Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 130



Trong sân chỉ còn lại Tiêu Hà Hà, trên mặt cô đã bị đánh hai dấu tay, cô vùng vẫy định chạy trốn, nhưng cửa đã bị chặn lại, và bên ngoài là tiếng la hét của Mạc Lam Ảnh.

Không được hoảng sợ! Nhất định không được hoảng sợ!

“Rốt cuộc các anh muốn gì?” Tiêu Hà Hà nén cơn giận, quyết định bình tĩnh để đối mặt. Tay cô đã đưa ra sau lưng, đang chờ cơ hội để lấy điện thoại ra.

Mấy người đàn ông đều rất ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ vừa rồi mới la hét đó mà bây giờ đã bình tĩnh lại, không nhịn được nụ cười chế nhạo. “Cô gì ơi, chúng tôi chỉ muốn vui vẻ với cô thôi, lâu lắm rồi không được gần đàn bà, vừa ra ngoài nên muốn chiêm nghiệm ngay!”

“Các anh có thể đến tìm những cô gái bán hoa, tôi không phải là người mà các anh nên tìm!”

“Mấy người đó dơ bẩn lắm, chúng tôi thích con gái nhà lành!”

“Các anh không sợ bị pháp luật trừng trị à?” Tiêu Hà Hà hơi kích động, và tay cô đã mò được cái điện thoại.

“Hiếp dâm đâu có bị tử hình, cùng lắm vào đó vài năm rồi lại được thả ra! Với lại, mấy người tụi anh sẽ vui vẻ với em cùng một lúc, em dám báo công an à? Em không sợ sau này không còn mặt mũi gặp người khác à?” Một người trong số họ cười hì hì, vẻ mặt đe dọa và nham hiểm.

Những bàn tay bẩn thỉu với mùi hôi kỳ lạ vuốt thẳng vào mặt Tiêu Hà Hà, vội né đầu sang một bên, cái điện thoại vốn đang nắm chặt trong tay bỗng rơi xuống đất một cái bộp.

“Mẹ kiếp, dám giở trò!” Không biết kẻ nào đã hét lên một tiếng, và cái điện thoại bị đá văng ra xa.

Cũng không biết bàn tay của kẻ nào đã tiến đến, nắm lấy cổ áo của Tiêu Hà Hà, soạt một tiếng, áo của cô bị xé rách, để lộ ra cái áo len bên trong.

“A... Cứu tôi với!” Cơn đau như xé ruột xé gan từ từ lan ra khắp cơ thể, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má. Tiêu Hà Hà vùng vẫy một cách điên cuồng, cặp núi đôi đầy đặn nhô cao trong cái áo len càng làm cho mấy tên đàn ông xấu xa đó sáng rực mắt.

Cô giãy giụa một cách dữ dội, không còn điện thoại, cô chỉ có thể vùng vẫy để ngăn những bàn tay bẩn thỉu của họ chạm vào mình.

Lúc này, cô cảm thấy mình rất ngu ngốc, sao tự nhiên lại chạy vào đây tìm người?

Thấy trời sắp tối hẳn đi, nỗi sợ hãi của cô ngày càng lớn. Trong lúc kêu la giãy dụa, không biết ai đã bay lên đá một cái vào bụng cô. Chớp mắt, mặt cô tái mét đi, cơn đau đột ngột ập đến, làm cô gần như ngất đi.

“A... Đau quá!” Tiêu Hà Hà đột nhiên quỳ mọp xuống đất, hét lên đau đớn, một luồng nhiệt chảy ra giữa hai chân.

Tiêu Hà Hà cảm nhận được bụng dưới của mình đau đớn như bị ai xé thịt, đôi môi tái mét cắn chặt, mồ hôi lạnh đổ ra. “Con của tôi, cứu với... Con của tôi...”

“A! Đại ca, hình như nó có thai!” Không biết ai đã hét lên một tiếng.

