Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 88: Vật đổi sao dời (1)



Sinh xong mí mắt Nhã Phù nặng nề muốn ngủ nhưng nàng không thể, nhìn đứa trẻ nàng kinh ngạc thốt lên.

“Thế này…”

Thời Phái cũng trợn mắt mồm há hốc, kinh ngạc không thua kém nàng là bao, lòng chàng dậy sóng cuồn cuộn, tuy hai hài tử đầu không tận mắt chứng kiến con trẻ ra đời nhưng thai lần hai đích xác là nam hài, không lẽ do thời gian không khớp mà con trẻ cũng thay đổi.

Thấy thái độ hai vị chủ tử như vậy, bà đỡ cùng bọn nha hoàn không dám nhiều lời.

Thời Phái phân phó “Thu thập nơi này sạch sẽ rồi đi báo tin lĩnh thưởng đi.”

Như được đặc xá, bà đỡ quệt mồ hôi trên trán vội chạy ra ngoài báo tin vui, không khí trong phòng lúc này thực quỷ dị bởi hai phu thê kia không cao hứng mà như thể gặp chuyện gì đó kinh hách.

Tôn mụ mụ cũng cảm thấy chủ có gì đó mình không biết nhưng Giang Nhã Phù lúc này cần nhất là nghỉ ngơi nên bà không hỏi, cẩn thận ôm hài tử mới sinh ra ngoài cho tổ phụ tổ mẫu xem mặt.

Phu phụ Quốc công nghe nói con dâu sinh được cháu gái thì rất vui mừng liền hào phóng thưởng bạc cho bà đỡ. Nhận bạc bà đỡ vừa cao hứng vừa nghi hoặc, không phải nhà này không thích nữ hài hay sao? Nhưng đó là chuyện nhà người ta, nhận bạc rồi tất nhiên bà không nhiều lời vì bà biết bộ dáng hài tử kia không giống sinh non hai tháng, có đánh chết bà cũng không khai ra.

Mọi người bận rộn xoay quanh hài tử nhỏ không để ý tiểu Đầu nhất đang đứng bên cạnh, xem cặp chân mày cậu nhăn lại có thể kẹp chết cả con muỗi. Cậu lẩm bẩm.

Như thế nào là nữ hài chứ?

Không chờ được, cậu kéo váy Quốc công phu nhân “Tổ mẫu, người cho con xem mặt muội muội với!”

Nghe cậu gọi lúc này mọi người mới nhớ còn tiểu ca ca cũng rất sốt ruột đây.

Quốc công phu nhân hạ thấp tay cho tiểu Đầu nhất nhìn muội muội “Đầu nhất nhìn này, đây là muội muội của con, về sau con chính là ca ca, ca ca phải yêu thương muội muội biết chưa.”

Đầu Nhất mở to hai mắt, rướn cổ kiểng chân nhìn cho rõ ràng, nhìn rõ cậu thực kinh hãi, đứa trẻ này không phải tiểu gia hỏa Viên Thạch kia, nếu là tiểu Ngọc Nhi cũng không phải. Đời này cậu được trùng sinh, biết sẽ có sự thay đổi khác nhưng ai biết được sự thể lại phát sinh quá sức tưởng tượng như vậy. Bất quá đều là hài tử của phụ mẫu, tuy da mặt muội muội nhăn nheo nhưng lại đáng yêu, sau mấy phen rối rắm Đầu Nhất cũng tiếp nhận sự thật.

Bọn nha hoàn nhanh chóng thu thập thỏa đáng liền lui ra, Giang Nhã Phù dù rất là mệt mỏi nhưng không buồn ngủ nhìn Thời Phái.

“Phu quân…”

“Ừm! Nàng vất vả rồi, tóm lại đều là hài tử chúng ta. Đừng nghĩ ngợi nhiều, ta bồi nàng nghỉ ngơi.” Thời Phái đổi cái chăn mới đắp cho nàng, ôn nhu an ủi.

Giang Nhã Phù cố chống chọi mệt mỏi, nắm chặt tay phu quân chau mi “Không phải ta không thích nàng, chỉ là ta quá chấn kinh thôi. Chàng nói xem… Viên Thạc cùng Ngọc Nhi đời này có gặp lại không?”

Nếu muốn mọi chuyện xảy ra như kiếp trước bọn họ không cần trùng sinh rồi, một khi thay đổi thế cuộc nhiều việc cũng phát sinh ngoài quỹ đạo của nó.

Nàng lo lắng, thật khó khăn có được cuộc sống như ý thì nhân duyên cùng hai trẻ kia sẽ cắt đứt. Nếu là như vậy, đối nàng mà nói không chỉ đơn giản chỉ là chút khiếm khuyết mà là hoài niệm vĩnh viễn khó được lấp đầy.

