Mỗi ngày cùng ở bên nhau, Giang Nhã Phù xem như ngày cuối sắp chia xa, nhưng ngày cuối cùng thực đến nàng lại biểu hiện bình tĩnh quá mức bình thường.
Thời Phái muốn dẫn một đội nhân mã xuất phát nửa đêm, nàng tự mình giúp chàng sửa sang lại quần áo, còn có khăn quàng cổ, bao đầu gối phòng lúc trời lạnh thật tốt, những thứ này đều do nàng cùng bọn nha hoàn chuẩn bị gấp gáp trong mấy ngày qua.
“Tới nơi chàng nhớ chiếu cố bản thân cho tốt, đừng nhớ thương trong nhà. Còn có… Đừng nghĩ ở xa ta không nhìn thấy, liền ngắt hoa ngắt cỏ, nếu là trước kia ta còn mắt nhắm mắt mở, hiện tại nửa điểm cũng không thể.”
Thời Phái cười cầm đôi tay nàng “Ta khi nào ngắt hoa ngắt cỏ hả? Với lại nữ nhân bên kia lớn lên đều không đẹp bằng nàng.”
Giang Nhã Phù giận dỗi “Chàng đó, còn Đầu nhất ở đây nhìn kìa.”
Quả nhiên, tiểu Đầu nhất mở mắt thật to rất phối hợp chớp chớp mắt.
Thời Phái lại ôm nhi tử lên, cho cưỡi lên cổ mình chạy hai vòng lớn trong phòng “Nhi tử, cưỡi đại mã nào!”
Tiểu Đầu nhất hưng phấn kêu to “Cha! Cha! Phi!”
Giang Nhã Phù ngăn không được hốc mắt nóng lên, đi lại ôm tiểu Đầu nhất “Được rồi, đừng hồ nháo nữa, đã đến giờ xuất phát, đừng để mọi người chờ sốt ruột.”
“Ừ.” Thời Phái nhìn nàng thật sâu, bỗng che kín hai mắt tiểu Đầu nhất hung hăng hôn lên môi nàng, như muốn nhớ kỹ hương vị này, để mỗi ngày dài tàn khốc ở xa có thể nhớ lại an ủi tâm hồn mình.
Hôn xong, chàng vươn ngón tay cái gạt giọt nước mắt nàng “Ta đi chào mẫu thân đây.”
“Chàng nhanh đi đi.”
Thời Phái vừa đi, tâm Giang Nhã Phù như bị người ta đào một khối rỗng to, ban đêm khó ngủ suy nghĩ miên man nhưng ban ngày vẫn sinh hoạt như bình thường, giải quyết ổn thỏa tất cả việc nhà không vấn đề gì. Có khi trong lúc bận rộn đột nhiên hoảng hốt nhớ đến sinh hoạt của hai mươi năm kiếp trước kia, thật là giống nhau.
Dù chua xót song tâm vẫn rõ ràng không nghĩ tiêu cực, bên cạnh tiểu Đầu nhất chơi một mình bỗng thì thầm gọi ‘cha’ nàng biết, nhìn không khác kiếp trước nhưng đã có thay đổi lớn như giữa trời và đất.
Trời càng ngày càng lạnh, lưu dân quanh kinh thành như cũ chưa có biện pháp hữu hiệu khống chế, một lần Hoàng Thượng cải trang vi hành suýt bị lưu dân gây thương tích, bởi vậy liền tức giận ra lệnh nghiêm đối với các hoàng tử cùng quan viên tích cực điều phối lương thực. Thêm họa vô đơn chí, Ti tộc thường xuyên quấy rầy biên cảnh, quân đóng giữ biên cương cũng rất cần lương thảo cấp bách, Hoàng Thượng chỉ một cái đầu phải chịu hai đại họa, lệnh Nhị hoàng tử toàn quyền phụ trách dự trù, cấp phát lương.
