Vâng? Giang Nhã Phù nhíu mi thật sâu! Nhũ danh Tiểu Bảo này là biểu đạt tình yêu của cha mẹ đối với mình, lúc bé không hiểu không ý kiến, lớn chút thấy cũng không vấn đề gì, nhưng lớn rồi mọi người vẫn cứ gọi như vậy, nàng liền bực không cho mọi người tiếp tục gọi nữa.
Điều đáng giận là nàng nói hoài mà mọi người vẫn mặc kệ, dù nàng đã thành đại cô nương, trong mắt họ nàng vẫn là tiểu hài tử. Sau đó cha thấy nàng giận lẫy dỗi khóc mới nghiêm lệnh người trong nhà có thể gọi vậy, khi có mặt người ngoài thì không cứ vậy gọi, kể cả nhà chồng của nàng sau này. Thành thân rồi, trở thanh phu nhân một phủ, nếu bọn hạ nhân biết nhũ danh đó của mình, nàng nghĩ mình sẽ mất uy nghiêm.
Làm sao Thời Phái lại biết? Nàng nhớ lại từng sự kiện diễn ra trong hôm nay nhưng không nhớ được lúc nào bị lộ, với lại lúc ấy người nhà quá kích động, căn bản nàng không nhớ ai đó gọi nàng bằng nhũ danh này.
Trong lòng bỗng nhiên nỗi nóng, đời trước sinh hoạt cùng nhau hai mươi năm thế mà chàng không hề biết, trùng sinh mới một tháng thế nhưng chàng biết rồi. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy so cao thấp với chàng mình mất đi nữa khí thế.
Nàng cao nâng cằm “Thì thế nào? Cha mẹ đặt không thể tự lựa chọn.” Nàng cho rằng Thời Phái sẽ cười nhạo nhũ danh quê mùa chẳng khác nào trẻ con của mình.
Thì Thời Phái nghiến răng ken két cười lạnh “Không thế nào cả, thật làm khó nàng đã giấu diếm, hai mươi năm phu thê tâm lại đóng chặt như vậy.”
Giang Nhã Phù sửng sốt, trả lời lại một cách mỉa mai “Nếu không phải là chàng không quan tâm ta sao, chỉ cần lưu ý nhiều một chút sẽ biết thôi.” Thực chàng quan tâm nàng, chỉ cần hỏi bà vú Tôn lúc nào cũng ở trong phủ, thì sao bà ấy không dám nói cho chàng biết?
“Hừm! Nhanh mồm dẻo miệng.”
Lời nói không hợp, nửa câu cũng ngại quá nhiều, cả hai về tới phủ, vừa vào cửa đã bị quốc công phu nhân phái người gọi gặp mặt, sự việc đơn giản là nghe nói Thời Phái hàng đêm khổ đọc, sợ chàng vắng vẻ tân tức phụ, việc khai chi tán diệp Quốc công phủ sẽ để từ từ.
Ban đêm, Thời Phái một mình ngủ phòng dành cho khách, lăn qua lộn lại không ngủ được, nhắm mắt lại liền xuất hiện trong đầu chính là một màn chói mắt ban ngày kia, còn có kiếp trước phát hiện trong hộp trang điểm cái ngọc bội kia, đúng rồi, ngọc bội! Sớm muộn gì chàng cũng nghĩ biện pháp cho nó biến mất!
Nhưng nghĩ lại chính mình lưu trữ mấy phong thư kia, chàng tạm thời áp chế ý niệm phá hủy ngọc bội xuống, nếu cứng rắn so đo, cứ xem thái độ nàng lúc này, nếu biết được sẽ làm ầm lên mất, chàng không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Trong kinh thành giải trí duy nhất là mọi người cùng tụ tập đàm thoại, một là kết giao bằng hữu, hai là tìm dâu thảo rể hiền, một cơ hội tốt để các bậc tiền bối chọn lựa việc đề thân.