“Mẹ kiếp, không phải xui đến mức đó chứ?” Nhìn người phụ nữ đang ôm bụng rên rỉ đau đớn dưới đất, mấy tên đàn ông đó bỗng khựng lại.

“Cứu con của tôi...” Khẽ lẩm bẩm, Tiêu Hà Hà gần như đau đến lịm người đi.

“Rầm” một tiếng, cửa bị đá tung ra!

Tất cả mọi người đều ngây ra, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa, đôi mắt màu xanh toát ra vẻ lạnh lùng, giống như mắt của thần chết.

“Hàn Lạp, cứu tôi!” Tiêu Hà Hà chỉ kịp nói một câu rồi cả người ngã gục xuống đất, trên cái váy màu trắng không ngừng chảy ra máu màu đỏ...

Chết tiệt! Mặt của Hàn Lạp sa sầm lại, cái váy màu trắng bị máu nhuộm đỏ kia đập vào mắt làm anh ta rùng mình. Quá nhiều máu! Trong tim Hàn Lạp tự nhiên lóe lên nỗi đau thương không thể giải thích được.

Anh ta và Mạc Lam Tịnh đến đây cùng một lúc, bên ngoài cửa là Mạc Lam Ảnh, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng la hét vang lên từ bên trong. Vội giao Mạc Lam Ảnh cho Mạc Lam Tịnh, Hàn Lạp đá tung cửa ra, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.

“Các anh đã làm tổn thương cô ấy!” Anh ta hét lên một tiếng lạnh lùng, bay lên và giơ chân đá về mấy người họ.

“Mẹ kiếp! Chúng tôi đâu biết cô ta đang có thai! Các anh em, mau đi thôi, đừng gây thêm rắc rối nữa!” Một người trong số họ thú nhận rồi vội vã chạy ra ngoài.

Hàn Lạp thấy Tiêu Hà Hà đã nằm mọp dưới đất, không kịp đuổi theo những người đó.

“Tiêu Hà Hà, cô ổn chứ?” Anh ta bồng cô lên, trong giọng nói có chút lo lắng. “Này! Rốt cuộc cô thấy sao rồi?”

“Hàn Lạp, cứu con của tôi...” Khóe miệng nhợt nhạt của Tiêu Hà Hà lặng lẽ thốt ra một câu.

Hàn Lạp trợn mắt nhìn cô đầy kinh ngạc. “Cô có thai à?”

Không kịp nói gì thêm, Tiêu Hà Hà đã nhắm mắt lại và rơi vào bóng tối vô tận.

“Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện!” Anh ta bồng cô lên và chạy nhanh ra bên ngoài.

Mạc Lam Tịnh và cô y tá đang an ủi Mạc Lam Ảnh, Hàn Lạp vừa bồng Tiêu Hà Hà đi ra, khi anh nhìn thấy bóng người đang cuộn tròn lại, mặt đầy nước mắt không ra hình người đó, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ dằn vặt.

“Hàn Lạp, sao anh cũng ở đây?” Tâm trạng của Mạc Lam Tịnh cũng hơi kích động.

“Anh đưa cô ấy đến bệnh viện đã, rồi quay lại tìm mọi người sau!” Hàn Lạp nhìn thật lâu vào Mạc Lam Ảnh, rồi sải bước rời đi.

Những nơi đi qua đều để lại vết máu đỏ tươi dưới đất, cứ chảy suốt dọc đường, từng giọt từng giọt.

Mạc Lam Tịnh nhìn theo bóng lưng của họ, bỗng cảm thấy rất ngạc nhiên. Sao lại bị thương nặng đến vậy? Liệu Tiêu Hà Hà có chết không?

Khi Tần Trọng Hàn và anh tài xế đến đây, Mạc Lam Tịnh vẫn chưa khuyên được Mạc Lam Ảnh.

Hiển nhiên là Tần Trọng Hàn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy đã tìm được Mạc Lam Ảnh, anh ta thở phào.

