Diệp Quốc Thành cho rằng, Chu Hi là kẻ thức thời, nếu không trong khoản thời gian ngắn sao có thể đứng vững gót chân trong chốn triều cương, thậm chí còn được Hoàng Thượng coi trọng.
Ông cho rằng, sau khi chàng về sẽ suy xét lại đề nghị mê người của mình, sẽ cho ông một đáp án vừa ý.
Nhưng ông đã nghĩ sai rồi, vào ngày nghỉ tắm gội, ông không làm bất cứ sự vụ gì, cự tuyệt tiếp bao lớp khách khứa ngồi chờ cửa chàng, chờ đến khi mặt trời xuống núi cũng không thấy bóng dáng chàng đâu.
“Trẻ con! Trẻ con! Quả thực không coi ai ra gì mà!” Ông không ngừng đi qua đi lại để phát tiết lửa giận trong lòng. Nhiều năm rồi ông chưa hưởng lại tư vị bị người khinh mạn, mà kẻ đó lại là một hậu sinh trẻ tuổi.
Diệp phu nhân đoán được kết quả này, nhưng bà chỉ im lặng không nói gì, bà đi phòng bếp phân phó hạ nhân làm vài món hạ hỏa cho ông cùng nữa nhi. Trong nhà này, từ trước đến nay ý kiến bà đều không có quan trọng đối với họ.
Hôm nay Chu Hi đi thăm sư phụ Giang Sóng Thiên, đã lâu không gặp, hai thầy trò tâm tình cả một ngày trời. Đối với sư phụ, Chu Hi không dấu diếm gì cả, chàng đem mục đích Diệp Quốc Thành tiếp cận mình kể ông nghe. Giang Sóng Thiên khẳng định chàng làm đúng, hiện tại không nên gấp gáp việc hôn nhân, trước mắt thời cuộc chưa ổn định, trong lòng mỗi quan gia đều mang nhiều tâm tư, cứ quan sát từ từ đã.
Tiệc mừng thọ Thái Hậu, Giang Nhã Phù cũng muốn tham dự, đơn giản vì nhiều ngày rồi nàng không xuất hiện trước mặt nhiều người. Thọ lễ linh tinh không cần nàng nhọc lòng, nàng an tâm ở nhà bồi tiểu Đầu nhất. Điều may mắn nhất chính là đứa trẻ trong bụng này, trừ bỏ ăn uống có chút khó ăn, nhìn qua khó ai phát giác là nàng không khỏe.
Tiểu Đầu nhất đối với đệ đệ này nội tâm có nhiều mâu thuẫn, dù vậy vẫn cảm thấy vui. Hiện tại điều chàng thích nhất là ngồi bên cạnh bồi mẫu thân, ghé đầu nhỏ dán ở bụng nàng, cảm thụ sự lớn lên của đệ đệ. Và lúc này, Giang Nhã Phù thích nhất là vuốt đầu nhỏ nhi tử, cảm thụ thời khắc tốt đẹp này, tạm thời quên đi sóng to mưa lớn bên ngoài.
Mấy ngày nay biên quan không có tin tức nào truyền đến, bọn lão Cao ngày đêm thúc ngựa đi có lẽ đã tới nơi rồi, không biết nơi đó thế nào? Đại chiến đã xảy ra hay chưa?
Quốc công gia liên hệ và đã gặp được Đại Sư Giác Viễn, đại sư đồng ý ra mặt giúp bọn họ. Chờ qua sinh thần Thái Hậu, lão sẽ biện một lý do để Giang Nhã Phù vào chùa tu hành một đoạn thời gian, kỳ thật là ở tiểu viện phía sau đại sảnh nghỉ dưỡng.
Mỗi năm đều mừng sinh thần Thái Hậu nhưng năm nay có khác chút, tuy năm nay Đại Hạ thiên tai nhân họa không ngừng, nhưng lại là đại thọ lão nhân gia 60 tuổi, vì chúc thọ cũng vì đem niềm vui đến khắp cả nước, trong cung yến hội phá lệ náo nhiệt hẳn lên.
Rất nhanh ngày ấy cũng tới, thời tiết lúc này còn hơi se lạnh, Giang Nhã Phù mặc nhiều một chút cũng không ai nhìn ra nàng đang có thai. Nếu lúc đó nhịn không được nôn nghén, Tôn mụ mụ bên cạnh có để vài quả mơ bọc trong túi tiền, đến lúc đó cũng không quá khó chịu.
Ngày đại thọ không ai dám chậm trễ, vợ chồng quốc công trong trang phục lộng lẫy mang theo Giang Nhã Phù vào cung.
