Giang Nhã Phù cùng Trần Như Vân tuy về vội vàng, nhưng có lão Cao đồng hành, trên đường được lão an bài tốt cũng không chịu nhiều khổ sở trên đường. Hài tử trong bụng Giang Nhã Phù cũng không thua kém mẫu thân, dường như biết đau lòng nương, một chút cũng không làm nàng khó chịu.
Nếu đã lên đường, Giang Nhã Phù không nghĩ trì hoãn nhiều thời gian, nàng vắng nhà bao ngày, phụ thân mẫu thân chắn không ít chuyện vì nàng, và còn không biết lo lắng nhiều thế nào cho nàng nữa. Trừ bỏ tìm khách điếm ngủ trọ ban đêm, thời gian còn lại mọi người đều rong rủi trên đường
Đáy lòng Hứa Triển Nhan không muốn đi phủ Trấn Quốc Công, nàng vĩnh viễn quên không được một màn ở bãi săn Thời Phái giục ngựa đến, chàng không chút do dự cứu Giang Nhã Phù, mà một ánh mắt cũng chưa bố thí cho nàng, tựa hồ trong lòng chàng nàng không phải là một đóa liễu yếu đào tơ vậy.
Nàng không muốn nhìn thấy sắc mặt đắc ý của Giang Nhã Phù, đúng rồi, nàng là nữ nhân đoan trang sẽ không tỏ ra đắc ý trên mặt, nhưng từ khóe mắt đuôi mày đều tản ra đầy đắc ý, này sẽ giương cao thanh thế hạnh phúc trước mặt mình.
Nhưng nàng không thể không tới, ái thiếp Tam hoàng tử đông đảo, dạng xinh đẹp gì trong mắt hắn cũng đều biến tầm thường, cho nên nàng cần dùng những thứ khác bắt giữ hắn, làm hắn xem mình có giá trị, không chỉ có Hứa gia sau lưng, bản nhân nàng cũng là nội trợ hiền khó có được.
Từ lần trước triều đình đưa lương thảo ra biên quan gặp nạn, thánh thượng hạ chỉ tướng sĩ biên quan tự giải quyết lấy lương thì biên quan bên kia tự nhiên không có động tĩnh gì, lại còn nhiều lần truyền tin chiến thắng trở về. Tam hoàng tử hoài nghi phương diện này có vấn đề, tuy rằng không có nửa điểm manh mối, nhưng trực giác hắn biết việc này cùng phủ Trấn Quốc Công có quan hệ.
Vừa lúc nghe nói Giang Nhã Phù sinh bệnh hiểm nghèo, đã lâu không gặp qua nàng, ngay cả tân niên Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi đủ loại thân thích quan lại, nàng cũng không có tham dự, có thể thấy được bệnh này có bao nhiêu lợi hại. Vì thế Tam hoàng tử liền mượn cơ hội này phái nàng tới phủ Trấn Quốc Công thăm viếng xem chuyện hư thật thế nào, rốt cuộc Giang Nhã Phù có bị bệnh khó lường không, thuận tiện xem thử một chút thái độ của phủ Trấn Quốc Công luôn.
Đoàn người Hứa Triển Nhan tới cửa phủ Quốc công, hai thủ vệ sai vặt lập tức long trọng mở cửa đại môn ra, vừa đủ xa giá hoàng tử phi đi vào.
Đi vào tới nơi liền bị đám người trước mắt cung nghênh làm cho chấn kinh. Bọn hạ nhân đồng thời quỳ xuống đất, mà phía trước bọn họ còn có quốc công phu nhân…… Trấn Quốc Công đứng.
“Thần phụ gặp qua nương nương, để nương nương tự mình tới cửa, trong lòng thần phụ thật sự quá ngượn ngùng.” Quốc công phu nhân thân thiết cười nói.
Hứa Triển Nhan không nghĩ tới Trấn Quốc Công sẽ tự mình ra nghênh nàng, đừng nói nàng chỉ là hoàng tử phi, dù nàng là Quý Phi trong cung cũng tuyệt không dám trước mặt ông làm lớn chuyện.
Nàng nhanh nhạy trả lời “Ngài quá khách khí rồi, không nghĩ tới quốc công gia cũng ở nhà, ta tuổi còn nhỏ, để ngài ra nghênh đón không phải tổn thọ sao?”
