“Không! Chính tôi, chính tôi mới nên bị trừng phạt. Tại tôi quá tham lam, tôi đòi hỏi qua nhiều, vậy nên tôi mới mất đi con của tôi... Nếu tôi không đòi hỏi một tình yêu duy nhất, thì sao có thể thành ra như vầy?” Phải, nhất định là vậy! Ông trời đang trừng phạt cô, bắt cô phải mất đi con của mình!
“Ông trời đang trừng phạt tôi...” Giọng cô ngày càng nhỏ dần, như thể đang tự nhủ với mình rằng đừng bao giờ phạm một sai lầm nào khác.
Hàn Lạp đột nhiên có chút đau xót, ngồi xuống bên giường của cô, hỏi một cách chậm rãi: “Làm gì có chuyện bị trừng phạt chứ? Tình yêu duy nhất thì ai lại không muốn! Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, đây là một tai nạn!”
Tiêu Hà Hà im lặng, một lúc lâu sau mới buồn bã lên tiếng: “Nhưng bất cứ ai cũng có thể mong muốn như vậy, riêng tôi thì không được! Không được! Kết thúc cả rồi! Kết thúc cả rồi...”
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, Tần Trọng Hàn xông vào với tràn đầy mồ hôi. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nhìn thấy Tiêu Hà Hà đang nằm trên giường, vẫn còn sống, cả trái tim anh ta nhẹ nhõm hẳn lên, đồng thời cũng nhói đau.
“Hà Hà...” Vừa mở miệng đã thấy đau nhói.
Tiêu Hà Hà vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn thì sóng mũi cay cay, đôi mắt vốn đang trống rỗng bỗng rưng rưng, rồi nước mắt túa ra khỏi mí mắt, sau đó cô quay mặt đi chỗ khác.
Không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy nước mắt của cô.
Hàn Lạp biết điều nên đứng dậy nhường chỗ và đứng sang một bên, liếc nhìn Tần Trọng Hàn bằng ánh mắt phức tạp, đang định rời đi thì bị Tiêu Hà Hà gọi lại: “Hàn Lạp, phiền anh kêu người ta đi ra ngoài có được không?”
Giọng nói khe khẽ với chút nghẹn ngào của cô vừa thốt ra, cả hai người đàn ông đều ngây người ra cùng một lúc.
“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn cố nén nỗi đau khổ dâng lên trong tim. Cô gọi anh ta là người ta?
“Phiền anh ra ngoài giùm! Em không muốn nhìn thấy anh, em muốn được yên tĩnh một mình!” Cô nói: “Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào!”
Trong một khoảnh khắc, bầu không khí nặng nề ập đến, Tần Trọng Hàn đứng lặng người ra đó và nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thất thần. “Hà Hà, rốt cuộc em bị gì? Đừng làm anh sợ!”
Trong mắt đã đẫm lệ, và rồi cô nói: “Tần Trọng Hàn, là em có lỗi với anh, bây giờ con không còn nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi! Em, không muốn gặp lại anh nữa! Hàn Lạp, mời anh ấy ra ngoài giùm tôi!”
“Anh ra ngoài đi!” Hàn Lạp nói. “Cô ấy đang rất yếu, không chịu kích động được đâu!”
“Cái gì?” Trong đầu Tần Trọng Hàn kêu oong oong giống như sấm sét nổ bên tai.
“Ra ngoài!” Hàn Lạp nghiêm mặt lại.
Tần Trọng Hàn liếc nhìn Tiêu Hà Hà đang nằm trên giường bằng một ánh mắt phức tạp, rồi không thể không đi ra ngoài trước.
Hàn Lạp đóng cửa lại, nhìn người phụ nữ đang khóc lóc run rẩy trên giường, không thể nhịn được tiếng thở dài.
Bên ngoài phòng bệnh, Tần Trọng Hàn vẫn đang phân tích thông tin, vội chạy như bay đến chỗ bàn trực của y tá để hỏi thăm tình hình của Tiêu Hà Hà. Anh ta tưởng cô chỉ bị thương ngoài da, nhưng khi y tá nói với anh ta rằng cô “sẩy thai vì mất quá nhiều máu”, anh ta như chết lặng!
Thì ra, cô ấy đã có thai! Con của họ! Anh ta vừa mới biết tin cô mang thai thì đã mất đi đứa con!
Đứa bé này chắc là có khi ở Hokkaido, Nhật Bản!
Nhớ lại khi ở Hokkaido, thậm chí ngay cả một tấm hình mà anh ta cũng không chịu lưu lại cùng cô, nỗi ân hận như một con dao sắc bén đang cắt vào tim anh ta từng chút từng chút một.
“Cô không thể khóc được!” Hàn Lạp đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh giường. “Bây giờ sức khỏe của cô không được phép khóc, cô nghe rõ chưa? Nếu không, tôi sẽ kêu người đàn ông ngoài kia vào đây đó!”
Lời nói của anh ta đầy vẻ đe dọa, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn cứ khóc.
Tiêu Hà Hà kéo chăn che đầu mình lại rồi khóc nức nở, có thể nhìn ra cô bi thương đến dường nào. Vốn dĩ đã không khóc, nhưng khi nhìn thấy Tần Trọng Hàn, những ký ức đau thương đó, những cơn giận dữ đó, những hối tiếc đó đều ùn ùn kéo đến, làm cô vô cùng nghẹn ngào. Biết rõ rằng việc sẩy thai không thể trách anh ta, nhưng tại thời điểm này, cô vẫn không muốn gặp anh ta!
