Lúc Thư Trinh tỉnh dậy, trong phòng đen kịt, bức màn chưa kéo ra chỉ có vài ánh sáng nhỏ chiếu vào
Tấm màn trắng ở cửa sổ bị gió thổi bay bay, vừa lạnh lẽo
Trời đã tối rồi à?
Thư Trinh thấy khô khốc đầu lưỡi, cô sờ điện thoại di động đặt đầu giường, nhìn thấy đã là 10h đêm
Buổi chiều cô ngủ lúc 2h, cũng đã là tám tiếng rồi
Ngủ đến mơ màng, Thư Trinh đầu óc choáng váng khó chịu. Chống giường đứng dậy, ngồi một lát mới phát hiện ra đây không phải nhà cô
Mà là nhà Hoắc Trầm
Cô thở dài, xoa xoa đôi mắt. Dựa vào giường một hồi lâu, tỉnh táo rồi mới duỗi tay bật đèn lên
Ánh đèn màu cam chiếu lên gương mặt cô
Ôn nhu xinh đẹp, môi đỏ mũi cao, da thịt trắng nõn như ngọc, không khác gì búp bê sứ
Bụng kêu “òm ọp”
Đói bụng…
Từ lúc tới nhà Hoắc Trầm, cô cũng chỉ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi cạnh nhà chứ cũng không ăn thêm cái gì khác
Thư Trinh cảm thấy khó chịu, định kêu cơm hộp
Nhưng mà đã tối như thế này, nếu có gọi thì cũng phải đợi thêm một tiếng nữa
Bây giờ cô chỉ muốn ăn ngay lập tức!
Nghĩ rồi Thư Trinh nhấc chân mang dép lê vào, tính toán xuống lầu xem thử có gì ăn hay không
–
Mở cửa phòng, bên ngoài cũng không có đèn, đen như mực, hình như Hoắc Trầm không có ở nhà
Thư Trinh giơ tay bật đèn, đi xuống lầu, quả nhiên là không thấy Hoắc Trầm đâu
Cô không cam lòng mà lên giọng kêu cậu hai tiếng, nhưng không có hồi âm. Bây giờ mới chấp nhận một sự thật là Hoắc Trầm không có ở nhà
Không biết là đã đi đâu rồi
Thư Trinh đói muốn xỉu, nhớ tới cửa hàng tiện lợi kia, cô nhanh thay giày rồi đi ra ngoài kiếm cái gì ăn
Ven đường đều là cây cỏ mà cô thích, một năm bốn mùa, hàng năm đều nở rộ, làm người ta cảm giác như sống trong không khí mát mẻ
Đèn đường không sáng lắm, bên cạnh bồn hoa cũng bật đèn nho nhỏ, như là mấy ngôi sao trên trời
Thư Trinh mặc áo khoác, tay cắm ở trong túi lắc lư đi trên đường
Một lúc sau mới phát hiện ra có cái gì đó sai sai
Ban ngày cô theo Hoắc Trầm, như là cái đuôi nhỏ không đầu không óc, cũng không chú ý đường đi, khu nhà này rất lớn, đi vòng quanh mới nhận ra mình đã đi lạc mất rồi.
Thư Trinh: “….”
Thật là mất mặt
Bởi vì là buổi tối, tầm nhìn có hạn. Thư Trinh đi theo bản đồ, lăn lộn cả buổi cũng không tìm được đường về. Mấu chốt là cũng không thấy bóng dáng nhà ở của Hoắc Trầm ở đâu hết
Thư Trinh quyết định thử lại lần nữa, cô láy điện thoại ra, trên màn hình sáng cô nghe giọng nói hướng dẫn, đi tới đi lui bảy tám vòng, vẫn là không có kết quả
Cô dứt khoát tìm một cái ghế đá ngồi xuống nghỉ ngơi
Ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên trời, Thư Trinh hạ quyết tâm, tìm kiếm sự giúp đỡ
Gọi điện cho em trai nhỏ Hoắc Trầm!
–
Hoắc Trầm ăn cơm cùng bọn Hứa Từ xong còn đóng gói một phần cơm chiên hải sản về cho Thư trinh
Kết quả, trên đường về nhà còn gặp chàng trai đáng khinh vừa gặp kia, còn mang theo anh em đứng ở cửa hàng tiện lợi chờ. Một đám người kéo vạt áo ra, lộ ngực, bắt người khác phải nhìn thấy cảnh này. Hoắc Trầm thấy vậy mà cay đôi mắt
Một đám trong miệng đều ngậm thuốc lá, khói lượn lờ trông rất chói mắt
Mọi người đi đường liền vội sang bên tránh né, sợ chọc phải lại gặp chuyện không hay
Hoắc Trầm không nghĩ hắn lại đến. Nhíu mày nhìn những người khác to con lực lưỡng bên cạnh hắn mà ghét bỏ ra mặt
Ổi Tỏa có các anh em càng thêm can đảm, cả người đều thực to gan, xoa eo đứng giữa đường chặn Hoắc Trầm
“Gì đó?” Hoắc Trầm đuôi lông mày khẽ nâng, vuốt tóc trên trán, ngữ khí không tốt, nói: “Ban ngày còn chưa được dạy dỗ đủ sao?”