Trong lòng Thời Phái cũng có chút loạn, nàng có ý nghĩ đó chàng cũng không nghĩ sao? Nhưng hiện chàng là cột trụ trong nhà, dù có lo sợ hay nghi hoặc thể nào cũng phải bảo trì bình tĩnh.

Đưa tay xoa trán nàng, chàng mềm mại an ủi “Nhất định bọn chúng sẽ đến, một nhà chúng ta sẽ không tách ra. Kiếp trước một nhà năm khẩu, kiếp này nhiều hơn một khẩu mà thôi. Sinh nhật Đầu nhất giống kiếp trước, ta nghĩ hai đứa sau sẽ không thay đổi. Chỉ là ta đau lòng vì nàng…”

Giang Nhã Phù lắc đầu, mỏi mệt dựa vào chàng “Chỉ cần chàng ta biết sinh nở thật cực khổ, đời này còn có được bọn chúng, chịu thêm nhiều khổ nữa ta cũng chấp nhận.”

“Bọn nhỏ sẽ đến… nàng ngủ đi, hài tử đã có nhiều người chiếu cố, chờ nàng nghỉ ngơi tốt sẽ đưa ôm nó…”

Chàng đang nói, phát hiện người bên cạnh hô hấp đều đều, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên nghe xong chàng nói rốt cuộc yên tâm mà ngủ rồi.

Giang Nhã Phù đang trong giấc ngủ trầm trầm, không biết qua bao lâu thì nghe âm thanh rù rì truyền đến.

“Tay muội muội thật nhỏ, da còn rất mỏng…”

Là tiểu Đầu Nhất nói.

“Đừng chạm loạn vào muội muội con, con còn nhỏ sao phân biệt được nặng nhẹ, vạn nhất làm đau muội muội thì sao?”

Đây là cha nó nói.

Tiếp đến là tiểu Đầu Nhất phản bác “Sẽ không! Con không phải tiểu hài tử, con sẽ nhẹ nhàng.”

“Vậy cũng không được, tuy tâm tính lớn nhưng thân thể vẫn là hài tử, vạn nhất làm đau làm sao bây giờ?”

“Con sẽ không, con muốn sờ sờ…”

Hai phụ tử mỗi người một câu thực là ấu trĩ, bỗng âm thanh lớn hơn Giang Nhã Phù giật giật mí mắt, không thể không tỉnh lại.

Nhưng hài tử nhỏ tỉnh nhanh hơn nàng, tiểu cô nương mới sinh còn chưa thích ứng thế giới xa lạ này, bên tai lờn vờn âm thanh cãi nhau lập tức bị đánh thức.

Mắt không mở mà cái miệng đã oa oa không ngừng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nức nở.

Thời Phái cùng tiểu Đầu Nhất chột dạ nhìn nhau vội ngậm miệng lại.

Giang Nhã Phù đau lòng ngồi dậy, đem nữ nhi bên cạnh ôm vào ngực nhẹ vỗ về, không quên trừng mắt hai phụ tử kia “Hai phụ tử đều đi ra ngoài hết đi!”

Tiểu Đầu Nhất sao gì vẫn là dáng vẻ hài tử liền da mặt dày nán lại, trưng bộ mặt cợt nhả đáng yêu bò lên giường.

“Nương, con biết sai rồi, người không thể có muội muội liền quên con nha ~” nói xong còn vươn đôi tay nhỏ ôm đùi mẫu thân làm nũng.

Thời Phái đứng bên cắn răng, tên tiểu tử thúi này! Thật ra chàng có thể làm nũng những trước mặt nhi tử, bộ mặt đương lão tử để đâu?

Quả nhiên, với bộ dáng đó của Đầu Nhất, Giang Nhã Phù liền đưa một tay xoa xoa lưng nhi tử “Đứa nhỏ ngốc, nương sao không thương con chứ? Con nhìn muội muội này, không khóc nữa rồi.”

Đầu Nhất bò sát lại, nhìn tiểu muội muội trong lồng ngực nương “Muội muội như là đẹp hơn một chút.”

Giang Nhã Phù cười “Thời điểm con mới sinh ra cũng là cái dạng này chứ đâu, sau vài ngày mới đẹp hơn.”

“Nương, con có thể sờ sờ muội muội không?”

“Có thể nha, nhẹ nhẹ thôi…”

Hai mẫu tử trên giường to nhỏ quanh hài tử mới sinh, Thời Phái cảm thấy mình như thể bị cô lập.

Thật là khiêu chiến địa vị gia chủ của chàng nha, dù sắc mặt chàng có khó coi thế nào, giờ phút này cũng chẳng ai liếc nhìn một cái.

