ biện pháp được ra cửa, gặp Chu Hi trong một quán trà bình dân.

“Hình như Chu công tử thích gặp gỡ nữ nhân tại quán trà nhỏ thì phải?”

“… Trần tiểu thư nói đùa, tại hạ nếu có chỗ thất lễ mong tiểu thư bỏ qua, hôm nay hẹn gặp riêng chính là cám ơn cô nương sự việc lần trước.”

Trần Như Vân nhìn nam nhân ngọc thụ lâm phong trước mắt, cảm thấy hắn rất có ý tứ. Nàng hiểu được, sống đến hôm nay, thể diện nam nhân này trước mặt nàng đã bị ném đi rồi.

“Xin lỗi, từ trước đến nay ta luôn lanh mồm lanh miệng, chỉ đùa một chút cùng ngươi thôi. Vừa lúc ta cũng có việc tìm ngươi, đây là quần áo quận chúa nhờ ta trả lại cho ngươi.”

Chu Hi sửng sốt, cũng mang một bao đồ ra “Trùng hợp, ta đang muốn nhờ tiểu thư đem quần áo trả lại cho quận chúa.”

Nghe xong lời này lông mày Trần Như Vân tức khắc nhíu lại “Thật tốt! Hai người đúng là? Không thấy ta cũng là nữ nhân hay sao?”

Chu Hi nhướng mày, cười mà không nói.

Trần Như Vân nhụt chí, cùng chàng trao đổi tay nải “Không sao cả, xem ngươi không đến đáng ghét, trước khi tạm biệt bổn tiểu thư khuyên ngươi một câu, các thiên kim, tiểu thư ở kinh thành không phải là kẻ đầu đường xó chợ, muốn hướng lên cao phải cẩn thận một chút, không thấy con đường rộng mở ngược lại dẫn lửa thiêu thân mình.”

Lời mạo phạm như vậy, nếu người khác nói Chu Hi sẽ sinh khí, nhưng từ miệng Trần Như Vân chàng không cảm thấy bực mình, lúc mình khó coi nàng đều gặp qua, một câu này không tính là gì.

Chàng khẽ cười nói “Trần tiểu thư nếu là nam nhi, nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.”

Trần Như Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó chớp mắt một cái cười khinh miệt “Ta là nữ nhi thì sao, nếu muốn làm việc lớn có gì là không thể, chờ ngươi đại nam nhân đạt được thành tựu lại đến khuyên ta nhá! Đúng rồi, tổng cộng ngươi thiếu ta ba lần nhân tình, ta sẽ không truy cứu, nhưng lần sau nếu muốn ta hỗ trợ cái gì, chúng ta đều phải nói giá cả. Cáo từ!”

Chu Hi bị nàng để lại một câu dõng dạc đầy hùng hồn sau đó tiêu sái rời đi, đến khi bóng dáng linh hoạt kia hoàn toàn biến mất mới thu hồi tầm mắt lẩm bẩm “Thật là một kẻ khác người.”

Mỗi ngày trôi qua đều giống nhau, ngẫu nhiên Giang Nhã Phù nghe bọn hạ nhân nhắc tới, nói năm nay thời tiết thất thường so với năm trước nóng hơn, lúc này nàng mới nhớ, chính là mấy năm này Đại Hạ gặp nhiều tai ương. Rất nhiều bá tánh trôi giạt khắp nơi, may mắn triều đình đắc lực cứu tế mới đem mầm tai hoạ xem như bình ổn.

Kiếp trước lúc này quốc công gia cùng Thời Phái đều ở biên quan, tâm phúc phủ Trấn Quốc Công đều không ở kinh thành, sóng gió nhất thời phủ trên đầu Quốc công gia, nhưng kiếp này không giống trước, Thời Phái vẫn chưa ly kinh, lốc xoáy vẫn âm thầm bên trong, bọn họ dấu mặt kích thích Hứa Triển Nhan hành sự. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Hứa Triển Nhan như cũ sẽ gả cho Tam hoàng tử, mà Quốc công phủ sẽ không đứng cùng chiến tuyến với bọn họ…

Trong lòng Giang Nhã Phù không yên, cảm thấy phải làm chút gì đó mới có thể an tâm. Thời Phái hiểu biết so với nàng nhiều hơn, gần đây thời gian ở nhà ngày càng ít chắc là vì chuyện này.

Nàng gọi Tôn mụ mụ cùng Mộc Lưu Phi lại “Kiểm tra trong tay chúng ta có bao nhiêu bạc, tính luôn cả hồi môn của ta nữa, cộng lại đưa cho ta xem.”

Hai người hoảng sợ, không biết vì sao nàng nói thế, Tôn mụ mụ báo tạm một con số gần đúng.

