Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em

Chương 84: Ngoại truyện Tề Cận Châu 1



Dịch: Anh Đào.

Hôm nay là Tết Trung Thu nên Đồng Gia Hòa bảo nhân viên trực ca về sớm, tiệm sách vẫn còn nhiều người nên cô ở lại trực.

Hôm nay bé Xoài được nghỉ ở trường mẫu giáo, cả ngày nay bé đi làm cùng cô, bây giờ bé Xoài đang yên lặng ở khu đọc sách đọc truyện tranh.

Sắp 6 giờ, khách trong tiệm sách cũng lần lượt rời đi, chỉ có một bà cụ đang chăm chú đọc tạp chí ở khu đọc sách, thỉnh thoảng lại đẩy chiếc kính lão của mình.

7 giờ, trời đã tối. Tiệm sách im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn duy nhất một bà cụ đang ngồi đọc tạp chí. Người ngồi bên cạnh đọc sách bà cụ chính là bé Xoài, bé Xoài cũng đang chìm đắm trong truyện tranh.

Sau khi Đồng Gia Hòa sắp xếp lại gọn gàng tất cả sách trên giá thì nhìn sang khu đọc sách một lúc. Cuối cùng cũng không đi làm phiền, cô ngồi trước quầy thu ngân, chống cằm ngẩn ngơ nhìn màn hình tối đen.

Sau khi xem xong cuốn tạp chí bà cụ ngẩng đầu nhìn phát hiện bên ngoài trời đã tối, bà vội vàng nhìn đồng hồ. Ồ, đã 7 giờ rồi, bà nhìn xung quanh, chỉ có một tiểu nha đầu đang ngồi đọc sách.

Bà cụ vội vàng đi đến trước quầy thu ngân, tỏ vẻ xin lỗi: “Cô gái à, xin lỗi cháu, làm lỡ thời gian tan làm của cháu rồi?”

Đồng Gia Hòa và bà cụ cũng tính là người quen, dường như ngày nào bà cũng đến đây đọc sách, Đồng Gia Hòa cười: “Không sao, vẫn chưa đến thời gian tan làm ạ. Lúc xuống lầu bà nhớ đi chậm thôi nhé.”

Bà cụ vẫy tay, chống nạng rời khỏi đó.

Lúc này bé Xoài mới đi qua đây, hỏi Đồng Gia Hòa có phải có thể về nhà rồi không, Đồng Gia Hòa tắt máy tính: “Có thể rồi, về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho con nhé.”

Khóa cửa rời đi, Đồng Gia Hòa dắt bé Xoài xuống lầu, hỏi cô bé muốn ăn gì.

Bé Xoài: “Mẹ nấu món gì con ăn món đó ạ.”

Tiệm sách cách chung cư không xa, Đồng Gia Hòa mệt mỏi không tập trung nên không lái xe, dắt bé Xoài về nhà.

Hôm nay trăng sáng hơn mọi khi, ánh trăng đổ xuống dịu dàng xinh đẹp.

Bé Xoài thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngắm mặt trăng, “Mẹ ơi, cô giáo nói tết Trung Thu là tết đoàn viên, ông bà bố mẹ và bảo bối cùng nhau ăn bánh trung thu và ngắm trăng.”

Đồng Gia Hòa cúi người xuống, cõng bé Xoài lên: “Mẹ cùng con ăn bánh trung thu và ngắm trăng có được không nào?”

Bé Xoài nhìn mẹ, có rất nhiều câu hỏi bé muốn hỏi, sau đó lại gật đầu: “Được ạ.” Sau đó bé nằm sấp trên bả vai của mẹ.

Dưới đất, bóng của bé và mẹ chồng lên nhau, bị ánh trăng kéo rất dài, rất dài.

Qua một lúc, bé Xoài lại nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, ngày mai đi học mẹ đổi nhà trẻ cho con được không? Con không muốn học ở nhà trẻ đó nữa.”

Đồng Gia Hòa sững sờ, “Sao vậy bảo bối?”

Nước mắt bé Xoài lăn dài trên má: “Con ghét Tưởng Dịch Sơ, con không muốn học cùng lớp với cậu ấy, cậu ấy toàn lấy sâu róm dọa con. Mẹ ơi, con nhớ bố rồi, đợi bố trở về con sẽ bảo bố đi chỉnh đốn cậu ấy, con gh.ét cậu ấy c.hế.t đi được.” Nói xong nước mắt lại lăn dài, sau đó khóc thút thít mãi.