Mặt Quốc công gia như tượng gỗ, căn bản không nghe lời nàng nói, vẫn là quốc công phu nhân liếc ông một cái, ông mới nhìn thẳng nói.
“Lão phu ở trong phủ dưỡng vết thương cũ, nếu có thể đứng dậy, liền không có đạo lý không nghênh thân hoàng tử phi, không có gì tổn thọ hay không tổn thọ cả.”
Không khí tức khắc có chút bế tắc, quốc công phu nhân nhanh đem người thỉnh vào bên trong “Mời người vào, trong phủ đã chuẩn bị trà bánh tốt nhất, người là khách quý, lần này tới phải hảo hảo ngồi chơi.”
Cuối cùng phủ Quốc công còn có người chịu thua dưới trướng nàng, trong lòng Hứa Triển Nhan không đến nỗi không được “Không cần phu nhân phiền toái, xem ta như là tiểu bối bình thường thôi. Nghe nói thế tử phu nhân bệnh nặng, một vài tỷ muội lo lắng cho nàng, ta cũng vậy. Trong phủ Tam hoàng tử có Chu đại phu y thuật cao minh, Tam hoàng tử biết ta muốn tới thăm Nhã Phù muội muội, cố ý để ta dẫn hắn đến xem giúp, cũng xem như một phần tâm ý của chúng ta.”
Tuy đã đoán trước quốc công gia vẫn có chút ngoài ý muốn, lần này Hứa Triển Nhan không mang bất luận một vị thái y bên ngoài nào tới, mà là mang đại phu từ trong phủ ra.
“Cũng tốt, trước mắt cũng không vội, ta trước gọi người đem không khí trong phòng bệnh thông thoáng chút, để nhiều bệnh khí chạm vào người sẽ không tốt.”
“Vậy cũng tốt.” Hứa Triển Nhan ngồi xuống, cùng quốc công phu nhân câu được câu không nói chuyện. Nàng trên mặt không hiện nhưng trong lòng cực kỳ rối rắm, vì tôn đại Phật Trấn Quốc Công kia vẫn ngồi bên cạnh, cũng không nói lời nào mà chỉ cuối đầu uống trà.
Nói chuyện cung kính giữ lễ, nữ nhân nói chuyện ông ta cần gì ở chỗ này cho chướng mắt. Nói ông vô lễ không được, ông ta cũng chưa nói gì, làm gì. Đều như ra vẻ kẻ hèn cung giá hoàng tử phi, đâu ra vô lễ mà bắt bẻ?
Tại chính phòng vợ chồng thế tử, Mộc Lưu Phi luôn trầm ổn lúc này hoảng loạn, nàng mặc quần áo Giang Nhã Phù ngày thường vào khóc không ra nước mắt “Tôn mụ mụ, ta sợ, chúng ta có thể lừa gạt được không?”
Tôn mụ mụ cũng hoảng “Sợ cũng không có biện pháp nào khác, việc này cũng chỉ có ngươi thôi, ngươi thấy hai nha đầu Xuân Hạnh cùng Xuân Nguyệt có làm được tốt hơn ngươi không?”
Lần này Trương Bình không theo Thời Phái đi biên quan, Thời Phái ly kinh đi quá vội vàng, rất nhiều chuyện ở đây cần hắn giải quyết hậu quả, hắn từ bên ngoài nôn nóng chạy vào.
“Thế nào? Đã chuẩn bị tốt chưa? Họ Hứa kia thật có mang theo đại phu lại đây. Đến lúc đó Mộc Lưu Phi trong màn vươn cánh tay ra, ngàn vạn lần đừng nói chuyện, cũng đừng phát run biết chưa, yên tâm, đã có lão gia cùng phu nhân tọa trấn rồi.”
Mộc Lưu Phi khóc không ra nước mắt “Ta có thể không sợ hãi sao? Nếu như bị phát hiện phải làm sao bây giờ?”
Trương Bình nóng nảy, trách mắng “Trời sập có núi cao đỡ, lão gia phu nhân chúng ta đều là người phúc hậu, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì, cho nên ngươi càng cần cố gắng, giúp bọn họ diễn tốt trận này.”
Mộc Lưu Phi nghe xong lời này, rốt cuộc tinh thần ổn định lại “Được, ta cố gắng nào làm tốt bất cứ giá.”