Ninh Vương phi xưa nay thích tổ chức những buổi tụ tập này, trong Ninh Vương phủ có một mảnh đất rộng thơ mộng hữu tình, mùa hè hoa sen đua nở tỏa hương thơm ngát, nhìn cảnh cũng khiến người ta say theo rồi, những gia đình có con cái, cháu chắt đến tuổi dựng vợ gả chồng đều hy vọng có mặt trong buổi yến hội này. Mỗi năm Ninh Vương phi đều phát thiếp mời khá nhiều, Trấn Quốc Công phủ cũng không ngoại lệ.
Quốc công phu nhân nói gần đây thân thể không khoẻ, Giang Nhã Phù là dâu mới, vừa đúng dịp để rèn luyện nàng, hơn nữa trong khoảng thời gian này nàng quản gia rất tốt, nên bà khá an tâm.
Thời Phái cũng được một thiệp do thế tử Ninh Vương gửi. Thế tử phát riêng thiếp mời cho những con em thế gia mình quen biết, như vậy khi Vương phi tiếp khách, chàng không phải một mình tiếp đón khách nam, lại phù hợp với lễ nghi lẽ thường.
Giang Nhã Phù lạnh nhạt buông thiệp trong tay, lòng hừ lạnh, cơ hội tới thật mau, kiếp trước nàng chưa bao giờ để ý cái danh thiên tài mỹ nữ trong kinh. Vô luận thế nhân có thế nào, nàng vẫn bình thường làm một khuê tú danh môn, chưa bao giờ nghĩ muốn chí khí hơn người, giờ nghĩ lại, Trấn Quốc Công thế tử đâu phải người bình thường, nữ tử của chàng không thể bình thường được.
Khẳng định chàng sẽ muốn đi, không phải vừa trùng sinh sao? Hừ!
Ngày yến hội đến, Giang Nhã Phù ăn vội ngụm nhỏ cơm sáng liền bắt đầu chuẩn bị làm đẹp, Tôn mụ mụ, Mộc Lưu Phi, Xuân Hạnh, Xuân Nguyệt vây quanh, giúp nàng trang điểm.
Tôn mụ mụ chải đầu, Mộc Lưu Phi phụ trách chọn trang phục, hai tiểu nha đầu lần lượt ướm y phục giúp nàng tìm một kiện trang phục đẹp mà phù hợp nhất.
“Không được, cái này quá lố, đổi cái khác!”
“Bộ đồ trang sức kia không xứng, lấy cái màu đỏ ngọc ta nhìn xem.” Giang Nhã Phù nói xong thấy Mộc Lưu Phi muốn thoa son cho mình liền nói “Màu này quá phai nhạt, không hiện được khí sắc. Các ngươi đừng trang điểm theo ý thích trước kia của ta, giờ ta muốn trang điểm sao cho diễm lệ mà không mất quý khí.”
Gương mặt nàng hiện hơi tròn, còn nhiều nét trẻ con, nếu vẫn như xưa trang điểm nhạt, đi so sánh cùng Hứa Triển Nhan chẳng khác nào chênh lệch một trời một vực sao?
Mộc Lưu Phi thở dài, buồn rầu lải nhải “Thiếu phu nhân thực là, chỉ là hội ngắm hoa người sao lại xem trọng thế? Ngày đó người thành thân nô tỳ thấy người cũng không coi trọng đến như vậy.”
Tôn mụ mụ cười giận nàng “Nha đầu chết tiệt kia, làm việc nhanh tay là được rồi, ai cần ngươi nói nhảm nhiều vậy? Thiếu phu nhân nên như vậy, hiện tại ra cửa nhất cử nhất động đều đại diện cho Quốc công phủ, không thể tiếp tục bất đồng như xưa.”
Nghe xong Giang Nhã Phù nói “Mụ mụ cũng đừng la nàng, nàng thật nói đúng một câu, này so với thành thân thực quan trọng hơn nhiều.”