Tại phủ Tam hoàng tử, Hứa Triển Nhan được như ý nguyện trở thành Tam Hoàng phi, như nàng đoán trước, nội trạch phủ Tam hoàng tử không yên ổn chút nào, thực tế nàng không thèm để ý bọn họ, xem chuyện hậu cung tranh đấu là thường tình. Nhưng chân chính gả đi rồi, sau một đoạn tân hôn ngọt ngào tâm thái nổi lên một chút biến hóa vi diệu.
Nàng nghĩ chỉ cần nắm giữ tốt nam nhân này trong tay. Sau khi nàng vào phủ Tam hoàng sẽ thu liễm, nhưng có một nữ nhân rất được sủng ái, địa vị không thể lay động chính là sủng thiếp Liễu Uyển Nhi.
Căn bản nàng không để người này vào mắt, nàng là nữ nhi Hứa gia, Tam hoàng tử sẽ không vì một tiện nhân liền cùng nàng trở mặt, cho nên nghĩ muốn tra tấn nàng ta thế nào sẽ cứ vậy tra tấn cho hả dạ.
Mùa đông trời lạnh, Liễu Uyển Nhi bị phạt quỳ đông lạnh trong viện vì tội bất kính chính phi, Tam hoàng tử vừa lúc từ bên ngoài về nhìn thấy một màn này. Lửa giận trong lòng không thể át, tự mình ôm Liễu Uyển Nhi về phòng, sai người hoả tốc gọi thái y, sau mang tức giận ngập trời vọt vào phòng Hứa Triển Nhan, không nói hai lời cho nàng hai tát thật mạnh!
Tức khắc gương mặt sinh đẹp liền sưng đỏ, khóe miệng thấm tơ máu.
Hứa Triển Nhan nhìn nam nhân trước mắt khó có thể tin như là nhìn thấy quỷ, đây là phu quân nàng muốn sao? Chưa thành thân bao lâu, vì một tiện nữ dám đánh mình? Hắn từ đâu có tự tin này?
Tam hoàng tử đối với nàng không thương hoa tiếc ngọc chút nào, giọng điệu lạnh lẽo cảnh cáo “Về sau tốt nhất ngươi đừng đụng đến một sợi lông tơ Uyển Nhi, nếu không ta sẽ khiến ngươi trải qua mỗi ngày thật không tốt!”
Kỳ thật Tam hoàng tử không chỉ là đang giận nàng, hắn trù việc chuyển lương lại bị Nhị hoàng tử đoạt mất. Việc này tuy gian nan, nhưng người sáng suốt đều biết đây chính là phụ hoàng cho các hoàng tử một thí luyện lớn, một khi làm tốt việc này sẽ được lợi thế trong lòng phụ hoàng.
Mình luôn được phụ hoàng yêu thích vậy mà ông lại đem việc này giao cho nhị hoàng huynh! Việc này khiến hắn không khỏi nghĩ nhiều.
Hứa Triển Nhan cho bản thân không đến một canh giờ tự liếm vết thương, đây là con đường chính nàng lựa chọn, vô luận thế nào cũng phải tiếp tục đi. Nàng sửa sang lại dung nhan một lần nữa, đem bản thân giả nhu nhược đáng thương quỳ trước mặt Tam hoàng tử khóc lóc thảm thiết, biểu đạt mình thực sự ăn năn, thậm chí chủ động đề bạt nâng Liễu Uyển Nhi làm trắc phi, thề về sau sẽ đối xử tử tế với nàng, xem nàng như tỷ muội.
Một phen nàng làm bộ làm tịch, ác khí trong lòng Tam hoàng tử cuối cùng thư giải đỡ nàng lên.
“Điện hạ, sắc mặt ngài không vui, hẳn không chỉ do thiếp thân chọc người tức giận đúng không?”
Tam hoàng tử thích nàng thông tuệ lại xinh đẹp mỹ mạo như thế này.
“Phụ hoàng đem chuyện trù lương cho nhị ca ta.”
Hứa Triển Nhan nắm một bàn tay to của hắn nhẹ vuốt ve “Ta cứ nghĩ là có chuyện gì lớn chứ? Kỳ thật Điện hạ không cần lo lắng như vậy, việc này làm tốt tự nhiên là lập công lớn, nhưng nếu làm không tốt? Tại sao Hoàng Thượng đem chuyện đại sự quan trọng giao cho hắn, ngài nghĩ nếu hắn làm hư chuyện, cả triều thần văn võ nhìn vào, hắn còn có cơ hội xoay người sao?”