“Oa! Nương, muội muội cầm ngón tay con! Xem rất có lực đó…”

“Ha ha muội muội thích ca ca rồi đó.”

Hai mẫu tử vẫn hồn nhiên như không, tâm Thời Phái thật ngứa khó nhịn, da mặt cùng tôn nghiêm gia chủ đều cần, chàng là nam nhân, Giang Nhã Phù thật là ngày càng quá phận rồi!

Sau lưng chàng không tính đi nhưng trước mặt bọn nhỏ, cư nhiên cũng không cho chàng vài phần mặt mũi. Nàng mới sinh hài tử tạm thời không so đo, chờ sau chậm rãi tính sổ lại.

“Nàng đói bụng chưa? Ta bảo nha hoàng đem lại, ta qua chỗ phụ mẫu một chút.”

“Được, chàng đi đi.” Giang Nhã Phù chỉ trả lời một câu, ánh mắt dính hài tử nhỏ cũng không rời.

Thời Phái còn tưởng nàng sẽ nói gì đó nữa chứ.

“Nương! Người xem, muội muội cười kìa!”

“Thật là tiểu cô nương thích cười mà.” Giang Nhã Phù vui mừng, hôn nhẹ trán nữ nhi một cái.

Thời Phái buồn bực nói không nên lời, cảm thấy chính mình dư thừa rồi nên nâng bước chân đi ra ngoài.

Chàng thật hoài niệm khoản khắc mới trùng sinh, thời điểm đó dù hai bên giận dỗi chuyện lông gà vỏ tỏi, nàng không cho chàng sắc mặt tốt nhưng hầu hết đều chỉ có hai người, không có mấy đứa nhỏ ở bên gây sự.

Đáng tiếc, thời gian ấy quá ngắn ngủi…

Bà vú đem hài tử cho ăn sữa, tiểu Đầu Nhất bồi Giang Nhã Phù ăn chút cơm.

Rất mau Thời Phái từ bên ngoài đã trở lại, cảnh tượng trong nhà cùng thời điểm chàng rời đi không sai biệt lắm.

Chàng mang theo hơi nước ẩm ướt bên ngoài vào đi đến mép giường, Giang Nhã Phù thấy khí thế chàng khác thường, cho rằng có việc gì đó gấp, nhưng ánh mắt giao nhau, cổ khí thế ấy bỗng dưng tiêu tán vô hình.

Chàng điểm chóp mũi nữ nhi cười nói “Phụ thân mới vừa chọn tên cho con, gọi là Cẩm Nhi. Nàng cảm thấy thế nào?”

“Phụ thân chọn đương nhiên tốt rồi.” Giang Nhã Phù đùa với hài tử “Cẩm Nhi, con có tên rồi nha.”

Thời Phái thấy nàng không nặng nề chuyện Viên Thạch cùng Ngọc Nhi, tảng đá trong lòng nhẹ nhõm.

“Phu quân, thời gian này chàng cũng thật vất vả.”

“Hả?” Thời Phái sửng sốt một chút, sau phản ứng lại liền cười tựa gió xuân, cả người tản ra hơi thở thoải mái, nhẹ nhàng.

“Nương tử ~” chàng nhịn không được ôm lấy eo nàng “Ta vất vả không bằng một phần mười nàng chịu đựng, bất quá nàng nói ra ta thật cao hứng.”

Giang Nhã Phù không cho là đúng “Vốn có quá nhiều việc chàng phải lo liệu vậy mà vẫn luôn bên cạnh chiếu cố ta, lo lắng cho ta.”

“Nhưng vẫn không bằng nàng…”

Hai người, mỗi người một câu ngọt ngào lại xem nhẹ tiểu nhóc con hiểu thế sự bên cạnh.

Tiểu Đầu Nhất cảm thấy trên người nổi đầy da gà, cùng rùng mình. Bọn họ thật là, không thể bận tâm cậu một chút sao? Dù sao thực tế linh hồn cậu cũng thành niên rồi mà.

Không chịu nổi cậu nói lớn “Phụ mẫu, con đi ra ngoài trước!” Rồi như cơn gió nhỏ vù chạy ra ngoài hít thở khí trời.

Giang Nhã Phù sinh non một nữ nhi, tin tức thực mau truyền khắp kinh thành, mọi người đều nói mệnh đứa nhỏ này thực tốt, sinh non mà sống xót được.