Thành thân có gì hiếm lạ? Nàng hai lần đều gả cho Thời Phái, nhưng chưa từng một lần nghiêm túc đối diện cùng Hứa Triển Nhan nha.
Lăn lộn hồi lâu, rốt cuộc Giang Nhã Phù cũng vừa lòng, Tôn mụ mụ cùng Mộc Lưu Phi đều thực khéo tay, thay đổi gương mặt nguyên bản tăng lên bảy tám phần xinh đẹp. Nhìn mình trong gương nàng thực vừa lòng, nghĩ Hứa Triển Nhan hôm nay thấy nàng sẽ giật mình cho xem.
Đều chuẩn bị tốt nàng mang theo Mộc Lựu Phi ngồi xe đi dự tiệc, hôm nay đại tẩu hẳn cũng đi, có chị dâu bên cạnh nàng sẽ không một mình đơn lạc. Những phu nhân trong đó, nàng không muốn đặc biệt cùng ai giao hảo, tất cả sớm muộn gì cũng thành cáo già tiểu hồ ly, cho dù có bản tính thuần lương ôn hòa, cũng giống như nàng vậy, mà phía sau thế lực rắc rối phức tạp nàng không muốn liên lụy.
Yến hội giữa trưa bắt đầu, Ninh Vương thế tử hội họp các nam nhân đến sớm cùng chàng chơi cờ, chờ giữa trưa sẽ phối hợp cùng Vương phi, cho nên phái người đến các phủ đón người đi từ rất sớm.
Thời Phái nghe có người tới đón, không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, chàng cùng Giang Nhã Phù đã thành thân, không giống những thân nam nhân độc thân kia. Hôm nay nếu chàng không cùng nàng đi, nói không chừng đám nữ nhân lắm mồm nhàn rỗi kia sẽ nghị luận sau lưng nàng đến thế nào đây.
Nghe nói Giang Nhã Phù trang điểm cả một buổi sáng, chàng có chút bực bội, vậy mà còn chưa đủ? Cả đời cũng không thấy nàng trang điểm như thế. Hôm nay là muốn đi đoạt giải nhất sao? Vẫn là muốn Chu ca ca kia liếc ánh mắt?
“Thiếu gia, chúng ta cũng đi thôi.” Trương Bình nhìn thời gian, thấy đã tới giờ nên tiến vào thư phòng nhắc nhở.
Thời Phái ‘bang’ một tiếng đem thư nện trên bàn, cơ mặt có chút cương “Thế? Thiếu phu nhân đâu?”
Bất giác Trương Bình phát hiện, thì ra thiếu gia đang chờ Thiếu phu nhân, thực đây không phải là chuyện quan trọng…
“Thiếu phu nhân mang theo Mộc Lưu Phi đi từ sớm rồi… Thiếu gia, chúng ta…”
Cơ ngực Thời Phái kịch liệt phập phồng, chàng cảm thấy bao năm giữ lòng ổn trọng mà chưa tới một tháng muốn bộc phá mấy lần! Từ khi nào, chàng từng gặp nguy không loạn, bị quân địch đêm khuya đánh lén cũng chưa đến giận như vậy.
Nữ nhân kia chính là cố ý! Cố ý cùng chàng vội vã phân rõ giới hạn!
Bên này Thời Phái suy diễn một vòng, mà Giang Nhã Phù cũng không hề biết, nàng không nghĩ nhiều, đi trước thuần túy cảm thấy yến hội từ trước đến nay là nam nhân cùng nam nhân, nữ nhân cùng nữ nhân, hơn nữa đời trước lần yến hội này họ đều không có cùng nhau đi.
Khi đó nàng thực sự là cô dâu mới, cái gì cũng không hiểu, được quốc công phu nhân dẫn đi dự tiệc.
Với lại, chàng không hề nói gì cả, suốt ngày đều chưng một bản mặt khối băng cho nàng xem, sao nàng biết chàng muốn đi cùng nàng.
