Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 113



Thứ hai.

Tiêu Hà Hà đưa hai đứa con đến trường của chúng, khi đến trước cửa trường mẫu giáo của Ngữ Điền, cô tạm biệt cậu bé rồi đi bắt xe buýt.

Đã vào mùa đông, trời âm u, sau khi đưa Ngữ Điền vào trường rồi lên xe thì trời bắt đầu mưa, cảm giác rất lạnh.

Chớp mắt, cơn mưa ập xuống dai dẳng, giống như những giọt lệ chảy ra từ đôi mắt của những người yêu nhau mà phải ly biệt, từng giọt đều là giọt sầu.

Cô mím môi lại, dạo này đúng là hay đa cảm quá, chỉ mưa thôi mà cũng cảm thấy thê lương. Không biết vì mang thai hay vì Tần Trọng Hàn, tâm trạng cô thay đổi cũng khá lớn.

Đột nhiên lúc này nhận được tin nhắn của anh ta: “Hà Hà, em đang làm gì vậy? Đi làm rồi hả? Đi đường nhớ cẩn thận đó!”

Nhìn vào tin nhắn của anh ta, trái tim cô càng chua xót hơn. Kể từ hôm qua sau khi chia tay, lúc nào cũng nhận được tin nhắn của anh ta, chỉ cần cô không trả lời lại, anh ta sẽ không yên tâm, rồi gửi thêm vài tin nhắn nữa tới.

Sau cơn mưa, người đi bộ trên đường chớp mắt đã nhiều hơn, và bước chân của họ đều rất vội vã.

Nhìn đồng hồ, xe buýt còn chưa đến, sắp trễ giờ làm rồi, cô đành phải đi đến khu vực đón taxi ở phía trước, vừa định vẫy tay thì đột nhiên một chiếc xe chạy nhanh qua làm nước bùn bắn tung tóe lên quần áo của cô.

Đột nhiên, Tiêu Hà Hà bị làm cho trở nên rất thảm hại, còn chiếc xe ở phía trước đó bỗng thắng gấp lại một cái két, dừng lại ở phía trước cách chỗ cô không xa.

Cô thở dài, thôi bỏ đi, chắc người ta cũng không cố tình. Đó hình như là một chiếc xe rất đắt tiền, nhìn giống như chiếc Bugatti nhưng là màu trắng! Bộ dạng rất oai phong!

Cô vừa định vẫy tay thì đột nhiên một giọng nói mát lạnh vang lên, làm cô không thể kìm được cái rùng mình. “Cô gì ơi, cô không sao chứ?”

Tiêu Hà Hà không hề để ý, cứ tưởng người đó đang nói chuyện với ai khác, cô vẫy được một chiếc xe và định ngồi vào.

Đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ kéo cô lại, cô nghiêng đầu qua với vẻ mặt ngạc nhiên. Cô nhìn thấy một khuôn mặt hơi gian và quyến rũ, đôi mắt của người đó có màu xanh biển, những đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, hình như là con lai, rất đẹp trai, đang mặc một bộ vest màu xám bạc, nhưng cả người lại âm u lạnh lẽo đến lạ thường. Cô hơi khựng người lại và hỏi: “Anh gì ơi, có gì không?”

“Xe của tôi đã làm dơ quần áo của cô, tôi xin lỗi cô.” Người đàn ông đó xin lỗi bằng tiếng Hoa thật rành rõi.

Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra người này chính là người lái chiếc Bugatti màu trắng đó, chẳng khoảng hơn ba mươi tuổi, lớn hơn Tần Trọng Hàn một chút. Ờ, cũng rất có khí thế nữa.

“Không sao! Trời mưa mà, không phải lỗi của anh!” Tiêu Hà Hà mỉm cười rồi cúi người ngồi vào xe.

Nhưng người đàn ông đó vẫn không buông tay ra, cô ngạc nhiên. “Anh gì ơi?”

“Cô gì ơi, cô có đi nữa không vậy?” Anh tài xế taxi hơi sốt ruột. “Không đi thì đừng cản trở tôi kiếm cơm chứ!”