“Mau đưa cô ấy về đi!” Anh ta nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hà Hà. Trời tối rồi, anh ta thấy không yên tâm về cô.

Nhưng, chuông điện thoại lại reo lên ở trong sân.

Tần Trọng Hàn bối rối, linh cảm xấu ập đến trong lòng.

Vội vã bước vào sân, nhìn thấy cái điện thoại đang nằm dưới đất, và cả cái túi xách của Hà Hà. Rồi sau đó anh ta sững sờ khi nhìn thấy trong sân không một bóng người nhưng máu đổ ở khắp nơi, tim của anh ta như muốn nhảy ra ngoài... Tần Trọng Hàn sững sờ nhìn chằm chằm vào bãi máu, chỉ cảm thấy trước mắt tối đi, suýt nữa là lảo đảo ngã xuống.

“Hà Hà! Hà Hà!” Anh ta hét lên kinh hãi. “Sao lại có máu?”

“Anh Tần, cô gái đó vừa được anh kia đưa đến bệnh viện rồi!” Cô y tá chạy đến nói với anh ta.

“Đến bệnh viện rồi? Cô ấy bị thương hả?” Tần Trọng Hàn nhìn vào bãi máu trước mặt, màu đỏ đáng sợ đập vào mắt, biến thành cơ đau nhói trong tim. “Cô ấy không sao chứ?”

“Anh Tần, cô gái đó, người bê bết máu, cứ chảy từng giọt từng giọt. Anh nhìn xem, khắp nơi đầy máu!” Cô y tá nói rồi hai mắt đỏ au. Cô chưa bao giờ thấy ai chảy nhiều máu đến vậy, chỉ vào những vết máu dưới đất, cô nghẹn ngào: “Khi anh kia bồng cô ấy đi thì cô ấy đã ngất xỉu rồi, không biết có sao không nữa!”

“A...” Tần Trọng Hàn siết chặt nắm đấm rồi đấm vào tường một cái rầm như bị điên, đôi mắt sâu thẳm đỏ ửng lên, những ngón tay đã rướm máu nhưng không hề có cảm giác đau đớn gì.

“Anh Tần, anh đừng như vậy, mau đến bệnh viện thử xem, chắc là vẫn cứu được!” Cô y tá tiến lên ngăn cản hành động tự ngược đãi của Tần Trọng Hàn.

Trên nắm đấm dính đầy máu kia đã lồi thịt ra, có thể thấy trong tim anh ta đau đến mức nào.

“Liệu cô ấy có sao không?” Tần Trọng Hàn lẩm bẩm hỏi, như thể hỏi cô ấy, cũng như thể tự hỏi mình.

Rồi cứ lặng người đi mà nhìn vào đống máu đỏ trước mặt, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo vô tận dâng lên trong tim mình, đóng băng hết mọi cảm xúc.

“Cậu chủ!” Anh tài xế cũng đã chạy đến nơi, vừa nhìn thấy đống máu thì sợ đến run lập cập, anh ta vội chạy đến nhặt túi xách và cái điện thoại lên.

“Đến bệnh viện!” Tần Trọng Hàn cuốn ra ngoài như một cơn lốc, anh tài xế cũng chạy ra theo.

Tần Trọng Hàn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như lúc này, cảm giác nặng nề cứ đè nén trong ngực, gần như không thể thở được. Sao cô ấy lại chảy nhiều máu đến vậy?

Anh ta đã nói sẽ bảo vệ cho cô, nhưng anh ta đã làm gì? Tại sao lúc nào cũng làm cô ấy bị tổn thương? Tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn. Anh ta thực sự rất đáng chết mà!

Lúc này chỉ cảm thấy máu huyết khắp người đều đông lại, bắt đầu tê liệt và trống rỗng, tất cả ý thức đều đang lặp đi lặp lại cùng một câu. Cô ấy sẽ không sao, nhất định sẽ không sao cả.