Khi Giang Nhã Phù tới Ninh Vương phủ, không sớm cũng không muộn, đã có một ít người tới rồi, Ninh Vương phi cùng Tần La Y tiếp đón khách nhân.
Thấy nàng tới, liền lộ ánh mắt kinh ngạc, thì ra khi nha đầu Giang gia trang điểm lên lại xinh đẹp như vậy! Dáng vẻ này cùng Trấn Quốc Công thế tử đứng chung một chỗ thực là xứng đôi.
Nàng cung kính hướng Ninh Vương phi cùng các vị phu nhân lớn tuổi khác, và giải thích nguyên nhân hôm nay bà bà không thể tới. Ninh vương khen nàng vài câu, hàn huyên chốc lát liền thả nàng đến hội họp cùng các vị tiểu thư, tức phụ đang ngồi ngốc đợi.
Tần La Y ân cần bồi nàng “Nhã phù muội muội, đã lâu không gặp, ta bồi ngươi nói chuyện, giờ còn chưa tụ tập đủ đâu.”
Giang Nhã Phù bị nàng vác tay trên vai thân người không khỏi cứng đờ “Quận chúa, ngài không cần ngồi cùng ta, người tiếp tục giúp Vương phi tiếp đãi khác khách nhân đi ạ.”
“Hải! Ngươi còn cùng ta khách khí cái gì? Thực ra hôm nay đúng là rất vội, nếu ngươi nói vậy, ta liền đi trước, có việc nhớ kêu ta nha ~”
Thấy Tần La Y tránh ra, nàng mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, vị quận chúa này cũng không phải là thực thiện tâm, dĩ vãng đối với nàng không như vậy thân thiết, luôn xem thường nàng nhỏ tuổi, nói được hai câu liền khiến nàng không khỏi gian nan.
Cũng không có gì khác, đơn giản vị quận chúa tiểu thư này si mê Chu Hi, mà nàng là nữ nhân thân cận nhất bên cạnh Chu Hi, tự nhiên gặp sẽ hận nàng.
Bây giờ nàng đã xuất giá, mới thay đổi thái độ với nàng, cảm thấy nàng hoàn toàn không còn gì uy hiếp.
Nhìn những đóa hoa sen lay động trong gió, Giang Nhã Phù lẳng lặng thưởng thức, không biết nguyên nhân gì hôm nay đại tẩu không có tới. Trong lúc đó có hai vị tiểu thư lại cùng bắt chuyện với nàng, nàng chỉ ứng đối qua loa với tư cách phu nhân phủ Quốc Công.
“Giang muội muội, ngươi không biết hôm nay có bao nhiêu tiểu thư đỏ mắt vì ngươi đâu?” Người nói chuyện là một vị đồng dạng tính tình ôn hòa Trương Nhị tiểu thư, cùng nàng có chút giao tình.
“Đỏ mắt ta làm gì?” Giang Nhã Phù làm bộ không hiểu.
“Ai, ngươi là thật khờ hay vẫn giả ngốc? Trấn Quốc Công thế tử phu nhân vị trí bao nhiêu người nhìn chằm chằm.Ta biết có vài gia đình định thân, ai ngờ thế nào lại định ra ngươi?”
Biết nàng lời nói không ác ý, Giang Nhã Phù liền cùng nàng nói giỡn, có vài phần tiểu nữ hài nghịch ngợm “Ta không biết, ngươi vậy nói cho ta biết, là những ai nhìn chằm chằm ta? Có phải hay không cũng có ngươi cái cô gái nhỏ? Hửm?”
Trương Nhị tiểu thư làm bộ muốn đánh nàng “Hừ! Ta đều là vì tốt cho ngươi, phu quân của ngươi tất nhiên là người tốt nhất, không phải mỗi người đều coi trọng hắn ta? Ta và ngươi nói rõ, cha mẹ ta đã cấp ta nghị hôn rồi.”