Vốn dĩ hài tử mới sinh phải làm lễ tắm ba ngày, nhưng trước đó Quốc công phủ truyền tin tức hài tử sinh non, tuy rằng tánh mạng không ngại nhưng thân mình quá yếu, tạm thời không nên gặp người. Giác Viễn Đại Sư cũng nói, đứa nhỏ này cần nuôi dưỡng cẩn thận hai năm đầu, lỡ va chạm cái gì không tốt thân thể sẽ ảnh hưởng.

Cho nên không có người đến chúc mừng, chỉ phái người đưa hậu lễ biểu lộ tâm ý.

Ngay cả Giang gia cũng chờ trăng tròn mới đến thăm, người trong nhà đều biết chuyện nên không lo lắng lắm, gặp mặt tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp thì vui mừng hơn.

Cẩm Nhi thay da đổi thịch, hai mắt to đen láy ai nhìn cũng yêu thích. Giang Sóng Thiên ôm không muốn rời, khiến tiểu bá vương Giang Nhạc Nhạc không cao hứng.

Trấn Quốc Công không cao hứng nhiều, trong lòng ông tiểu cháu gái thân mình nhất, nhưng ai biết tiểu nha đầu không có lương tâm, không sợ người lạ chút nào, lần đầu tiên gặp ông ngoại liền ngoan ngoãn cho ôm.

“Cha, Chu Hi bên kia gần đây có tin tức gì không?”

Giang Sóng Thiên rốt cuộc nhìn đến nữ nhi nói “Mùa trăng trước nhận được một phong thư, chỉ hỏi thăm tình huống trong nhà thôi. Về chính hắn chỉ nói tốt, nhưng nhìn những hàng chữ ta vẫn thấy được, bên kia hắn không dễ dàng, cũng may Hoa Anh tuy không có tình cảm nhưng có cùng chí hướng.”

Giang Nhã Phù im lặng, Quốc công gia nói tiếp “Thân ngoại bang len vào giữa vòng xoáy quyền lực, sao có thể dễ dàng chứ? Chỉ sợ mỗi ngày đao kiếm đều treo trên đỉnh đầu đi?”

Quốc công phu nhân thấy sắc mặt phụ tử Giang gia không tốt, nháy mắt lão nhà mình, đáng tiếc Quốc công gia không phát hiện, cũng có lẽ ông quá mức ngay thẳng ăn ngay nói thật.

“Vương thất Ti tộc nội đấu không thua gì Đại Hạ, mà Hoa Anh là nữ nhân được coi trọng nhưng cũng chỉ là nữ nhân thôi. Ta xem Chu Hi, đừng nói đến thi triển tài hoa gì sẽ dễ dàng đánh mất tính mạng.”

Quốc công phu nhân đỡ trán, ngượng ngùng nhìn sắc mặt thông gia.

Quả nhiên, Giang Sóng Thiên nghe xong lời này thực hụt hẫng, tuy ông hiểu nhưng chính tai nghe xong rất khó chịu, không không muốn người khác nói như vậy.

“Ông là lão vũ phu, Chu Hi thiên phú đại tài, Hoa Anh quắc thước mạnh lẽ, hai người đó sẽ thành công, không chỉ có bá tánh hai bên được lợi, mà lão vũ phu như ông cũng không cần lên chiến trường, ở nhà hưởng thanh nhàn chẳng phải hạnh phúc sao?”

Lời nói này như bật chốt pháo trúc! Trấn Quốc Công thẳng sống lưng, âm thanh cao lên vài phần “Phi! Bảo ta hưởng thanh nhàn như vậy hả? Kỳ thật lão phu như ông mới là kẻ tham sống sợ chết đó? Ở đây ra vẻ này nọ, nếu không có những kẻ vũ phu như chúng ta đua tánh mạng, đâu ra an bình như hiện tại?”

“Ông nói ai ra vẻ này nọ? Ý của ông quốc gia không cần quan văn chúng ta, dưỡng mấy trăm kẻ thô lỗ trị quốc là được? Dũng mà thất phu! Đánh thiên hạ dựa ông à, trị thiên hạ phải có chúng ta ông chớ có khinh thường!”

Thanh âm Giang Sóng Thiên cũng cao, tức khắc dọa Cẩm Nhi trong lồng ngực oa oa khóc.

Cả nhà bị hai lão đầu làm cho trở tay không kịp, rõ ràng vừa rồi vẫn là nho nhã lễ độ, đồng liêu thông gia hảo, ai ngờ một lời không hợp liền trở mặt so đo, trở mặt so với tiểu hài tử còn nhanh hơn!

Thời Phái cùng Giang Nhã Phù nhìn nhau, không biết nên làm thế nào thì tốt, Giang Nhã Phù thập phần hối hận, đang êm đẹp hỏi chuyện Chu Hi sự làm gì chứ? Kéo tẩu tử hỏi là được rồi không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.