“Anh đi trước đi!” Người đàn ông với đôi mắt xanh liếc nhìn anh tài xế taxi với vẻ lạnh lùng, giọng điệu lạnh lẽo đến mức làm cho anh tài xế taxi cũng sững người ra, rồi lập tức khởi động xe và chạy đi thật xa.

“Anh gì ơi, làm ơn buông tay ra!” Tiêu Hà Hà rút tay mình lại. “Tôi đã nói là không sao rồi mà, tôi sắp trễ giờ rồi, xin lỗi!”

Cô tiếp tục vẫy chiếc xe thứ hai.

“Cô định đi đâu, để tôi chở cô đi, xem như đền bù cho việc làm dơ quần áo của cô. Con người tôi không thích nợ người khác!” Người đàn ông đó kiên trì.

“À! Không cần đâu! Không có gì thật mà!” Tiêu Hà Hà vừa nói vừa liếc nhìn người đàn ông trước mặt. “Anh gì ơi, tôi gần trễ thật rồi, xin lỗi anh!”

“Vậy thì đi thôi!” Người đàn ông đó lại nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà, còn rất ngang ngược, kéo cô đi thẳng về phía chiếc xe Bugatti. “Tôi chở cô đi!”

Đưa Tiêu Hà Hà ngồi vào ghế phụ, cô ngây người ra nhìn anh ta. Không phải chứ? Con người này quá ngang ngược rồi thì phải? Có thể so với Tần Trọng Hàn được rồi!

Cô cảm thấy rất mắc cười. “Anh gì ơi, anh không cần phải chở tôi đi đâu, để tôi đón xe được rồi!”

“Im lặng!” Người đàn ông đó nói với vẻ dửng dưng và bắt đầu lái xe. “Thắt dây an toàn vào! Cô muốn đi đâu?”

Bất đắc dĩ, cô phải nghe lời, ngoan ngoãn nói ra địa chỉ của công ty. Người đàn ông này ngang ngược đến mức khủng khiếp thật, lại còn rất đáng sợ nữa!

Lúc này, điện thoại của cô lại nhận được tin nhắn.

Tiêu Hà Hà siết chặt cái điện thoại, như thể muốn lấy chút hơi ấm từ nó. Mở ra, nhìn thấy trên màn hình viết: “Hà Hà, sao em không trả lời tin nhắn vậy? Anh lo cho em lắm! Em đến công ty chưa? Đến rồi thì trả lời cho anh biết nhé! Hôn em, cục cưng của anh...”

Cô ngây người ra, mặt đỏ bừng, vội vàng nhấn vài từ. “Sắp đến công ty rồi!”

Sau đó nghiêng đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh, đúng lúc anh ta cũng quay qua, đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng sâu như đáy biển đó liếc ngang Tiêu Hà Hà, kèm theo vẻ lạnh lùng bất tận.

Cô lại rùng mình một cách vô thức. “Anh gì ơi, cám ơn anh nhiều!”

Người thích lái Bugatti chắc đều là những người hoàn toàn khác biệt, quá kiêu ngạo. Như thế này, dù nói xin lỗi, dù là tốt bụng chở cô đến công ty, nhưng thật ra còn khó chịu hơn khi ngồi trong xe của kẻ thù nữa.

“Cô tên gì?” Người đàn ông đó đột nhiên lên tiếng.

“Ồ!” Tiêu Hà Hà ậm ờ một hồi rồi đột nhiên nói với vẻ cảnh giác. “Anh gì ơi, mới có duyên gặp mặt một lần, không cần phải biết tên lam gì! Cám ơn anh đã chở tôi đến công ty!”

Người đàn ông đó nhướn mày, khóe miệng hình như cong lên một tia cười nhạt, khiến cho Tiêu Hà Hà rất khó chịu.

Hai người không nói gì thêm, mãi đến khi đã đến trước cổng công ty, chiếc xe dừng lại, Tiêu Hà Hà mở dây an toàn và bước xuống xe, sau đó nói cám ơn một cách rất lịch sự: “Anh gì ơi, cám ơn anh!”