“Sao? Nhanh như vậy, là nhà ai? Nhà ai?”
Hai người nhỏ giọng vui đùa ầm ĩ, chợt nghe đám người một trận xôn xao, nơi ngắm hoa đi bớt người bởi một chỗ mới hấp dẫn.
“Là hứa tiểu thư tới!” Không biết là ai kêu gọi một tiếng, rất nhiều người cùng muốn giao hảo liền chủ động qua đón. Phụ thân Hứa Triển Nhan là Lại Bộ Thị Lang, được hoàng đế yêu mến, tiền đồ vô hạn lượng. Bản nhân nàng càng quốc sắc thiên hương, tài mạo song toàn, sớm có thanh danh trong tốt kinh thành.
Giang Nhã Phù từ xa nhìn nàng vài lần, tiểu nha đầu này thực xinh đẹp, đôi mắt linh động, dáng người yểu điệu, trông thật lóa mắt.
Bỗng nhiên, Hứa Triển Nhan bắt được ánh mắt nàng, xa xa hướng nàng cười một chút, thiếu chút nữa mê choáng một đám người sùng bái, Giang Nhã Phù cũng hướng nàng hơi hơi mỉm cười. Tiếp theo liền thấy đối phương cùng người bên cạnh nói vài câu, rồi bước đến cạnh nàng…
Ai, sớm biết thế nàng không nên cười.
Hứa Triển Nhan che dấu thực tốt kinh ngạc trong lòng, dĩ vãng nàng chưa bao giờ đem nha đầu Giang Nhã Phù ở trong mắt, đối với nàng khách khí cũng vì thân phận phụ thân nàng. Hôm nay gặp mặt, nàng dường như thay đổi, như là một khối ngọc thô chậm rãi phóng ra quang hoa, gọi người không dám bỏ qua.
Cho tới nay, nàng đều yên lặng hưởng thụ Thời Phái theo đuổi, làm cho nàng có một loại siêu việt cảm thụ, nhìn vô số thiếu nữ yêu thầm người trong mộng, mà người đó lại phải quỳ dưới váy nàng?
Thời Phái này đương nhiên không có gì để bắt bẻ, nàng cũng có chút tâm động, nhưng trong lòng nàng lại có mục tiêu lớn hơn, chàng cấp không được.
Nhưng thế nào nàng cũng không thể tưởng được, không lâu trước đây còn cùng nàng liên lạc thâm tình, đảo mắt liền cùng bình phàm Giang tiểu thư đính hôn, làm người ta không kịp phản ứng. Biết được tin tức chàng đính hôn, nàng kêu nha hoàn qua hỏi, muốn chàng trả lời. Nhưng mà, Thời Phái lại không đến chỉ cho Trương Bình đến nói, giờ chàng là người có gia thất, những điều trước kia xem như chưa phát sinh.
Không phát sinh! Chàng đúng là nhẫn tâm, nói chặt đứt tình lập tức liền hoàn toàn cắt đứt!
Chàng sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ những lời nói trước đây đều là giả sao? Chàng xem nàng là cái gì? Tính lần cuối cùng nàng nhẫn tâm cự tuyệt, một khoản thời gian ngắn chàng không thư từ qua lại? Làm nàng nên hoài nghi thực sự đúng sai hay sao?
“Gặp qua Giang tiểu thư.”
Giang Nhã Phù không nói, lấy mắt tiếp nàng.
Hứa Triển Nhan trong lòng không vui, cười nói “Nhìn ta trí nhớ này, gặp qua Thiếu phu nhân.”
“Hứa tiểu thư không cần khách khí.”
Một tia xấu hổ xuất hiện giữa hai người, may mắn lúc này Tần La Y chạy tới, giữ chặt hai người “Lập tức khai yến, chúng ta chạy nhanh qua đi! Hứa tỷ tỷ không phải có một ca khúc mới sao? Hôm nay vừa lúc làm bọn tỷ muội nghe đã tai.”