Đồng Gia Hòa dừng chân lại, lau nước mắt cho bé Xoài: “Ngày mai đi học mẹ sẽ bảo cô giáo cho bọn con ngồi tách ra có được không?”

Đôi mắt bé Xoài rưng rưng những giọt nước mắt trong veo, từng hàng tuôn rơi, như những hạt cườm bị đứt chỉ.

Đồng Gia Hòa hôn cô bé: “Sao không nói sớm với mẹ?”

Bé Xoài không lên tiếng, nước mắt đọng lại dưới cằm nhỏ.

Đồng Gia Hòa lại hỏi: “Vậy con có nói với cô giáo không?”

Bé Xoài gật đầu: “Tưởng Dịch Sơ bị cô giáo mắng khóc. Dù sao con cũng g.hé.t cậu ấy, cậu ấy còn bỏ đồ chơi sâu róm vào trong túi áo của con, con g.hé.t cậu ấy.” Sau đó lại lặp lại: “Con nhớ bố rồi, con muốn bố đi tìm Tưởng Dịch Sơ tính sổ.”

Nín khóc hồi lâu, cô bé nói: “Tất cả các bạn trong lớp của con chỉ có con không có bố.”

Đồng Gia Hòa quay mặt đi, trong mắt toàn là sự chua xót.

Bé Xoài cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô bé không nói nữa, dựa vào vai Đồng Gia Hòa, “Mẹ ơi, về nhà mẹ nấu món gì ngon cho con nhé.”

Đồng Gia Hòa khàn giọng nói: “Được.”

Cô bước về phía trước, bước chân như nặng ngàn cân.

Sau khi về nhà, Đồng Gia Hòa đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, bé Xoài ngồi ở trong phòng của mình chơi đồ chơi, cô bé nhìn mô hình đồ chơi Transformer trong tay lại nhớ đến chú Tề.

Cô bé cầm đồ chơi đi vào phòng bếp, Đồng Gia Hòa đang hấp cua. Cô cắt bánh trung thu thành bốn miếng, đưa cho bé Xoài một góc nhỏ: “Con ăn trước đi, mẹ xào rau đã.” Sau đó bắt đầu thái rau.

Bé Xoài đưa mô hình Bumblebee trong tay đến trước mặt mẹ: “Mẹ ơi, chú Tề cũng thích đồ chơi này, chú nói với con đó.”

Đồng Gia Hòa suýt chút nữa thái vào tay, đưa ngón tay lên miệng, không thể tin nổi nhìn bé Xoài: “Con vẫn nhớ chú Tề sao?” Lần trước gặp Tề Cận Châu là lúc Bùi Ninh ở trong phòng sinh, sắp một tháng trôi qua rồi.

Bé Xoài gật đầu: “Con thích chú Tề ạ.”

Đồng Gia Hòa: “Vì sao con thích chú Tề?”

Bé Xoài cũng không biết vì sao, lắc lắc đầu, sau đó cô bé nói: “Con thích chú Tề, chú ấy cũng thích Transformer.”

Cô bé cắn một miếng bánh trung thu, có một số chuyện ngày nào cô bé cũng nghĩ đến: Mẹ ơi, năm sau con lên lớp 1 rồi, bố sẽ quay về đúng không mẹ?”

Đồng Gia Hòa “ừ” một tiếng tiếng qua quýt cho xong, cô nói với bé Xoài bố đi công tác, không biết có thể lừa cô bé đến lúc nào.

Đồng Gia Hòa làm bốn món mặn một món canh, bé Xoài ăn bánh trung thu đã no, đồ ăn cũng không ăn, cô bé biết mình không ăn vào mấy món mẹ nấu.

Sau khi tắm dỗ bé Xoài ngủ, cô cầm điện thoại do dự một lúc, cuối cùng những con số trên màn hình cũng bị cô xóa đi.

Vốn dĩ cô muốn gọi điện thoại cho mẹ, cô với bố mẹ đã 6 năm nay không liên lạc với nhau, năm đó bố nói xem như không có đứa con gái là cô.

Điện thoại rung lên, có tin nhắn đến báo tiền đã được chuyển đến số tài khoản của cô.

Đồng Gia Hòa đi vào thư phòng lấy sổ sách ra, tính rõ tiền gốc và tiền lãi, tiền trong tài khoản cuối cùng cũng đủ để trả hết số nợ còn lại.