“Tìm tao để đánh lại à?”
Ổi Tỏa có các anh em che chở, lá gan lớn mật, không quan tâm mà quát: “Tới đây, tới đánh tao đi, không phải nói nếu gặp tao lần nào thì đánh lần đó sao?”
“Nói mà không biết giữ lời à?”
“Đúng là phế vật.”
“…..”
Ổi Tỏa hưng phấn lên, mấy người xung quanh cũng lải nhải hùa theo, có người bảo Hoắc Trầm quỳ xuống nếu không còn đánh cho
Hoắc Trầm nghe đến đau đầu, môi cậu mấp máy, cả người khó chịu mà chặn họng đàn em của Ổi Tỏa, hỏi hắn: “Muốn bị đánh trong bao lâu?”
Đôi mắt hơi rũ, trên tay còn đang xách theo đồ ăn đóng hộp, thúc giục Ổi Tỏa: “Lẹ lên giùm cái, tao còn phải về đưa cơm chiên hải sản”
“Mẹ nó, lạnh muốn chết”
Ổi Tỏa tức giận, hắn đang muốn đánh nhau nhưng người đối diện căn bản là không quan tâm, còn nghĩ đến cơm chiên hải sản?
Con mẹ nó, hắn còn không bằng một hộp cơm chiên hải sản?
Còn có, Hoắc Trầm nói “Lạnh muốn chết” là có ý gì?
Vũ nhục hắn lạnh thấu phải không?
Ổi Tỏa muốn bể não, xem Hoắc Trầm kia kiêu ngạo, căn bản là không để ý đến bọn hắn, thấy người này đúng là đang khiêu khích hắn
Ổi Tỏa hiếu chiến, nhiệt huyết sôi trào. Hắn từng bước đi tới, còn dẫn theo mấy anh em tiến lên giáo huấn Hoắc trầm
Hoắc Trầm thấy Ổi Tỏa cuối cùng cũng nhúc nhích lại đây mới duỗi tay xoa lỗ tai, chớp chớp mắt, giơ tay cuốn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng gầy nhưng rắn chắc
Cậu lắc lắc đầu, đem hộp cơm đưa cho Hứa Từ, nói: “Cầm cho chắc, rớt một hột cơm tôi chặt đầu cậu.”
Hứa từ: “……” Liên quan gì đến tôi?
Hoắc Trầm ánh mắt hơi ảm đạm, bả vai kêu khẽ, đáy mắt đều là sự lạnh lẽo, cậu cười lạnh một cái. Đang chuẩn bị dạy Ổi Tỏa một bài học mới thì điện thoại vang lên
Hoắc Trầm không quan tâm, nhưng điện thoại lại điên cuồng
Hoắc Trầm thở dài, giơ tay ra hiệu “Tạm ngừng”, tiếng nói lạnh lùng: “Đợi chút, nghe điện thoại cái.”
Không biết Ổi Tỏa phản ứng như thế nào, Hoắc Trầm lấy điện thoại ra, rũ mắt nhìn, ấn đường hơi nhíu lại, ngón tay trên màn hình nhẹ lướt qua, nhận điện thoại
–
Bên đầu kia nhấc máy, Thư Trinh có nghe thấy bên kia ồn ào, có người kêu
“Hoắc Trầm của tao mới là đại ca khu này”
“Khu này là của Trầm ca”
“Chúng mày có cái gì!”
“…….”
Hoắc Trầm nhíu mày, đi tới một bên vắng vẻ, giọng nói cực thấp, tức giận hỏi Thư Trinh: “Chuyện gì?”
Thư Trinh cảm thấy mình quá thảm hại, tiếng nói có chút tủi thân: “Hoắc Trầm.”
“Tôi lạc đường rồi.”
Chỉ là một câu nói bình thường thôi mà Thư Trinh nói ra như là đang làm nũng
Lúc kêu tên cậu, tựa như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua
Vừa mềm mại, vừa dính người
Mẹ nó, đây là một loại tài năng à
Hoắc Trầm ngước mắt, nhìn Giang Hải bọn họ còn đang đánh nhau ở kia mà có chút nóng vội. Trong lòng sinh ra một loại cảm xúc, cậu không kiên nhẫn nói: “Lớn như thế rồi mà còn lạc đường được sao? Đi lại hai vòng đi, chắc sẽ tìm được đường thôi.”
