Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 30: Mập mờ không thể bóc trần



Lần đầu tiên Dụ Hà qua đêm với Khương Hoán mà không làm gì.

Lời tỏ tình bất thành trôi theo tiếng nước róc rách trong phòng tắm xuống đường ống cống, đến khi tắm xong Dụ Hà đã nghĩ thông suốt, lại có thể bình tĩnh đối diện với Khương Hoán.

"Không có không thích" của Khương Hoán cũng không đồng nghĩa với "thích", chỉ là không phản cảm mà thôi, dù có xuôi theo đó mà mổ xẻ toàn bộ tâm tư cho Khương Hoán thì cũng chưa chắc sẽ đạt được một cái kết đẹp.

Tỏ tình không chỉ có hai lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối, Dụ Hà nghĩ mình có số điện thoại của anh là đã gần gũi với anh hơn rất nhiều người rồi, vì thế không thể chịu nổi việc không còn được gặp nhau nếu như anh từ chối, cũng chưa chuẩn bị cho khả năng có xác suất vô cùng thấp là Khương Hoán chấp nhận mình, càng không bao giờ tơ tưởng viển vông cả hai có thể trở thành người yêu thật sự.

Xoắn xuýt mãi với một câu hỏi mơ hồ tất nhiên rất dằn vặt, nhưng có những mập mờ không thể bóc trần.

Khương Hoán không đi, Dụ Hà không hỏi anh muốn nghỉ ở đâu, mặc định hai người ngủ chung trên một chiếc giường đơn.

Đêm khuya hạ nhiệt độ phải tắt điều hòa, quạt điện ở cuối giường chạy đến sáng, Khương Hoán và Dụ Hà quay lưng vào nhau thành thật ngủ suốt đêm, song cũng không yên ổn lắm.

Hôm sau đồng hồ sinh học gọi Khương Hoán thức dậy, điện thoại vẫn còn một ít pin, thời gian hiển thị 7 giờ 30 phút.

Không khí thơm mùi thức ăn, còn loáng thoáng tiếng sôi ùng ục êm tai, Khương Hoán thẫn thờ chốc lát mới mặc áo xuống giường, ra khỏi phòng ngủ đi vài ba bước là tới bếp, Dụ Hà đang bê bát chạm mắt với anh.

"Em nấu mì." Dụ Hà đặt lên bàn ăn: "Anh ăn cay không?"

"Không ăn." Khương Hoán đáp, nhận thấy có thể mang nghĩa khác bèn bổ sung: "Không ăn cay."

Giọng nói lúc sáng sớm hơi khàn làm Dụ Hà ngẩn ngơ, phát hiện ra hình như Khương Hoán rất sợ bị mình hiểu lầm, cậu cười nói: "Thế anh ăn thử xem, em phải đi gia sư đây."

"Ừ, ăn xong tôi về khách sạn." Khương Hoán ngồi xuống: "Giữ liên lạc nhé."

Dụ Hà đang thay giày thì khựng lại, lát sau mới trả lời: "Vâng."

Ngày hôm đó Dụ Hà nghĩ ngợi rất nhiều, cậu nghĩ có lẽ Khương Hoán không cho rằng "giữ liên lạc nhé" sẽ khiến người ta suy nghĩ miên man hơn "không ăn cay", cũng không cảm thấy lời buột miệng "không có không thích" của mình đủ để khơi lên sóng to gió lớn trong lòng Dụ Hà. Khương Hoán nói gì thì là thế, chẳng cần đọc hiểu, thẳng thắn tới nỗi làm người nghe xấu hổ trước khi tự bịa đặt ra anh có hàm ý khác.

Khương Hoán không hề hay biết những hoạt động tâm lý này của cậu.

Sau khi rời nhà Dụ Hà, Khương Hoán ghi lại địa chỉ vào điện thoại. Hôm qua đến đây lúc trời tối, không nhìn rõ tòa nhà nào có thể làm mốc, anh lượn quanh vài con phố và ngõ nhỏ một vòng rồi đứng hút thuốc gần thùng rác đầu ngõ, bấy giờ mới gọi xe đi chầm chậm về khách sạn.

Bến đò Ngân Hà sắp chính thức khởi quay, Khương Hoán không thích tiếp xúc với cánh truyền thông nhưng biết việc nào quan trọng, thời điểm này anh sẽ không chủ động gây rắc rối, tránh mang vạ cho Nghê Gia Đình cùng những người khác thuộc đoàn phim, cho nên mấy ngày nay cứ ngoan ngoãn ở khách sạn thôi.