Ánh mắt Tam hoàng tử sáng ngời, thực mau lại tối sầm lại “Không phải ta không nghĩ tới, nhưng rốt cuộc chuyện này…”
“Điện hạ, không có trượng phu nào không âm hiểm, ngài là một trong vài vị hoàng tử có tài hùng lược, lần này không ra tay, tương lai người khác cũng sẽ ra tay với ngài. Chờ ngài bước lên vị trí kia, lại làm nhiều việc tốt người dân liền quên chuyện này thôi.”
Tam hoàng tử nguyên bản có ý này, thêm tài đổ hỏa của nàng chủ ý lập tức kiên định.
Rốt cuộc hắn lộ vẻ tươi cười “Khanh khanh cực vừa lòng ta, trên mặt còn đau không?”
Vết thương cũ Trấn Quốc Công tái phát, hơn nữa tâm hoả tràn đầy không thích hợp thống lĩnh toàn quân, Thời Phái đến giảm bớt lửa sém lông mày giúp ông. Ông lui xuống tuyến hai, đem quyền to giao cho tâm phúc cùng nhi tử, ở bên cạnh chỉ điểm khi thời điểm thích hợp.
Vừa mới đánh thắng một trận gian nan, tâm tình các tướng sĩ nhiệt tình không cao, họ ngồi chung tốp năm tốp ba, nhìn qua đều hữu khí vô lực, nguyên nhân bởi nhiều ngày rồi bọn họ không được ăn cơm no.
Ngay cả cơm canh các tướng quân cũng thập phần thô ráp, chỉ đủ lấp đầy bụng thôi, có phái người đi vào thành tìm lương thực, nhưng tìm thấy thành trấn thì mọi người sớm bỏ đi rồi.
Thời Phái đang ở cùng mấy huynh đệ gặm bánh bột ngô, đột nhiên Thiệu Xuân đem bánh bột ngô ném xuống mắng to “Con mẹ nó! Triều đình đây là có ý gì? Bắt lừa làm việc không cho lừa ăn cỏ là sao? Như vậy lão tử không làm nữa!”
Úc Đông Tà liếc hắn một cái cười nói “Ta khuyên ngươi nhanh đem bánh bột ngô cầm lên, không chừng sắp tới những thứ này cũng không có mà ăn đó.”
Vương Đại Khánh là một người thành thật, nhìn Thời Phái hỏi “Đại ca, huynh nói đi? Lương thảo đáng lẽ triều đình nên đưa tới rồi chứ?”
Thời Phái mặt trầm như mực “Chỉ lo chuyện ăn cơm! Lòng dạ các ngươi đều nóng nảy như vậy, các huynh đệ bên dưới sẽ nghĩ thế nào đây?”
Ngoài mặt Thời Phái thể hiện bình tĩnh, nhưng chàng biết chỉ có thể thắt lưng buộc bụng lại, trong một tháng này không có chuyến lương thực nào đến cả.
Vừa tới biên quan, cả ngày chàng vội vàng nghiên cứu chiến thế, thao luyện binh lính, trù bị lương thảo, cơ hồ chân không chạm đất, chỉ có ở trong mộng mới được nhàn hạ tưởng niệm thê nhi phương xa.
Chúng tướng lĩnh tụ lại bên nhau thảo luận, nhất trí cho rằng kinh thành đã xảy ra vấn đề gì rồi. Vừa lúc trên người Trấn Quốc Công có thương tích, Thời Phái cùng mọi người khuyên ông hồi kinh hướng Hoàng Thượng báo cáo tình huống, thuận tiện lưu lại nhà dưỡng thương.
Trong lòng Trấn Quốc Công không muốn, nhưng gặp phải tình huống khẩn cấp này cũng không có lựa chọn nào khác. Ông nhanh chóng quyết định, không màng thân thể không tốt, bằng tốc độ nhanh nhất về tới kinh thành.