Trầm tư một lúc lâu sau Giang Nhã Phù nói “Mộc Lưu Phi, cho người gọi đại chưởng quầy Vĩnh Hưng Mễ lại, ta có việc tìm hắn.”

“Vâng.”

Sắp tới Vĩnh Hưng Mễ sẽ là cửa hiệu buôn thóc gạo lớn nhất kinh thành, nhưng hiện tại chỉ là một hiệu buôn nhỏ, kiếp trước Giang Nhã Phù quản lý cũng hiểu biết ít nhiều, vì quốc công phủ kiếm được chút gia sản phong phú. Thời Phái rất ít hỏi đến sản nghiệp trong nhà, kiếp này như cũ đều do Giang Nhã Phù chưởng quản.

Nàng cùng đại chưởng quầy thương lượng một buổi trưa, rốt cuộc định ra một số việc cần thực hiện, cửa hiệu mở cửa hướng tây, một trong hai nơi quan trọng phân phối, thu mua lượng lương thực lớn trong kinh. Theo hồi ức nàng, bên đó không có tai ương, mà phía nam kinh thành tình hình thiên tai ngày một thảm trạng.

Nàng chỉ là một phụ nhân nội trạch, cứu dân không phải chuyện của nàng, mà nàng cũng không có cái năng lực kia. Nhưng nàng nhất định phải phòng ngừa chu đáo, ngay lúc tình hình nguy cấp có người thâm nhập vào Quốc công phủ, nàng không hiểu biết nhiều âm mưu quỷ kế, nhưng lại có dự cảm, linh tính khá chuẩn xác.

Tháng mười tới, càng ngày càng nhiều lưu dân ùa vào vào thành, một đợt lại một đợt, như là châu chấu đuổi không đi, nơi nơi đều dựng lều chõng, các đại gia tộc ở ngoài kinh thành nổi lên phát cháo cứu đói, nhưng chỉ giải quyết nhất thời, chung quy không phải biện pháp hay.

Tại thời điểm thiên tai, lòng dân nôn nóng, Ti tộc nhân cơ hội này lần thứ hai xâm phạm lãnh thổ Đại Hạ, mà dẫn đầu là tiểu công chúa nổi danh Ti tộc Hoa Anh!

Giang Nhã Phù cùng Thời Phái nghe tin tức liền ngẩn ngơ nửa ngày, bọn họ trùng sinh có thể thay đổi nhiều sự tình, không chỉ chuyện bọn họ mà còn quan hệ đến thiên hạ đại sự.

Kiếp trước Thời Phái đi biên quan, ngoài ý muốn cứu được một mạng Hoa Anh công chúa, nàng cảm kích hứa giúp điều đình. Nàng là công chúa được bệ hạ Ti tộc cực sủng ái, nhiều lần ở triều đình nói giúp, cho nên hai nước qua mấy năm tương đối bình tĩnh, sau này mới xảy ra đại chiến sự.

Nhưng kiếp này, Hoa Anh công chúa cùng Thời Phái không quen biết nhau, nàng tuổi tuy nhỏ lại là một nữ tướng kiệt xuất, muốn vì tộc nhân mở rộng châu thổ, kiến công lập nghiệp.

Thời Phái cùng Giang Nhã Phù thở dài, tâm tình cực thấp, trong nháy mắt bọn họ hoài nghi, có phải hay không bọn họ chính là tội nhân triều đình Đại Hạ.

Nhưng nghĩ lại bọn họ liền khai thông tư tưởng, một vương triều an nguy thành bại đều không thể vì một hai người, nếu như vậy vương triều kia sớm muộn sẽ bị lụn bại mà thôi.

Vô luận bọn họ trùng sinh hay không trùng sinh, hay trùng sinh mấy trăm lần, cũng chỉ là hai con bươm bướm nhỏ nằm giữa dòng nước lũ, mặc dù có một số việc đi lệch quỹ đạo, nhưng hướng đi chung vẫn không đổi.

Cả hai cùng khuyên nhau, sau hiểu thấu nhìn nhau cười, thậm chí Giang Nhã Phù còn nổi lên nói đùa “Xem ra anh hùng cứu mỹ nhân vẫn là có chút tác dụng nhỉ.”

Thời Phái lại gần cắn môi nàng “Cứu người, chỉ vì như vậy…”

Cả nước một mảnh thảm đạm, rốt cuộc có kiện đại hỉ, nhưng đối với Thời Phái cùng Giang Nhã Phù lại vừa mừng vừa lo.

Thánh thượng tứ hôn Tam hoàng tử cùng Hứa Triển Nhan.

- -- ------ --------

Tác giả có lời muốn nói: Này chương là quá độ chương, giải quyết mấy vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.