Cả đêm không về nhưng Trương Annie không hỏi nhiều, từ sau lần trò chuyện vào khuya hôm trước, dường như chị dung túng Khương Hoán hơn, chỉ cần đừng gây tai tiếng lên hot search thì có lẽ chị sẽ giúp Khương Hoán xử lý vô điều kiện.

Sáng nay có một cuộc họp nhỏ cần anh, Nghê Gia Đình, Diệp Hiệp Huy và Tiêu Minh Hủy cùng trao đổi cũng như gỡ rối mấy tình tiết quan trọng, cố gắng tạo nên một tác phẩm hoàn hảo nhất có thể.

Nghê Gia Đình rất soi mói trong mặt này, sau mấy tiếng họp đầu óc Khương Hoán trống rỗng, bước đi còn hơi lâng lâng.

Anh về phòng, Trương Annie đã chuẩn bị sẵn bữa trưa.

Khương Hoán kiểm tra tin nhắn chưa đọc, Dụ Hà đồng ý giữ liên lạc xong thì không chủ động liên lạc với anh, bữa trưa toàn món ưa thích trở nên nhạt nhẽo, Khương Hoán buồn chán ăn vài miếng đã lên giường nằm.

Cơ thể lún xuống chăn đệm màu be mềm mại, cơn buồn ngủ ập tới, Khương Hoán trở mình quơ điện thoại xem ai tự dưng quấy rầy mình vào giờ này.

Ba chữ "Hứa Vi Thuỷ" làm anh tỉnh táo hẳn, ngồi phắt dậy.

Vết sẹo ở cổ tay như có dây thần kinh nào giật mạnh một cái, Khương Hoán biết rõ là ảo giác nhưng không sao phớt lờ được, anh hắng giọng rồi mới bấm nút nghe.

"Tôi đây." Ông ta mở đầu rất đơn giản: "Tiện nói chuyện không?"

Đã lâu không nghe giọng Hứa Vi Thuỷ, Khương Hoán bần thần vài giây mới đáp: "Tôi đang ngủ trưa."

Anh ngầm bày tỏ không muốn nói chuyện với Hứa Vi Thủy, cũng tỏ ra bất mãn và kháng nghị cuộc gọi này, nhưng có vẻ Hứa Vi Thủy hoàn toàn không quan tâm ý anh, chăm chăm nói tiếp: "Có một việc khá quan trọng, bản dựng cuối cùng của Va phải đá ngầm qua kiểm duyệt bên rạp nghệ thuật rồi, tháng sau bắt đầu tuyên truyền, cuối năm chiếu."

Rạp nghệ thuật kiểm duyệt đỡ nghiêm ngặt hơn rạp bình thường, đồng nghĩa với việc quy mô chiếu thu nhỏ, chỉ phát hành tại các rạp được cấp phép. Cả nước chỉ có mười mấy rạp nghệ thuật, suất chiếu cũng cực kỳ ít ỏi, lợi nhuận còn gần như không có, chắc hẳn sẽ lỗ vốn.

Sự tồn tại của nó không phải để tuyên truyền hay quảng bá, mà chỉ là cho những đội ngũ làm phim đề tài ít phổ biến có một không gian giao lưu với người hâm mộ, vậy nên đa số tác phẩm chọn rạp nghệ thuật đều sẽ tổ chức roadshow tại tất cả các rạp.

Trước đây Cái chết chim sơn ca chiếu tại rạp nghệ thuật, nhưng về sau dư luận bùng nổ đồng thời càn quét khắp các liên hoan phim lớn, bộ phim lập tức được công chiếu rộng rãi. Khương Hoán là nam phụ, tham gia toàn bộ quá trình chạy roadshow, có điều khi công chiếu anh đã vào đoàn phim Va phải đá ngầm nên vắng mặt, còn bỏ lỡ rất nhiều cơ hội nhận phim.

Hứa Vi Thủy gọi điện tới có dụng ý rõ ràng, thông báo cho Khương Hoán phim sắp chiếu, cần anh tham gia roadshow.

Ngẫm lại xong, Khương Hoán bật loa ngoài để điện thoại cạnh gối.

Anh lại nhắm mắt.

"Ừ, rồi sao."

"Thái Tử Đồng với Cốc Phi Vũ tôi liên lạc thời gian hết rồi, chúng tôi dự tính tháng 10 bắt đầu giai đoạn tuyên truyền, tháng 12 roadshow, kéo dài hai tháng đến gần Tết." Hứa Vi Thủy tự cho là đúng: "Thời gian này cậu không có sắp xếp gì đâu phải không?"

"Tôi có." Khương Hoán trả lời.

Dường như Hứa Vi Thuỷ không tin nổi Khương Hoán lại từ chối, bày tỏ nghi hoặc qua tiếng "hử".