Vào kinh, bất chấp nghỉ ngơi chỉnh đốn cung trang, trực tiếp tiến cung diện thánh. Hoàng Thượng nghe bẩm báo tình huống biên quan kinh giận đan xen, kiểm tra xuống mới biết được, thì ra đội ngũ vận chuyển lương thảo nửa đường bị một đám xấu kiếp sát, Binh Bộ thu được sổ con nhưng lại giấu đi.
Thời điểm tra ra sổ con từ Binh Bộ, hai vị tiểu quan kia đã uống thuốc độc tự sát rồi.
Điều tra xong sự tình lương thảo bị mất đi, Hoàng Thượng vô pháp xoay chuyển ra lương, nạn dân đói lan tràn khắp nơi, bảo ông đi chỗ nào biến lương thực ra cho họ?
Vì thế, ông đành phái người gấp đến biên quan phát một đạo mật chỉ, cho phép bọn quan binh áp dụng bất luận thủ đoạn tự giải quyết vấn đề lương thảo, ý tứ chính là đánh cướp, giết người, đốt nhà cũng có thể…
Trấn Quốc Công nổi hỏa công tâm, về nhà liền phun một ngụm máu tươi lớn liền hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại cũng là nửa ngày sau.
Mở mắt nhìn thấy phu nhân, con dâu, còn có trưởng tôn bảo bối lần đầu gặp mặt canh giữ ân cần bên mép giường, nửa đời người quốc công gia chinh phạt chiến trường, tâm muốn thành tro lúc này lại cực ấm áp.
“Lão đông tây, ông tỉnh rồi sao! Làm ta sợ muốn chết.” Quốc công phu nhân đỡ ông lên cho dựa vào đầu giường.
Giang Nhã Phù đưa tiểu Đầu nhất qua “Đầu nhất, gọi gia gia đi.”
“Gia, gia!”
“Ai! Tôn tử tốt của ta.” Quốc công gia cười ha hả, ôm tiểu tôn tử vào trong ngực mới cảm giác cái thế giới vớ vẩn này có chút chân thật.
Giang Nhã Phù lo lắng cho Thời Phái, nhịn không được hỏi “Phụ thân, sao ngài giận đến trình độ như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quốc công gia trầm trọng thở dài, đem sự tình một năm một mười nói cho hai mẹ con nghe.
Quốc công phu nhân khẩn trương “Vậy phải làm sao bây giờ? Chuyện này không thể giỡn chơi được đâu? Chẳng lẽ Quốc khố không lấy ra được bạc sao?”
“Sợ thật đúng là thế, lăng tẩm đang tu bổ, bảo Phật tháp Thái Hậu cũng đang tu bổ. Lại nói lúc này cho dù có bạc, cũng không dễ dàng trong thời gian ngắn liền thu mua được nhiều lương thực lớn được.”
Giang Nhã Phù nghe xong mày nhíu chặt, xem ra nàng dự cảm là chính xác, thật có người dám sau lưng động vào lương thảo.
“Phụ thân, kỳ thật trong tay con có chút lương thực, nếu nghĩ cách vận chuyển đi hẳn có thể giúp bọn họ trụ thêm một khoản thời gian.”
Quốc công gia nghe xong lời này chấn kinh ngồi dậy, thiếu chút nữa quăng ngã tiểu Đầu nhất “Thật sao?”
Không chờ Giang Nhã Phù trả lời, tự ông nói “Ta gấp đến hồ đồ rồi, quên mất trong nhà có tiệm gạo luôn nữa? Xem trong kho còn tồn mấy thạch lương thực?”
Giang Nhã Phù cắn cắn môi, thận trọng nói “Con dâu sớm biết sẽ xảy ra tai nạn này, liền dùng hết bạc tồn trong nhà và của hồi môn riêng, phái người mở thêm hai chi nhánh nữa, thu thập rất nhiều lương thực, cũng chưa từng cho người động vào. Phụ thân mẫu thân, việc này con không cùng các người thương lượng, bạc tích trữ trong phủ nhiều năm đều bị dùng hết, sẽ không trách con chứ?”