Cô không hề do dự nhanh chóng chuyển số tiền này đi.

10 phút sau Đồng Gia Hòa nhận được điện thoại.

“Không phải nói không cần trả lại số tiền này sao?”

Đồng Gia Hòa: “Vô công bất hưởng lợi, hơn nữa anh cũng giúp tôi nhiều như vậy, nợ người khác trong lòng tôi đều nhớ rõ. Cảm giác thoải mái khi không nợ nần ai, người làm ông chủ như anh sẽ mãi mãi không hiểu được đâu.”

Hạng Dịch Lâm cũng không miễn cưỡng: “Lúc nào thiếu tiền thì cứ nói với tôi.”

Đồng Gia Hòa nói cảm ơn, năm đó vào nước đường cùng là Hạng Dịch Lâm giúp đỡ cô, cho cô tiền vốn mở tiệm sách, mở phòng khám tư vấn, còn cho cô vay tiền để trả trước tiền nhà.

Hạng Dịch Lâm giúp đỡ cô thật ra là vì nể mặt Bùi Ninh, bởi vì trên phương diện công việc Tề Cận Châu vô cùng chăm sóc Bùi Ninh. Hạng Dịch Lâm yêu nhau yêu cả đường đi, thuận tiện giúp đỡ cả cô.

Đồng Gia Hòa: “Không chậm trễ thời gian ăn Tết Trung Thu của anh chứ, cúp đây.”

Hạng Dịch Lâm đặt con chuột xuống, dựa lưng vào ghế: “Ăn uống cái gì chứ, ở công ty tăng ca.”

Đồng Gia Hòa khuyên anh ta: “Hà tất phải làm cho mối quan hệ trong nhà căng thẳng như vậy, nên bỏ qua thì bỏ qua đi. Ngày lễ lớn như này, anh không về nhà ăn cơm, chú dì thất vọng biết bao.”

Hạng Dịch Lâm: “Nói chuyện khác được không?”

Đồng Gia Hòa hỏi ngược lại: “Anh muốn nói chuyện gì?”

Hạng Dịch Lâm không lên tiếng, bình thường anh ta và Đồng Gia Hòa cũng không liên lạc nhiều. Có đôi lúc trong công việc gặp phải khó khăn hay kiệt sức thì sẽ đến tiệm sách tìm sách để đọc.

Anh ta thích đọc sách là do ảnh hưởng từ Bùi Ninh, mỗi tối trước khi đi ngủ Bùi Ninh đều đọc sách, có đủ các thể loại sách bao gồm tài chính, dưỡng sinh còn có cả sách liên quan đến y học.

Đồng Gia Hòa hỏi anh ta bây giờ có bận hay không, Hạng Dịch Lâm bảo cô có gì thì nói thẳng, Đồng Gia Hòa sắp xếp lại từ ngữ: “Không phải trước đây tôi có nhắc qua với anh, bên chỗ tôi có một bệnh nhân vô cùng phức tạp hay sao, muốn chuyển qua cho anh.”

Hạng Dịch Lâm không có ấn tượng: “Cô nhắc qua lúc nào chứ?”

Đồng Gia Hòa: “Không phải trí nhớ của anh rất tốt sao?”

Hạng Dịch Lâm: “Vậy còn phải xem có liên quan đến ai, liên quan đến Ninh Ninh dù là chuyện của 50 năm trước thì đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ.”

Đồng Gia Hòa: “...” Cô cũng không vòng vo nữa, nói thẳng với Hạng Dịch Lâm, bệnh nhân đó chính là Trình Ti: “Giao cho anh đấy, tôi cảm thấy ai buộc chuông thì người đó nên cởi chuông, tâm bệnh cần người chữa bệnh.”

Hạng Dịch Lâm gõ ngón tay lên bàn không theo nhịp điệu: “Cô ta bị làm sao?”

Đồng Gia Hòa: “Không sao hết, không tính là nghiêm trọng, chỉ là áp lực công việc lớn, có đôi lúc cảm thấy bối rối không biết làm như nào.”

Hạng Dịch Lâm “hừ” một tiếng: “Tôi cũng bối rối không biết làm như nào, ai chữa cho tôi?”

Đồng Gia Hòa: “..................”

Cô bất lực: “Tôi không nói đùa với anh.”

Hạng Dịch Lâm tiếp lời: “Tôi cũng không nói đùa với cô.”