Khương Hoán nói: "Vừa vào đoàn, lịch quay còn chưa xác định, phim của Nghê Gia Đình quay trong nửa năm đến một năm cũng không phải không có khả năng, bộ phim trước của anh ta quay mất mười tám tháng, hai người quen nhau chắc phải biết."

Hứa Vi Thủy chỉ "à", không quan tâm.

Khương Hoán: "Đợt trước vì Va phải đá ngầm của ông, tôi không tham gia tuyên truyền công chiếu bên Ân Mục Viên, lần này vào đoàn rồi, tôi không tham gia tuyên truyền cho Va phải đá ngầm hẳn là ông có thể hiểu."

"Trước khi quyết định hợp tác với Nghê Gia Đình sao không báo cho tôi?"

Ông ta vẫn giở cái giọng bề trên, thật sự xem mình là người quyết định can thiệp vào mỗi một kế hoạch của anh. Khương Hoán nghe xong, đầu đau như thể sâu bên trong có chỗ nào đang co giật.

Giọng anh vẫn bình tĩnh: "Tôi tưởng năm ngoái Trương Annie nói rõ với ông rồi chứ, lúc ở bệnh viện."

Hứa Vi Thuỷ ở đầu bên kia im bặt một lúc lâu.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sự nhẫn nại của Khương Hoán sắp cạn kiệt, anh trở mình, ngón tay đã đặt lên nút tắt máy thì Hứa Vi Thủy mới cất tiếng: "A Hoán, xin lỗi."

Khương Hoán ngồi dậy như nghe thấy ngôn ngữ của người ngoài hành tinh. Anh có tài cán gì mà lại cạy được hai chữ "xin lỗi" từ mồm Hứa Vi Thủy.

"Ông rất nực cười." Khương Hoán nói, không hề biết ơn hay thoải mái vì câu xin lỗi muộn màng, chỉ cảm thấy sao mà xót xa trào phúng: "Làm sao, nhận ra nói lý lẽ không có tác dụng nên định dùng đạo đức trói buộc tôi?"

"Tôi không có ý đó, cậu hãy tin tôi." Có lẽ Hứa Vi Thủy xin lỗi là đã hạ quyết tâm cực lớn, thành thử sau đó có nói gì thì cũng không còn đoái hoài đến lòng tự trọng.

Ông ta càng nói càng lưu loát: "A Hoán, tôi không biết Va phải đá ngầm mang lại cho cậu nhiều tổn thương đến thế, bây giờ tôi xin lỗi cậu, sau này có bất cứ kịch bản nào cũng nhất định tôn trọng ý kiến của cậu trước..."

"Không cần." Khương Hoán cương quyết ngắt lời Hứa Vi Thủy: "Tôi từng nói sẽ không hợp tác với ông nữa."

Hứa Vi Thủy nghẹn họng, ông ta không ngờ Khương Hoán thật sự coi lời mình như gió thoảng qua tai, suy nghĩ một chốc rồi vẫn thản nhiên nói tiếp: "Không muốn hợp tác thì tôi sẽ không ép cậu. Nhưng bỏ dở giữa chừng dù sao cũng không hay mà? Ít nhất bây giờ chúng ta cùng nhau hoàn thành tác phẩm này, cho nó một cái kết trọn vẹn được không? Diễn xuất của cậu trong phim chúng tôi đều rõ mười mươi, sau khi ra rạp sang năm sẽ gửi đi các liên hoan phim, nhất định cậu có thể lên một tầm cao hơn, cậu muốn đoạt giải đúng không? Tôi có thể..."

"Tôi sẽ không hợp tác với ông nữa." Khương Hoán cất giọng vô cảm.

Lần thứ hai anh lặp lại câu này, cảm giác mỉa mai đau đớn ban đầu cũng trở nên chai sạn, không có gánh nặng, càng không áy náy vì làm trái hợp đồng.

Anh biết việc này khiến Hứa Vi Thủy khó xử, vắng mặt tại các buổi roadshow và tuyên truyền chắc chắn sẽ phá hỏng sự hoàn chỉnh của tác phẩm ở một mức độ nhất định, thậm chí còn liên lụy hai diễn viên chính còn lại, nhưng Khương Hoán không quan tâm được nhiều thế, hiện tại anh muốn ích kỷ chút thôi.

Câu chuyện trong Va phải đá ngầm không nói rõ được bằng vài ba câu, diễn viên cần đổ rất nhiều công sức mới có thể làm hài lòng Hứa Vi Thủy. Không chỉ Khương Hoán mà cả ba người anh, Thái Tử Đồng cùng Cốc Phi Vũ đều bị giày vò khổ không thể tả.

