Diệp Tây Thành chỉ nhìn bé con được mấy lần, còn chưa cả kịp ôm hai bé đã bị bà nội và bà ngoại bế về phòng, một đám người lại hùng hổ rời đi.
Chủ tịch Diệp háo hức nhìn mẹ mình, muốn ôm cháu trai mình một lúc nhưng dường như mẹ không nhìn thấy cánh tay đang dang rộng của ông, cứ cười toe toét ôm đứa nhỏ trong lòng.
Một nhóm người rời đi, khu vực chờ bên ngoài phòng mổ cũng yên tĩnh lại.
Bà Diệp và Diệp Tây Thành ở lại đợi Bùi Ninh, bà vỗ vai an ủi anh: “Con phải hiểu tâm trạng của bà nội, bà sớm đã mong ngóng con kết hôn sinh con. Trước đây ngày nào bà cũng nhắc mãi ở bên tai mẹ, nói con mà không kết hôn sẽ không chờ được ngày chắt nội ra đời.”
Diệp Tây Thành biết, nhưng ai có thể hiểu cho tâm trạng của anh đây, con của mình mà đến bây giờ anh vẫn chưa có cơ hội được bế.
Anh hỏi mẹ, bé con trông giống ai.
Bà Diệp: “Bây giờ vẫn còn nhỏ, cũng không nhìn ra được giống con hay Ninh Ninh, có điều nhìn có vẻ giống con hồi nhỏ.”
Bùi Ninh nửa tiếng sau được ra ngoài, Diệp Tây Thành dùng trán mình cọ lên trán cô, câu đầu tiên là: “Em có đau không?”
Bùi Ninh cười, lắc đầu.
Đến phòng bệnh, Diệp Tây Thành thu xếp ổn thỏa cho Bùi Ninh rồi mới đi xem hai bé con, mấy chị em ở trong nhà để hai bé nằm trong nôi để chụp ảnh cùng bọn họ.
Bé con lúc mới ra đời chỉ khóc có mấy tiếng, bây giờ cũng rất ngoan, thỉnh thoảng lại mở mắt nhìn.
Diệp Tây Thành đẩy bọn họ ra, không cho phép họ chụp nữa, lúc này anh mới có không gian để ngắm kĩ hai bé con. Hai đứa nhỏ trông giống hệt nhau, anh đặt lên trán mỗi đứa một nụ hôn.
Diệp Nhuế nhìn ảnh trong điện thoại: “Bà ngoại, bà có cảm thấy hai đứa nhỏ giống Tây Thành lúc nhỏ không? Con càng nhìn càng thấy giống.” Chị ta đưa điện thoại đến trước mặt bà nội Diệp, “Nè, bà ngoại nhìn thử xem, bên trên là ảnh cũ chụp lúc Tây Thành mới ra đời, bên dưới chính là Đại Bảo.”
Bà nội Diệp phóng to ảnh lên, quả thật là giống.
Diệp Tây Thành nghe thấy có ảnh anh lúc mới ra đời liền quay đầu lại nhìn thử, là rất giống, anh nhìn Diệp Nhuế: “Sao điện thoại của chị lại có ảnh lúc nhỏ của em?”
Diệp Nhuế: “Phục chế lại đấy, nếu không ở đâu ra chứ? Hệ thống tự đem ảnh đẹp của em đến à?”
Diệp Tây Thành: “.....” Không để ý chị ấy nữa.
Diệp Nhuế trừng mắt nhìn anh, dùng chân giẫm mạnh lên mu bàn chân anh.
“Tiểu Nhuế, con làm cái gì đấy!” Bà nội Diệp đúng lúc nhìn thấy cảnh Diệp Nhuế giẫm lên mua bàn chân Diệp Tây Thành, bà vỗ vào lòng bàn tay chị ta, “Từ nhỏ đến giờ con bắt nạt Tây Thành quen rồi, bây giờ thằng bé đã làm bố rồi. Về sau không cho phép con đánh thằng bé nữa, nghe thấy chưa?”
Diệp Nhuế cũng không dám phản bác lại bà cụ, chỉ có thể không tình nguyện đáp: “Biết rồi ạ.”
Bà nội Diệp vô cùng bênh vực, ai cũng không được bắt nạt cháu trai của bà, hỏi Diệp Tây Thành có đau không.
Diệp Tây Thành: “Không đau ạ.” Anh lấy điện thoại ra chụp ảnh hai bé con.
Diệp Nhuế thỉnh thoảng lại chọc hai đứa nhỏ, nói với bà cụ Diệp: “Bà ngoại, hai đứa nhỏ này tính cách tám phần là giống Tây Thành, vô cùng im lặng, không khóc cũng không nháo.”
Bà cụ Diệp: “Như vậy tốt, lớn lên thận trọng, con trai nói nhiều làm cái gì chứ.”
Diệp Nhuế: “......” Bất lực.
Diệp Tây Thành quay một video ngắn đem đi cho Bùi Ninh xem, Bùi Ninh đang truyền nước. Tinh thần cô tốt hơn trước đó nhiều, di truyền, sinh mệnh, vô cùng thần kỳ.
Bùi Ninh xem đi xem lại đoạn video đó mấy lần, cô cảm thấy hai bé con giống mình, lại cảm thấy rất giống Diệp Tây Thành, đặc biệt là cái mũi và cái trán.
“Vẫn chưa xem xong sao?” Diệp Tây Thành đã kiên nhẫn chờ đợi rất lâu.
Bùi Ninh gật đầu, đưa điện thoại cho anh, bảo anh gửi qua điện thoại của cô.
Diệp Tây Thành định gửi đoạn video đó vào trong nhóm trước, nhưng khi nhấp vào cuộc trò chuyện trong nhóm, anh thấy một dòng ký tự màu trắng trong ô màu xám nhạt: Bạn đã bị anh Tư đá khỏi nhóm Kinh thành hoa hoa công tử.
Lúc này, trong nhóm ảnh hai bé con nhà Diệp Tây Thành spam khắp màn hình.
Chồng chị họ của nhà cậu Diệp Tây Thành cũng ở trong nhóm, trước đó chị họ đã đăng ảnh lên vòng bạn bè, anh rể liền tiện tay lưu lại gửi vào trong nhóm. Ảnh của hai bảo bảo cũng có rồi, chủ nhóm liền đá anh ra khỏi nhóm, bớt để Diệp Tây Thành đắc ý trong nhóm.
Chủ nhóm:【Lì xì là tiệc đầy tháng tặng à?】
Tưởng Vân Triệu:【Nếu không thì sao? Mấy người đàn ông chúng ta cũng không thể nào đến bệnh viện thăm bọn nhỏ được? Không thuận tiện chút nào.】
Chủ nhóm @Tề Cận Châu:【Cậu thì sao?】
Một lúc sau Tề Cận Châu mới trả lời:【Tôi đang trên đường đến sân bay.】
Tưởng Vân Triệu:【Cậu đặc biệt quay về sao?】
Tề Cận Châu:【Ừ, không phải nhà mẹ đẻ Bùi Ninh không có ai sao, tôi qua đó xem xem.】