Đồng Gia Hòa biết chuyện này không thể nào tiếp tục nói tiếp, cô vốn dĩ không có ý định xen vào chuyện của vợ chồng nhà người khác. Chỉ là cô thấy con người Trình Ti không tồi, cô cũng hy vọng Hạng Dịch Lâm có thể bước ra, muốn làm mai nhưng xem ra có vẻ không khả quan.

Điện thoại lập tức im lặng, Hạng Dịch Lâm vuốt cằm, nghĩ tới nghĩ lui có một số lời mặc dù khó nghe nhưng vẫn cần nói rõ: “Gia Hòa, thật ra tính cách của bọn tôi tương đối giống nhau, về mặt tình cảm đều là những người cố chấp, nhận định là ai chắc chắn phải là người đó. Nếu như bây giờ ngày nào tôi cũng khuyên cô, bên cạnh cô có ai tốt, cô tìm một người kết hôn trải qua những ngày tháng tươi đẹp cô có thấy phiền hay không?”

Đồng Gia Hòa mở miệng, không tài nào phản bác được.

Hạng Dịch Lâm: “Đối xử với người khác như cô muốn họ đối xử với mình đi.”

Dừng một lúc, anh ta nói: “Bất kể là tôi, là cô hay là Trình Ti, chúng ta đều là những người trưởng thành, đường mình chọn thì phải tự mình chịu trách nhiệm, không có gì oán trách hết.”

Đồng Gia Hòa: “Ừ, Trung thu vui vẻ.”

“Trung thu vui vẻ.” Hạng Dịch Lâm cúp điện thoại.

Đồng Gia Hòa ném điện thoại sang một bên, bắt đầu thu dọn bàn ăn và nhà bếp sau đó lại tiện tay thu dọn luôn cả phòng khách, lúc dọn dẹp xong tất cả đã là một giờ sau.

Sau khi tắm xong cô rót một ly rượu vang đỏ. Chai rượu này mua năm ngoái, ngày đó là sinh nhật của bé Xoài, cô đi siêu thị mua một chai, 88 tệ.

Sau đó mới phát hiện trong nhà không có dụng cụ mở rượu nên cứ để đó đến tận bây giờ.

Đồng Gia Hòa cầm ly rượu tựa vào ban công, mặt trăng treo lơ lửng trước mặt cô, dường như có thể chạm vào nó.

Cô nhấp một ngụm rượu nhưng đã không còn nếm ra được sự khác biệt giữa nó và loại rượu vang đỏ đắt tiền.

Sáng ngày hôm sau sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho bé Xoài.

Sau khi ngủ một giấc bé Xoài liền ném những chuyện không vui ngày hôm qua ra đằng sau.

Nhưng Đồng Gia Hòa vẫn còn nhớ, cô nói với bé Xoài: “Hôm nay gặp Tưởng Dịch Sơ, nói chuyện thật tốt với bạn, hỏi vì sao bạn ấy lại bỏ sâu róm vào trong túi áo của con. Có lẽ bạn chỉ muốn đưa đồ chơi mà mình thích nhất cho con, nếu như không phải con có thể nói với bạn rằng làm như vậy không đúng. Trước tiên dùng cách của con để giải quyết chuyện này có được không nào? Nếu như không giải quyết được mẹ sẽ giải quyết giúp con.”

Bé Xoài gật đầu.

Đến cổng nhà trẻ, Đồng Gia Hòa thơm bé Xoài: “Bảo bối, chiều gặp lại nhé.”

“Buổi chiều gặp lại ạ.” Bé Xoài thơm lại Đồng Gia Hòa, chạy vào trong nhà trẻ, sau đó lại xoay người về phía mẹ, vẫy vẫy tay với mẹ: “Mẹ ơi, tạm biệt mẹ.”

Cô nhìn thấy Tưởng Dịch Sơ, Tưởng Dịch Sơ mới vừa từ trên xe xuống, là bố cậu bé đưa cậu bé đến.

Hai tay bé Xoài không khỏi nắm chặt lấy cặp sách, sau đó không nhìn Tưởng Dịch Sơ và bố cậu ấy nữa, cô bé xoay người đi vào trong nhà trẻ.

Bé cũng có bố.

Lời của dịch giả: Huhu dịch chương này thấy thương bé Xoài với Đồng Gia Hòa quá đi, thật ra thì Hạng Dịch Lâm cũng khá tốt nhưng tiếc cái anh ta lại là nam phụ =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.