Tình cảm của hai người kia tương đối đơn giản, cứ không ngừng đào sâu là được.

Khương Hoán còn phải mở rộng phạm vi, nhân vật "Lăng Tiêu" này đã nghĩ gì, làm gì, gút mắc tình cảm của ba người trong quá trình quay phim từng khiến anh kiệt sức một lần, sau cùng Hứa Vi Thủy liên tục châm ngòi thổi gió càng làm anh không thoát nổi vai. Một thời gian dài dằng dặc Khương Hoán mở mắt là thấy Lăng Tiêu v3 vãn quả phụ, nhắm mắt là Lăng Tiêu yêu đương vụng trộm với trai trẻ trong gác xép, dường như đấy là mặt tối của anh, phơi bày hết nỗi xấu hổ không thể giãi bày cùng ai.

Anh vốn nhu nhược, yếu đuối, giả vờ lạnh nhạt, mọi tình cảm tốt đẹp đều sẽ không đơm hoa kết trái ở anh.

Lăng Tiêu chết rồi, anh rất khó sống tiếp với những d*c vọng xấu xí ấy.

Nhưng rạch da thịt đau xé ruột xé gan, rốt cuộc Khương Hoán vẫn không chịu đựng nổi.

Thậm chí anh còn không dũng cảm bằng nhân vật trong phim.

Có những thứ là Hứa Vi Thủy mang đến, có những thứ là khiếm khuyết trong tính cách của anh, chỉ bị Hứa Vi Thủy phóng đại ra mà thôi. Dù vậy anh cũng không muốn tiếp tục nữa.

Khương Hoán vuốt vết sẹo dài vắt ngang cổ tay trái một cách máy móc, ánh sáng trong mắt tối dần từng chút một.

Bên tai là tiếng Hứa Vi Thủy vẫn đang cố níu kéo: "Hồi đầu quay phim cậu cũng không nói luôn, về sau tôi mới biết cậu cảm thấy không ổn, chúng ta mỗi người lùi một bước đi Khương Hoán..."

"Mỗi người lùi một bước là roadshow của Va phải đá ngầm tôi sẽ cố tham gia, nhưng không cam đoan tham gia đầy đủ, vì quá trình quay bộ phim này khiến tôi vô cùng khó chịu. Trước đây tôi quá tin tưởng ông sẽ thật lòng suy nghĩ cho tôi, bây giờ tôi cũng trả giá rồi, hai chúng ta thanh toán sòng phẳng. Tiền của ba bộ phim sau tôi chuyển khoản trả ông, cho nên mong ông đừng cố cản trở tôi." Khương Hoán trình bày rất rõ ràng: "Quan hệ hợp tác ông đồng ý với Trương Annie chấm dứt tại đây, hy vọng ông giữ lời hứa, thưa đạo diễn Hứa."

Nói xong Khương Hoán lại đợi hơn mười giây, sau khi chắc chắn Hứa Vi Thủy không có ý kiến phản đối, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, anh cúp điện thoại.

Lồ ng ngực anh phập phồng dữ dội, nhịp tim dồn dập từ từ tìm lại tiết tấu ban đầu.

Không phải đã hiểu rõ đâu là thật đâu là giả từ lâu rồi sao?

Hiện tại cũng có người nói "rất vui được gặp anh" đấy thôi?

Được cần, được thỏa mãn, được thích.

Thậm chí một ngày nào đó sẽ được...

Được yêu?

Rèm cửa sổ mở một nửa, lúc này Đông Hà đang âm u, mùa hè rực rỡ và sáng sủa tạm thời khuất bóng. Mây đen cuồn cuộn kéo đến nơi chân trời thành phố.

Mưa sắp rơi, Khương Hoán lẳng lặng ngồi đến khi eo tê dại, bấy giờ mới cầm điện thoại lên như vừa tỉnh cơn mê.

Anh vô thức mở tin nhắn, điều hòa trong phòng luôn bật ở mức 23 độ, gõ chữ xong Khương Hoán phát hiện lòng bàn tay mình mướt mồ hôi lạnh, sau lưng nóng hầm hập.

Trên màn hình là tin nhắn nền trắng chữ đen: Hôm nay gặp không?

Anh sững sờ một lúc lâu, không nghĩ ra động lực nào thôi thúc mình viết câu này. Anh xóa số điện thoại của Dụ Hà mà mình chưa lưu vào danh bạ trong ô người nhận, sửa từ ngữ rồi gửi cho Trương Annie.

Hứa Vi Thuỷ liên lạc với tôi, gặp mặt nói chuyện đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.