Người đàn ông đó lại lái xe đến bãi đậu xe của công ty rồi dừng lại, làm cô hơi bất ngờ.

“Hà Hà, cô cũng quen Hàn Lạp hả?” Đỗ Cảnh cũng vừa đến công ty, thấy áo khoác của cô bị dơ, rồi quay đầu lại nhìn Hàn Lạp đang đi đến, có chút ngạc nhiên, hình như anh ta nhìn thấy Hà Hà cũng bước từ trên xe của Hàn Lạp xuống.

“Hàn Lạp?” Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra rồi chỉ vào người đàn ông ở bên kia. “Anh cũng quen anh đó hả?”

“Ừm, phải, một người bạn cũ, cũng có làm ăn qua lại với nhau!” Đỗ Cảnh nói rồi quay sang nói với người đàn ông đang đi đến từ phía bên kia: “Lạp, anh về nước hồi nào vậy?”

Ánh mắt của Hàn Lạp dừng trên khuôn mặt ngạc nhiên của Tiêu Hà Hà, khóe miệng cong lên lạnh lùng. “Mới về tới!”

“Hai người quen nhau thật à?” Tiêu Hà Hà chỉ vào Hàn Lạp, đột nhiên nhận ra việc chỉ vào người khác là rất bất lịch sự nên lập tức rụt tay lại ngay.

“Để tôi giới thiệu một chút ha!” Đỗ Cảnh giới thiệu họ với nhau.

Tiêu Hà Hà không ngờ được rằng anh chàng con lại này lại đến công ty của họ.

“Cà phê có rồi đây!” Pha cà phê xong, Tiêu Hà Hà bưng đến văn phòng của Đỗ Cảnh. Hàn Lạp đang ngồi trên ghế sofa, thấy cô bước vào, mắt đảo qua đảo lại.

Tiêu Hà Hà đặt cà phê lên bàn và chuẩn bị đi ra.

Hàn Lạp bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm rồi nhíu mày, dường như có gì đó đã lóe lên trong mắt, rồi vòng môi bỗng cong lên: “Cà phê cô Tiêu pha rất ngon!”

“Ờ! Cám ơn anh!” Tiêu Hà Hà mím môi lại. “Trợ lý Đỗ, tôi ra ngoài làm việc đây. Anh Hàn cứ tự nhiên!”

Sau khi cô rời đi, ánh mắt của Hàn Lạp cứ nhìn hoài về phía cửa, như thể đang suy nghĩ gì đó. “Hàn Lạp, vợ anh có khỏe không? Có cùng về đây với anh không?”

Nghe thấy từ “vợ”, Hàn Lạp hừ một tiếng lạnh lùng nhưng không nói gì, chỉ “ừ” khẽ một tiếng, vẫn cầm ly cà phê trong tay, tiếp tục suy tư.

“Để chị ấy một mình ở bên Pháp mà anh cũng yên tâm à?” Đỗ Cảnh thấy hơi khó hiểu.

“Hà Hà, con trai của cô rất dễ thương! Bữa nào cho nó đến nhà tôi làm khách ha!” Khi bưng cà phê vào cho Bùi Lâm Xung, ông ta đã nói như vậy.

“Ờ! Tổng tài, Thịnh Thịnh chưa hiểu chuyện, để ông chê cười rồi!” Tiêu Hà Hà mỉm cười.

“Đâu có, đứa trẻ đó thật dễ thương! Cứ quyết định vậy đi ha. Cuối tuần này tôi sẽ kêu Đỗ Cảnh đến đón nó, về nhà chơi với tôi để vài ngày!”

“Nhưng mà...”

“Cô không xa nó được à?” Bùi Lâm Xung nhướn mày.

Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tổng tài, cuối tuần hiếm lắm chú mới có thời gian để nghỉ ngơi, chú cứ nghỉ ngơi cho khỏe, Thịnh Thịnh vẫn còn là một đứa trẻ, không hiểu chuyện lắm đâu!”

“Hà Hà, cô đừng keo kiệt như vậy chứ. Bùi Lâm Xung tôi cả đời không con không cái, cô hãy cho tôi cảm nhận được chút niềm vui khi có con cái trong nhà đi chứ!”