Vợ chồng Quốc công đều là trợn mắt há mồm nhìn con dâu trẻ tuổi này, không thể tin được lời mình nghe được. Bạc Quốc công phủ tích trữ sao? Đó là nhiều hay ít đây! Từ đâu con dâu dám ra một quyết đoán lớn, yên lặng tự làm như vậy? Nghĩ đến việc này Thời Phái còn không biết, đều giống ông gấp đến sứt đầu mẻ trán không có biện pháp.
Sau một lúc lâu không nói gì, Quốc công gia kích động “Hài tử, thật sự chúng ta có lương thực tồn?”
Giang Nhã Phù gật đầu “Vâng, đều được mua cả.”
Đột nhiên quốc công gia bộc phát một trận tiếng tiếng cười sấm rền “Ha ha ha hảo! Phủ Tướng quân ta xuất hiện hổ nữ, nữ nhân nhà chúng ta ai cũng đều làm tốt! Con cho ta địa chỉ, ta lập tức phái người vận lương kia đi.
Giang Nhã Phù có chút do dự, vẫn là phủ quyết định của ông “Phụ thân, theo con thấy như vậy không ổn. Nếu đã có người dám đánh chủ ý lên lương thảo, tạm thời chúng ta không rõ đầu mối từ nơi nào, vạn nhất chúng ta quang minh chính đại vận lương lại là sai lầm thì phải làm sao bây giờ? Với lại nhiều lương thực từ cửa hàng chúng ta xuất ra, vạn nhất bị người có tâm gắn một tội danh thì phải làm sao?”
Nghe nàng nói vậy, quốc công gia ngẩn ra.
Quốc công phu nhân nói tiếp “Ta xem Nhã Phù nói có đạo lý, vẫn là đề phòng một chút cho thỏa đáng, bằng không họa vô đơn chí đổ lên đầu.”
“Hài tử, vậy con nói xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Quốc công gia bắt đầu coi trọng khuôn mặt tiểu nữ tử còn non nớt trước mắt này, thậm chí trong nháy mắt ông cảm thấy nàng không giống những tức phụ mới hai mươi tuổi, mà giống như mệnh phụ thế gia trải qua bao sóng to gió lớn trầm ổn đi lên.
“Phụ thân mẫu thân, con nghĩ muốn tự làm, lấy danh nghĩa phát chẩn lương thực, làm vài động tác ở địa phương, sau đó nghĩ cách phân lương thực thành từng nhóm nhỏ vận chuyển ra biên quan, động tĩnh nhỏ như vậy sẽ không khiến người quá chú ý. Cha mẹ yên tâm, nơi này con có mấy kẻ tâm phúc, có phần nắm chắc, con tận lực không bại lộ thân phận mình. Đại sự như vậy, nếu con không tự làm thật sự khó có thể yên tâm.”
Quốc công gia trịnh trọng nhìn nàng “Con dâu, nếu có thể đem việc này làm thành, chính là vì trời tích công đức lớn!”
Giang Nhã Phù không nói, thiên đại công đức nàng không hiếm lạ, nàng chỉ hy vọng người nhà bình an, thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Việc này không nên chậm trễ, nói đi là đi, đây là hai đời lần đầu tiên Giang Nhã Phù ra khỏi nhà, nói không sợ hãi là giả, nhưng nếu đã lựa chọn, chỉ có thể dũng cảm tiến tới phía trước mà thôi.
Mất gần nửa ngày nàng chuẩn bị tốt hết thảy, bên tiệm gạo Vĩnh Hưng nàng mang theo năm gia đình, nha hoàn không mang theo được không? Nàng có chút do dự, trên đường chỉ có nàng là nữ nhân đích xác là không tiện, nhưng mang theo lại cảm thấy vướng chân vướng tay.
Đang lúc nàng rối rắm thì quốc công phu nhân cho nàng một ý kiến hay, bảo nàng cứ tiếp tục chuẩn bị, bà ra cửa một chuyến sẽ trở về.
- -- ------ ------ ------ -----
Tác giả có lời muốn nói: Vốn định nhiều càng, nhưng trong nhà có sự, không bao giờ hạt hứa hẹn