Hứa Triển Nhan vừa xuất hiện, nàng tự nhiên trở thành tiêu điểm trong đám người, Giang Nhã Phù tính toán cùng Trương Nhị tiểu thư ngồi cùng nhau, không nghĩ tới Tần La Y hôm nay đối với nàng nhiệt tình ngoài dự đoán, hận không thể lúc nào cũng cùng nàng dính ở bên nhau, thực muốn nổi da gà.
Nàng nhiệt tình thực khó từ chối, Giang Nhã Phù đành dựa vào nàng an bài, cùng Hứa Triển Nhan cùng nhau ngồi xuống, hiển nhiên, các nàng hôm nay là khách nhân quan trọng nhất.
Tới giờ, Ninh Vương thế tử mang theo một đoàn nam tử tuổi trẻ lại cấp các trưởng bối thỉnh an, lúc này tức khắc các thiếu nữ thấp giọng nhỏ to đối thoại, ra vẻ ngượng ngùng liếc ánh mắt về đám nam nhi kia.
Thời Phái vừa tiến đến liền cảm giác một đạo phá lệ u oán bắn về phía mình, chàng đưa mắt vừa thấy, Hứa Triển Nhan muốn nói lại thôi, hai tròng mắt lập tức không dấu vết nhìn lệch một bên, liền thấy nàng nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh, mắt nhìn phía trước, xem chàng không tồn tại!
Trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, không nhịn được nhìn chằm chằm nàng, xem ra một buổi sáng này thật sự bận việc, không giống quá khứ.
Giang Nhã Phù khẽ nâng cằm nhỏ, mí mắt nhẹ nâng, đối mắt nhìn chàng, Thời Phái rất nhanh thu hồi ánh mắt. Vừa lúc Ninh Vương phi hỏi mình, chàng liền nghiêm túc ứng đối.
Giang Nhã Phù trong lòng cười lạnh, đừng tưởng chàng cùng Hứa Triển Nhan mắt đi mày lại nàng không phát hiện, lại còn lăng lăng trừng mắt nàng? Là ngại nàng chướng mắt đúng không? Nàng cố tình cùng người trong lòng chàng ngồi cùng nhau, xem chàng có ngại không?
Mặc phu thê hai người ý tưởng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một bên Hứa Triển Nhan trong lòng tràn đầy chua xót, đến bên kia có hai vị hoàng tử thân thế hiển hách cũng không có tâm tư nhìn.
Ở đây, hai người này vừa rồi ánh mắt giao phong, rõ ràng là ve vãn đánh yêu, ở nhà lâm li triền miên còn chưa đủ, cư nhiên cố ý đưa mắt trước mặt nàng, chàng như vậy nhẫn tâm! Nàng không thể tiếp thu!
Thực mau, Ninh Vương phi cho người dẫn bọn nam khách đi khu vực khác dùng cơm, trong quá trình đi ra ngoài, trong lúc Chu Hi lơ đãng nhận ra Giang Nhã Phù, lúc sau khẳng định, hướng nàng cười, lặng lẽ giơ ngón tay cái ủng hộ nàng.
Tuy lần trước gặp ở nhà bị cự tuyệt, nhưng được chàng khẳng định dung mạo mình, trong lòng Giang Nhã Phù vẫn thực là vui, Chu Hi không phải là phu quân nàng, vĩnh viễn là ca ca nàng, muốn đổi cũng không được.
Thời Phái chợt đi nhanh về phía trước, xẹt qua bên người chàng, chỉ một cử chỉ nhỏ, có chú ý tới cũng không ai nghĩ ra điều gì.
- -- ------ ------ ----
Tác giả có lời muốn nói: Phì! Chương… Ta muốn ở cẩu huyết ngạnh thượng khai nở hoa ~ ha ha ha