Ngày Mai Tôi 14

Chương 1: Thanh Xuân khi tôi 13



Thanh xuân trước 14 của tôi và cô ấy vỏn vẹn hai từ “ tổn thương “, bởi vì chúng tôi là con gái.

Phút chốc yếu lòng, bây giờ lại biến chúng tôi thành cát bụi, trong suy nghĩ của họ chúng tôi là cát bụi, trong suy nghĩ của chúng tôi họ là “ Người từng thương “.

Phương Di một cô gái trẻ trung của sự nhiệt huyết lại vì một người con trai mà thay đổi, người ta thường nói “ bản thân là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết của mình “ vậy cho cô hỏi, cô là nhân vật phản diện hay một nhân vật phụ đã bị người anh yêu đá văng ra khỏi câu truyện của chính mình.

Còn tôi, Băng Anh. Tôi từng là một cô gái chỉ suy nghĩ cho mình, một người hồn nhiên chưa biết thế nào là đau trong tình yêu. Bây giờ, sau khi chuyện tình đơn phương của tôi và anh ấy kết thúc, tôi như một con thiêu thân vậy biết lửa nóng mà vẫn lao vào, biết đau mà vẫn chạy về phía anh.

Tôi, đã từng làm cô ấy tổn thương khi đích thân dò hỏi ngu ngốc “ Nếu tao với anh Vương quen nhau, mày có giận không? “, ngay sau đó giọt nước mắt của cô ấy đã rơi. Tôi thật biết cách làm người khác đau lòng, cho đến một ngày “ Tối rồi ngủ đi, đắp chăn vào mưa rồi. “ câu nói quan tâm của anh ấy, người tôi yêu, anh ấy thích bạn thân của tôi.

Giờ tôi đã hiểu, cái cảm giác đau khi người mình thích lại thích bạn thân của mình, còn bạn thân của mình lại thích bạn thân của anh ấy.

Tình yêu của chúng tôi không được gọi là yêu, vì chúng tôi chỉ cảm nắng, đơn phương... một mình.

Trước tuổi 14 bạn có giống tôi và cô ấy không? Tổn thương, đau, khóc,... Bạn có từng bao giờ cảm thấy mình buốt giá chưa? Nếu chưa thì đừng đọc truyện, vì bạn là người của sự trong sáng, ngây thơ... Còn chúng tôi là một ác ma, chúng tôi tổn thương rồi nên giờ từ một thiên sứ đã trở thành ác quỷ.

Trong cuộc đời làm người của tôi, tôi chưa bao giờ thấy ai không khóc, không buồn, không đau cả. Dù họ vui trước mặt, nhưng họ đau bên trong.

Bạn hãy xem xung quanh đi, người cười nhiều nhất, chính là kẻ tổn thương nhất. Đa phần khi yêu đơn phương con gái là khổ nhất, họ thấy người mình thích vui bên người khác cũng không dám ghen, thấy người mình thích chảy máu chân cũng không dám lại gần sợ anh ấy xấu hổ, thấy người mình thích thương một người khác cũng không dám cáu gắt. Họ chỉ biết âm thầm, lặng lẽ quan sát từ sau lưng, trong bóng tối.

Thanh xuân trước 14 của tôi rất đau, còn bạn? Bạn có đau hay không? Hay chỉ riêng tôi đau? Hay chỉ riêng cô ấy tổn thương?

Chuyện quá khứ tôi không chắc là mình đã quên, vì tương lai tôi vẫn còn nhung nhớ.

Tôi không bao giờ quên được anh cả, nét mặt anh như được chiếu sáng xung quanh tôi, cũng như cô ấy.

Cô ấy đau khổ khi yêu chàng trai họ Mặc, anh ấy vừa là một người đàn ông tốt trong mắt những người con gái quý vật chất hơn, vừa là một người con trai thay bồ như thay áo. Cô ấy nghe rất nhiều điều không hay về anh, có lúc cô ấy cũng cho rằng mình nên từ bỏ để rồi, cô ấy lùi về sau chịu nhìn anh thay da mặt, cô ấy nghe thấy giọng nói của anh rất trầm bên tai “ Em đẹp hơn “, người khen cô đẹp là anh, người cho cô ấy cảm giác an toàn cũng là anh.

Bây giờ, anh đã cất giữ một người vào tim rồi, không phải cô ấy, cô ấy ngu ngốc si tình đến nổi quên cả sức khỏe. Anh cũng có quan tâm sao? Anh chỉ xem cô ấy như một người bạn, một người tâm sự mỏng mà thôi.

Con người ai lại không ích kỉ, cô ấy tổn thương là chuyện thường cô ấy quen rồi, nhưng không phải cô ấy quen là không biết đau, mỗi cảm giác tổn thương lại đau khác nhau.

Lúc như có ai dùng dao đâm vào tim cô ấy, lúc như có rất nhiều vật nhỏ nhọn châm chích vào người cô ấy, lúc làm như có người bôi muối vào vết thương của lòng cô ấy...

Nếu bạn là tôi, hay cô ấy bạn sẽ như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.