Thư Trinh càng não lòng: “Hoắc Trầm, hay là cậu mở WeChat ra xem thử tôi đang cách cậu mấy bước.”
Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Nếu còn chút nhân tính thì quay lại đón xác tôi về cũng được.”
Hoắc Trầm rũ mắt, mở WeChat ra
20.000 bước
Hoắc Trầm nghĩ, chắc là đi vòng lâu lắm rồi, Thư Trinh nhỏ nhắn đang ngồi lẻ loi một mình
Có chút thảm
Vì thế cậu mím môi lại, trầm giọng nói: “Đợi một chút”
“Tôi qua đón cậu”
Lại hỏi: “Cậu ở đâu?”
Hỏi xong lại thấy dư thừa
Quả nhiên, Thư Trinh ngửa đầu, nhìn bốn phía, nghiêm túc nói: “Bên cạnh tôi có một cái cây, trên đầu có ánh trăng. Xung quanh là vài căn nhà.”
Hoắc Trầm: “….” Mẹ nó, khu nào mà chả như vậy?
Hoắc Trầm gác điện thoại cất vào túi quần, đi đến đám người trước mặt. Giao việc lại cho anh em: “Tôi đây đi đón người.”
Cậu ngước mắt nhìn Ổi tỏa một cái: “Hẹn hôm sau nhé?”
Ổi Tỏa kích động, bắt được chân của Hoắc Trầm, gân cổ lên kêu to: “Mày sợ à?”
“Còn muốn chạy!”
“Hèn nhát!”
Hoắc Trầm cảm thấy Ổi tỏa thật ngu ngốc, cùng ngu ngốc đánh nhau thì cậu ra thể loại gì nữa?
“Tao bảo đi đón người.”
Hoắc Trầm nhếch mắt hỏi lại hắn: “Nghe không hiểu tiếng người?”
Hoắc Trầm không có kiên nhẫn, di động lại rung lên, cậu xem qua, là Thư Trinh gửi đến một bức ảnh
Dưới ánh trăng sáng, thiếu nữ ngồi trên ghế đá, đôi mắt màu nâu sáng trong, tóc dài bay trong gió
Hoắc Trầm: “…”
Thật là, chỉ cần chụp quang cảnh thôi
Không thể hiểu được tự chụp mình làm gì?
Chàng trai soái ca ngầu lòi: [Có chuyện gì thì từ từ nói, tự dưng chụp ảnh làm gì?]
Thư Trinh: “…..” Quả nhiên đàn ông con trai không thể hiểu được tâm tình của thiếu nữ này
Thư Trinh run chân, tay gõ tin, trên chân muỗi cắn đến sưng, cô bất mãn mà đập hai phát, lập tức nổi lên vệt đỏ
Trinh Bảo: [Sợ cậu quên mặt tôi, lát nữa không tìm ra]
Chàng trai soái ca ngầu lòi : [Bật định vị là được]
[Tối đen như mực, ai quan tâm cậu trông như thế nào?]
Nhắn xong tin này, Hoắc Trầm mở lại tấm ảnh Thư Trinh vừa mới gửi qua
Môi đỏ nhếch lên, mi mắt cong cong, cười nhẹ nhàng, trong mắt hình như cất giấu vài ngôi sao
Hoắc Trầm ngẩn một lát rồi nhấn lưu ảnh
Động tác liền mạch lưu loát, chính cậu cũng không hiểu vì cái gì mà làm như vậy
Hoắc Trầm cũng lười nghĩ, tức giận mà đối với Ổi Tỏa: “Nếu không thì từ từ?”
“Đón người xong, lại đây cho mày ăn đòn sau?”
Ổi Tỏa nghe câu đầu của Hoắc Trầm rất khách khí, kết quả là câu sau dừng lại trên tai hắn như một tiếng sấm, thật khó chịu
Có thể nói tiếng người hay khong?
Làm như hắn đang đợi bị ăn đòn vậy
Tuy rằng, sự thật là vậy
Hoắc Trầm không nói nhiều, trực tiếp tiến lên nắm lấy bả vai của Ổi Tỏa, dùng sức hất xuống, đầu gối nhấc thật mạnh ở bụng hắn, đem người kéo đến ven đường ném ở đó
Ổi Tỏa đau đến bất động, trên trán toát ra mồ hôi lạnh
Hoắc Trầm nghiêng người, khom lưng tiến đến trước mặt Ổi Tỏa, mặt đều âm trầm xuống, môi cười nhạt, bộ dáng cà lơ phất phơ, không biết sợ hãi là gì: “Quên đi.”