Không con không cái à? Vậy thì tổng tài Bùi quả thật rất đáng thương.

Tiêu Hà Hà đành phải gật đầu. “Thôi được, miễn là tổng tài không chê nó phiền phức là được rồi, cuối tuần này tôi sẽ đưa nó đến đó!”

“Cám ơn cô!” Bùi Lâm Xung cười lớn, khuôn mặt rạng rỡ, còn vui hơn cả khi giành được một vụ làm ăn. “Trưa nay cùng ăn trưa ha. Cô hãy đặt một nhà hàng tốt một chút, để chào đón Hàn Lạp!”

“Dạ được, tổng tài, tôi xin phép không tham gia, chỉ đặt nhà hàng cho mọi người thôi!” Tiêu Hà Hà được biết Hàn Lạp và Bùi Lâm Xung cũng là người quen cũ, Hàn Lạp vừa đến thì đã trò chuyện với Bùi Lâm Xung một hồi rồi mới đi đến văn phòng của Đỗ Cảnh.

“Cô đi chung đi, đây là công việc!” Bùi Lâm Xung cười và nói: “Con người Hàn Lạp hơi lạnh lùng một chút, y hệt Đỗ Cảnh, nhưng họ đều là những chàng trai rất tốt, rất trọng nghĩa khí, đừng để khuôn mặt lạnh lùng của họ làm cho sợ hãi!”

“Ờ!” Tiêu Hà gật đầu, nhưng trong lòng thầm lẩm bẩm. Hàn Lạp không đơn giản là lạnh lùng thôi, bởi vì vừa nhìn thấy anh ta thì cô đã cảm thấy hơi sợ. “Dạ được!”

Sau khi Tiêu Hà Hà ra ngoài làm việc chưa được bao lâu liền cảm thấy có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở cách đó không xa Hàn Lạp đang đứng trước cửa sổ bên ngoài phòng tổng tài, hình như đang hướng tầm nhìn về phía bên này, như đang có gì suy ngẫm. Cách một bức tường kính, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ánh mắt sắc bén của anh ta, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Tiêu Hà Hà đã đặt chỗ ở nhà hàng của Mễ Kiệt.

Khi lái xe đến Await, mấy người họ đứng ở cửa, cô nhìn thấy Hàn Lạp liếc nhìn biển hiệu của nhà hàng, và mím chặt môi lại.

“Ừm, đã nhiều lần đi ngang nhà hàng này, nhưng lần đầu tiên ghé vào, có vẻ được đó!” Bùi Lâm Xung hơi nhướn mày lên, ánh mắt long lanh. “Cái tên này hình như có chút ngụ ý thì phải, không biết ông chủ của nó đang chờ đợi ai!”

Một câu gần như vô tâm của ông ta làm cho Tiêu Hà Hà giật mình, lẽ nào tổng tài biết chị Ngô và anh Mễ lúc trước là người yêu của nhau hay sao?

Tiêu rồi! Biết trước thì sẽ không đặt chỗ ở đây. Cô đúng là ngốc quá, tự nhiên lại đặt bàn ở đây.

Tiêu Hà Hà đã nhìn thấy Mễ Kiệt từ đằng xa, anh ta biết tin Tiêu Hà Hà đặt chỗ nên cố tình chừa lại vị trí đẹp nhất. Đến khi nhìn thấy ba người đàn ông cao to bên cạnh cô, Mễ Kiệt hơi ngạc nhiên.

“Hà Hà, anh đã giữ lại bàn đẹp nhất cho mọi người đó!”

“Cám ơn anh Mễ!” Tiêu Hà Hà mỉm cười và nói cám ơn.

Và khi Bùi Lâm Xung nhìn thấy Mễ Kiệt, trong mắt lóe sáng rồi bật cười. “Không ngờ ông chủ ở đây lại là một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đến vậy! Nhà hàng của cậu chắc là rất được các cô gái trẻ chú ý đó! Tất nhiên, ông chủ càng được chú ý hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.