Hứa Triển Nhan là cháu gái Hứa Quý Phi, trước hôn nhân thường xuyên vào cung chơi, rất được lòng Thái Hậu. Bây giờ nàng danh chính ngôn thuận là cháu dâu rồi, càng nhìn bà càng thuận mắt. Huống chi nàng hành sự rất được lòng lão nhân gia bà, giống như hôm nay, nàng sớm tới bồi bên người ân cần hỏi han, nói lời vui vẻ chọc cười bà.
Mãi cho đến yến hội bắt đầu, Hứa Triển Nhan vẫn được bà đặc biệt cho phép ngồi vị trí gần mình nhất.
Hoàng Thượng cùng Thái Hậu ngồi trên cao, chúng quần thần cùng gia quyến hành lễ xong, tiếp đến là hiến thọ lễ. Quốc công phủ hiến một gốc san hô đỏ hiếm thấy, khá quý nhưng không phải đặc biệt xuất sắc. Thái Hậu cùng Hoàng Thượng khen vài câu, rồi chuyển lời hỏi thăm Thời Phái cùng tướng sĩ ngoài biên quan, mọi người thấy vậy cùng hô ‘hoàng thượng thánh nhân.
Mặt khác, thọ lễ đại thần đều bình thường như nhau, lúc này là thời điểm các hoàng tử cùng tranh đoạt nổi bật, không ai muốn cùng bọn họ tranh phong hại đến thân. Quả nhiên, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, mỗi người ra tay đều rất bất phàm, dù xuất phát từ tâm ý hay hoàn cảnh, bọn họ đều có thể nói đến một canh giờ không hết chuyện.
Mặt ngoài mọi người đều hoà thuận vui vẻ, nhưng khứu giác các triều thần đều nghe được mùi máu tươi chém giết trong đó.
Hiến thọ dài dòng qua đi, các cung nữ trong bộ váy lụa rực rỡ bắt đầu bưng từng món ngon mỹ vị lên.
Vợ chồng Quốc công ngồi trước bàn nhỏ, Giang Nhã Phù là hậu bối, ngồi phía sau bọn họ, được độc hưởng một bàn nhỏ. Hôm nay là sinh thần Thái Hậu, ẩm thực có phần dụng tâm hơn, trên bàn nhỏ bày mấy đĩa điểm tâm đầy tinh xảo, nhất là rất dụng tâm theo khẩu vị mỗi người.
Thời điểm cung nữ bưng đồ ăn đến, Giang Nhã Phù sớm cho vào miệng một quả mơ chua nhỏ, thức ăn trước mặt khá hợp khẩu vị nàng, nhưng lúc này nàng lại không muốn ăn uống gì cả, cảm thấy như nhiều dầu mỡ, nghĩ thôi cũng không muốn chạm vào.
Mọi người ha ha cười cười, các cung nhân ở trên sân trong liên tục hiến vũ, hiến nhạc.
Hứa Triển Nhan sớm chú ý tới Giang Nhã Phù, dù nàng có ngồi ở vị trí phía sau, không biết từ khi nào, tựa hồ chỉ một liếc mắt nàng liền thấy được Giang Nhã Phù rõ ràng.
Thừa dịp các cung nhân kết thúc một khúc, Hứa Triển Nhan nói bên tai Thái Hậu “Thái Hậu, cháu dâu thấy Trấn Quốc Công thế tử phu nhân vẫn luôn không động đũa, có thể là trong lòng lo lắng cho thế tử mà nuốt không trôi. Thật đáng thương cho nàng, bệnh nặng vừa khỏi, trong lòng vẫn không thôi lo lắng cho phu quân mình.”
Ý Hứa Triển Nhan là nói tốt cho Giang Nhã Phù, không nghĩ rằng một câu vô tình của nàng lại khiến Giang Nhã Phù phải ăn khổ.
Thái Hậu nhìn qua chỗ Giang Nhã Phù, quả nhiên thấy đúng vậy, cùng là nữ nhân bà cảm thấy thương cảm cho nàng, một khi các nam nhân lên chiến trường thì đều không màn đến sinh tử, gia quyến những người đó thực sự đáng thương.
“Người tới, món canh cá phù dung này ta chưa đụng qua, đem thưởng cho Trấn Quốc Công thế tử phu nhân đi. Thật đáng thương, lần trước ta thấy nàng so với lúc này còn có thịt hơn một chút.”