Giang Nhã Phù cùng Trần Như Vân một đường bôn ba cuối cùng cũng về tới kinh thành, ở trên đường nàng còn tưởng niệm Thời Phái, hiện tại cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ muốn trở lại phòng tắm rửa sạch sẽ, ôm tiểu Đầu nhất ngủ ba ngày ba đêm cho đã mới thôi.
Vì không để người khác chú ý, đám lão Cao thay đổi thành sai vặt bình thường. Vào thành, Trần Như Vân cùng Trương Tam liền tách bọn họ ra, Trần Như Vân ở bên ngoài thời gian dài như vậy, sau khi trở về còn không biết đối ứng với phẫn nộ của lão cha lão nương thế nào nữa đây.
Giang Nhã Phù vốn định mang đám lão Cao hồi phủ bái kiến cha mẹ, nhưng nhiều người cùng nàng vào phủ sẽ thành mục tiêu quá lớn, cuối cùng nàng quyết định an trí những người đó ở khách điếm trước, còn nàng mang theo lão Cao vào phủ thôi.
Lão Cao đánh xe ngựa đi ngang qua cửa phủ Trấn Quốc Công không có dừng lại.
“Lão Cao, sao lại không ngừng xe vậy?”
“Thiếu phu nhân, có chút chuyện không thích hợp, trước cửa phủ Quốc công đứng không ít thị vệ cùng nha hoàn, không giống người trong phủ, giống như là người của hoàng gia.” Lão Cao trả lời.
Giang Nhã Phù trầm ngâm “Ngươi trước thăm dò tình huống lại nói. Vậy đi, đến phía trước quẹo phải, chúng ta đi vào từ cửa hông.”
“Vâng.”
Sao người hoàng gia đến? Giang Nhã Phù nghĩ cũng không ra manh mối, không nghĩ chi mệt đầu óc, dù sao xíu nàng liền biết thôi.
Cửa hông phía tây gần viện Giang Nhã Phù trụ nhất, nàng bảo lão Cao đem xe ngựa ngừng ở ngõ nhỏ, liền đi gõ cửa.
Thủ vệ chính là bà tử trung niên, nghe có người kêu cửa còn tưởng người đi mua đồ trở lại liền trực tiếp mở cửa ra.
Nhận rõ trước mắt là ai, bà tử tức khắc mở to đôi mắt, lời nói đều không hoàn chỉnh “Thiếu, Thiếu phu nhân? Ngài như thế nào vào từ cửa này?” Hơn nữa bên cạnh còn đi theo một nam nhân lạ mặt nữa?
Trừ bỏ số ít người biết Giang Nhã Phù không ở trong phủ, còn lại hạ nhân đều giống người ngoài cho rằng nàng bệnh nặng vô pháp ra cửa.
“Việc này ngươi không cần biết, ta hỏi ngươi, hôm nay trong phủ người nào tới?”
Bà tử hồi đáp “Là Tam hoàng tử phi tới, nghe nói là tới thăm bệnh ngài, hôm qua có gửi thiệp…”
“Lão gia cùng phu nhân đều ở nhà sao?”
“Hồi Thiếu phu nhân, đều ở, lão gia cùng phu nhân tự mình đi cổng lớn nghênh người.”
Vừa nghe có quốc công gia ở nhà, Giang Nhã Phù yên tâm không ít, trịnh trọng nói với bà tử kia “Ở chỗ này nhìn thấy ta, ngươi nhớ không nói cho bất cứ người ngoài nào, nhớ để ý miệng mình! Ta nhớ không lầm ngươi là họ Vương đúng không? Qua mấy ngày nữa, ta điều ngươi đến phòng bếp lớn làm việc.”
Bà tử mừng lớn, sao lại không đáp ứng chứ? “Ai ai! Đa tạ Thiếu phu nhân, nô tỳ biết rõ, ngay cả người nhà nô tỳ đều không nói, người yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Giang Nhã Phù mang theo lão Cao dọc theo đường nhỏ về viện mình, may mắn trên đường không gặp người nào khác.
Trong viện không phát hiện người của Hứa Triển Nhan, nàng an tâm không ít, bằng không bị Hứa Triển Nhan phát hiện mình căn bản không ở trong phủ, đến lúc đó liền phiền toái lên.
- -- ------ ------ -----
Tác giả có lời muốn nói: Tạp văn!! Hôm nay liền nhiều như vậy, ngày mai nỗ lực