Nhưng nỗi bất an trong tim lại không ngừng lan rộng ra. Sao lại chảy nhiều máu đến vậy? Vết máu đỏ tươi đến đáng sợ đó lại một lần nữa hiện ra trước mắt, làm đau nhói trái tim vốn đã đau đến sắp tê dại của Tần Trọng Hàn.

Trên đường đi, trong tim Tần Trọng Hàn có đủ loại cảm giác. “Lái nhanh lên! Nhanh chút nữa!”

“Dạ!” Anh tài xế tiếp tục tăng tốc, chiếc xe phi nước đại trên đường như một mũi tên, liên tục vượt qua những chiếc xe khác.

Tại sao anh ta lại nghe lời như vậy? Tại sao anh ta không giữ cô ở bên cạnh mình? Tại sao mỗi khi gặp chuyện, anh ta không lúc nào nghĩ đến cô? Tại sao lúc nào cũng suy nghĩ không thấu đáo?

Chỉ cầu xin ông trời đừng mang cô đi, anh ta thề sẽ không bao giờ buông tay cô ra nữa. Dù cô có oán hận, anh ta cũng sẽ nhốt cô lại, để cô luôn ở bên cạnh mình, đảm bảo sự an toàn của cô.

Anh ta cũng sẽ không để cho cô rời khỏi mình một lần nào nữa. Một lần, một lần là đủ rồi. Anh ta sẽ không bao giờ để cô rời khỏi mắt mình nữa.

Trong nỗi đau đớn của Tần Trọng Hàn tràn đầy tuyệt vọng vụn vỡ. Tại sao lại như vậy? Đều tại bản thân mình hết!

Trong đầu vội vã như một con ngựa đua, bàn tay bị thương đang chảy máu đầm đìa, nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Trọng Hàn lại đầy vẻ áy náy. Anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã làm hại cô. Anh ta nhất định phải lóc xương xẻ thịt những kẻ đã làm hại cô.

Chỉ cần Hà Hà được bình an, cả đời anh ta không còn cầu mong gì khác. Chỉ cần cô bình an!

Ở bệnh viện.

Khi Tiêu Hà Hà được đưa ra khỏi phòng mổ, bác sĩ nói với Hàn Lạp. “Anh à, vợ của anh đã bị sẩy thai rồi!”

Vì tình hình khẩn cấp, cần phải ký tên để được mổ, Hàn Lạp không còn cách nào khác nên phải tạm giả làm chồng của Tiêu Hà Hà. “Cô ấy có thai thật sao?”

“Đúng vậy, thai nhi không giữ được, tình trạng mất máu đã được kiểm soát, người bệnh vẫn còn rất yếu nên cần được nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Còn nữa, tâm trạng của người bệnh rất sa sút, anh cần để ý và động viên cô ấy nhiều hơn!” Bác sĩ lại căn dặn.

Hàn Lạp ngây người ra, đôi mắt màu xanh càng sâu thẳm hơn, lóe lên một cảm xúc phức tạp.

Vốn dĩ anh ta nên vui mừng, đây chẳng phải là con của Tần Trọng Hàn sao? Con của Tần Trọng Hàn không còn nữa, chẳng phải anh ta nên vui mừng à?

Nhưng nhìn thấy Tiêu Hà Hà được đẩy ra khỏi phòng mổ, khuôn mặt nhợt nhạt không còn một chút máu, trái tim anh ta lại bắt đầu buồn phiền. Chết tiệt! Cô sẩy thai thì liên quan gì đến anh ta? Tự nhiên anh ta cảm thấy buồn phiền làm gì?

Anh ta thậm chí còn bỏ lại Mạc Lam Ảnh, thậm chí còn chưa nhìn kỹ Mạc Lam Ảnh một cái thì đã chạy đến đây.

Nắm đấm được siết chặt ở bên người, nhưng trong tim Hàn Lạp lại không hề có chút hối hận nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.