Trong lòng Giang Nhã Phù rơi lộp bộp, thầm than Thái Hậu thật nhiều chuyện, ngài thưởng cái gì sao lại cố tình thưởng thức ăn vậy? Mà lại là canh cá nữa chứ?
Nhưng nàng chỉ có thể tạ ơn, hơn nữa đem phần ban thưởng này ăn cho hết.
Lúc này, không khí trong yến hội không còn nghiêm túc như mới bắt đầu, Hoàng Thượng dùng xong một chút thức ăn liền nói chuyện nghị sự cùng vài trọng thần, trong đó có cả Trấn Quốc Công.
Trong nháy mắt Quốc công phu nhân thấy chén canh cá được cung nữ bưng tới, lại không thể biểu hiện lo lắng trên mặt, trong lòng cầu mong con dâu ngàn vạn lần không được nhổ ra trước mặt mọi người, có chết, nhất định cũng phải nhịn xuống!
Giang Nhã Phù hiểu rõ chuyện này, canh cá được bưng tới, nàng liền cầm thìa ăn vài miếng trước mặt Thái Hậu. Kỳ thật, nghe mùi thôi, dạ dày nàng đã bắt đầu sôi trào rồi, nhưng nàng nhịn, một chút cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Ăn một hơi hết nửa chén, mới lại lần nữa tạ ơn, tỏ vẻ bản thân thật ăn được nữa.
Nhóm quý nữ ăn uống đều ít, Thái Hậu thấy nàng ăn được nửa chén cũng đã vừa lòng rồi.
Lúc này Giang Nhã Phù mới như trút được gánh nặng, mẫu thân đang cùng hai vị phu nhân bên cạnh nói chuyện, nàng đứng dậy đi vòng ra ngoài từ phía sau, hỏi cung nữ nơi đi tiểu tiện ở nơi nào.
Một tiểu cung nữ tự mình dẫn nàng đi ra ngoài.
Nàng bị cảm giác muốn nôn mửa tra tấn cả người, sắc mặt có chút thay đổi, nàng dùng một bàn tay bóp mạnh chỗ yết hầu, cố ý để chậm lại cảm giác này, tranh thủ không nhổ ra trước mặt người khác.
Nàng nhẫn cả người muốn phát run, rốt cuộc tới nơi dành cho nữ quyến tiểu tiện, cung nữ đứng bên ngoài giữ cửa, nàng lập tức đem canh cá vừa rồi ăn vào phun ra hết, lúc này mới thực sự được sống lại.
Nàng ở bên trong ngây người hồi lâu, cho đến khi cảm thấy đỡ nhiều mới sửa sang lại dung nhan đi ra ngoài. Giang Nhã Phù mỉm cười, xem ra đứa nhỏ trong bụng này nhất định là tiểu Viên thạch, còn chưa ra đời đã tìm phiền toái cho nàng rồi.
Mang theo tiểu cung nữ trở lại yến hội, không nghĩ rằng gặp một người không muốn gặp tại hành lang gấp khúc.
Thực ra Tam hoàng tử có việc mới đi ra, không nghĩ ở chỗ này gặp được nàng, tức khắc con ngươi sáng lên. Tiểu phụ nhân này nhiều ngày không thấy, càng nhìn càng có phong vận, đáng tiếc tiểu mỹ nhân chỉ có thể phòng không gối chiếc, thật sự đáng tiếc.
Phụ tử Trấn Quốc Công là một đôi bảo thủ, vô luận hắn minh kỳ hay ám chỉ, đối phương đều không muốn nhận. Không phủ nhận, Trấn Quốc Công phủ là một viên đại thụ, nếu viên đại thụ này hắn không dựa vào được, người khác cũng đừng nghĩ dễ dàng dựa vào! Tiểu phụ nhân này nếu giống những cảnh đẹp ý vui trong phủ hắn thì là tốt rồi.
“Thần phụ bái kiến Tam điện hạ.”
Tam hoàng tử vươn tay “Mau mau đứng lên, nghe nói ngươi bị bệnh? Đã khỏe rồi sao?”
Giang Nhã Phù không dấu vết né tránh “Đa tạ Tam điện hạ, thần phụ bệnh đã khỏi hẳn, còn muốn cảm tạ lần trước Tam hoàng tử phi mang theo lương y đến.”
Nghe nàng nhắc tới Hứa Triển Nhan, Tam hoàng tử cảm giác vô vị, thì ra đệ nhất mỹ nhân đã ngủ qua liền sẽ bình thường, nào được mê người như người trước mặt này chứ?
“Ngươi không cần khách khí, Thời Phái ở biên quan xa, nhất thời chưa trở lại, mỗi ngày của ngươi trôi qua thật khó khăn nhỉ?”
Hắn lộ một bộ mặt mị mị ghê tởm, làm Giang Nhã Phù vất vả áp xuống cơn buồn nôn thiếu chút nữa lại muốn phóng lên.
“Còn tốt, được cha mẹ chồng yêu thương hơn. Tam điện hạ! Thời điểm không còn sớm, thần phụ phải nhanh trở lại yến hội rồi.”
Nàng nóng lòng muốn thoát thân, không nghĩ tới Tam hoàng tử không hề muốn buông, như thể âm hồn rắn độc không tan “Vừa lúc ta cũng trở về, ta bồi ngươi một đoạn đường…”
Giang Nhã Phù tìm không thấy lối thoát, liền ngay lúc này, một tiếng hô kinh hỉ truyền đến, tựa như lời nói từ trời giáng xuống vậy.
“Sư muội? Hôm nay muội cũng tới sao? Vừa hay, mới mấy hôm trước ta gặp qua sư phó, lão nhân gia có mấy câu muốn gửi đến muội, ta vẫn chưa tìm được cơ hội. A! Tam điện hạ, ngài cũng ở đây sao?”
Người tới đúng là Chu Hi, ở xa chàng đã nhìn thấy hai người bên này, khẳng định Nhã Phù đang bị nhốt liền nhanh chạy lại giải vây.
Chàng và Giang Nhã Phù là cùng nhau lớn lên, tình như huynh muội, thế nhân đều biết, Tam hoàng tử thấy vậy đành phải hậm hực nói “Ngẫu nhiên gặp nói mấy câu thôi, nếu các ngươi có chuyện muốn nói, ta đi trước vậy.”
“Cung tiễn điện hạ.”
Thẳng đến khi bóng dáng hắn không thấy, Giang Nhã Phù mới không màng hình tượng thả giận khẩu khí, chọc Chu Hi nở nụ cười.
“Muội nha, sao bị hắn theo dõi rồi?”
Giang Nhã Phù trợn mắt trắng, thấy cung nữ đứng xa, liền nhỏ giọng nói “Ta nào biết đâu? Cùng hắn đơn độc nói chuyện cảm giác thật là đáng sợ. Chu đại ca, cha muội muốn huynh truyền lời gì sao?”
Chỉ có ở trước mặt người Giang gia, Chu Hi mới thả lỏng thần thái như thế, chàng cười “Không có truyền lời gì, là ta nói bừa thôi, bằng không sao muội nhanh như vậy có thể thoát thân được?”
Giang Nhã Phù sửng sốt, lúc sau cũng bật cười “Thực sự cảm tạ huynh đã kịp thời xuất hiện. Chu đại ca, lâu rồi không gặp, trong thời gian này huynh thế nào?”
Chu Hi không muốn nàng vì mình lo lắng, trả lời nhẹ nhàng bâng quơ “Ta khá tốt, được Hoàng Thượng coi trọng. Còn muội thì sao? Khỏe hẳn bệnh rồi chứ?” Chàng là người nằm trong số kẻ không biết chuyện nàng đi biên quan.
“Chu đại ca yên tâm, bệnh đã sớm tốt, muội cũng không chịu khổ gì.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hai người đi một đường cùng đến yến hội, Giang Nhã Phù thấy chàng, tâm tình cảm thấy khá hơn, thật có quá nhiều điều muốn nói.
“Hiện tại huynh công thành danh toại, không mau tìm cho muội một tẩu tử sao?”
“Ha ha, muội vẫn vì ta nhọc lòng như vậy, ta nghĩ sẽ cưới người mà mình yêu mến, chỉ là trước mắt người nọ còn chưa xuất hiện…”
Bọn họ cười nói ngày càng đi xa, không hề phát giác có một người vẫn luôn tránh sau núi giả, lúc này mới đi ra. Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, nàng cắn chặt răng, hận không thể xé nát cái khăn trong tay.
Tư thái bọn họ đối thoại gần gũi, thoải mái làm cho Diệp Tri Tri ghen ghét đỏ mắt, nam nhân nàng tâm niệm lại thích nữ nhân khác! Ha ha ha ha ha, thật là đáng buồn cười quá đi!
Bất quá chờ nàng được như nguyện, chỉ cần nàng vững vàng tâm tưởng, ngày ấy nhất định sẽ đến thôi!
- -- ------ -------
Tác giả có lời muốn nói: Hạ chương cẩu tử khẳng định trở về! Mang theo cẩu huyết quang hoàn trở về