Hàn Lạp kéo chăn xuống và nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, miệng cô đang cắn chặt một góc chăn, bộ dạng đó khiến người ta không thể không đau lòng, chỉ muốn ôm cô vào lòng, vỗ về cô như một người anh lớn.
“Không được khóc nữa, bây giờ sức khỏe của cô vẫn chưa ổn định. Tiêu Hà Hà, cô đừng khóc nữa có nghe không?” Hàn Lạp nắm lấy vai cô. “Nếu cô muốn khóc, chờ sức khỏe cô ổn định lại, anh Hàn sẽ cho cô mượn bờ vai, để cô khóc cho đã, được không?”
Tiêu Hà Hà ngồi dậy khỏi giường, nhìn Hàn Lạp bằng ánh mắt cảm kích, rồi giơ hai tay ra ôm lấy cổ anh ta, dựa vào lòng anh ta, nước mắt cứ lặng lẽ rơi, rồi đau đớn nhắm mắt lại. Tại sao biết rõ là sắp kết thúc nhưng vẫn còn đau đớn như vậy?
“Bây giờ cho tôi mượn luôn đi!” Cô nói.
Cô rất muốn khóc, muốn khóc nhiều lắm!
“Tôi nói là sau khi cô khỏe lại mới cho cô mượn, chứ không phải bây giờ!” Hàn Lạp đột nhiên cảm thấy trước ngực ướt đẫm liền lắc đầu. Cô cứ ôm anh ta như vậy mà khóc, không sợ người đàn ông bên ngoài hiểu lầm hả trời?
Cô khóc càng dữ dội hơn, khóc nức nở, nước mắt nước mũi dính hết vào áo của Hàn Lạp. “Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn khóc thôi!”
Trời! Nhưng nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô, Hàn Lạp cũng không đành lòng nói gì thêm, chỉ ôm lấy Tiêu Hà Hà và vỗ nhẹ vào lưng cô. “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!”
“Tôi cũng đâu có muốn khóc, nhưng nước mắt không thể kìm lại được!” Hít hít mũi, Tiêu Hà Hà lại vùi đầu vào bờ ngực ấm áp của Hàn Lạp.
Tim nhói đau khi nhìn vào cảnh tượng trước mắt, Tần Trọng Hàn đứng sững ra ở cửa. Cô ấy đang ôm người đàn ông khác mà khóc, và xem mình như người xa lạ, chắc cô ấy phải thất vọng về mình lắm!
Cô ấy nói rằng mọi thứ đã kết thúc! Không! Không phải như vậy! Lần này, anh ta sẽ không nghe theo lời cô nữa, sẽ không bao giờ nghe theo nữa!
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn đầy đau đớn và rối rắm, nhìn thấy cô khóc lóc đau buồn đến vậy, anh ta cố nén nỗi đau và sự hối hận đang đầy ắp trong lồng ngực, lấy điện thoại ra và gọi cho Phong Bạch Dật. “Dật à, giúp tôi điều tra xem chiều nay trong hẻm Hồng Phúc ở cách căn hộ Minh Hạo 300 mét đã xảy ra chuyện gì!”
Cúp điện thoại rồi anh ta vẫn đứng ở cửa nhìn Tiêu Hà Hà. Cô đã khóc rất rất lâu, Hàn Lạp cứ ôm cô và an ủi cô, còn anh ta không thể làm gì cả.
Tần Trọng Hàn không dám nhìn tiếp vào cảnh tượng bên trong. Anh ta dựa lưng vào tường, để mặc cho đau buồn và hối hận tràn ngập cả khuôn mặt đẹp trai.
Con không còn nữa!
Con gái của anh ta! Đứa con gái mà anh ta luôn mong đợi! Nhưng anh ta đã làm gì? Một sinh mạng nhỏ bé vừa hình thành đã biến mất như vậy.
Nỗi buồn vô tận len lỏi trong trái tim, cổ họng nghẹn ngào. Hai tay của Tần Trọng Hàn ôm lấy mặt mình, ngồi xuống băng ghế bên ngoài cửa, giữa các ngón tay lờ mờ túa ra những vệt máu!
Anh tài xế đứng nhìn ở đằng xa. Cậu chủ đã khóc!
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cậu chủ khóc, nhất thời không biết làm thế nào, không biết có nên nói cho ông chủ biết không.
Trong phòng bệnh.
Hàn Lạp cảm nhận được sự run rẩy và bất lực của người mình đang ôm trong lòng, đột nhiên cảm thấy rất thương xót, hai tay bỗng ôm chặt lấy người của Tiêu Hà Hà, muốn cho cô chút cảm giác ấm áp và an toàn.
Còn bản thân thì dường như cũng muốn được sưởi ấm vậy. Có lẽ, trong thế giới nội tâm của anh ta, cũng đang tồn tại chút bất lực nào đó!
“Hàn Lạp, tôi xin lỗi!” Cuối cùng Tiêu Hà Hà đã hoàn hồn lại, khẽ lên tiếng xin lỗi, và cũng chịu thả anh ta ra. “Làm áo của anh ướt hết rồi! Cám ơn anh!”
“Đừng khách sáo với tôi, chẳng phải cô cũng đã lắng nghe chuyện của tôi rồi sao? Hãy mau khỏe lại đi! Cô không tò mò về mối quan hệ giữa tôi với Mạc Lam Ảnh à? Hãy mau khỏe lại, tôi sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện!”
Cô khịt khịt mũi và gật đầu. “Tôi nhất định sẽ khỏe lại thôi, tôi là Tiêu Hà Hà, Tiêu Hà Hà không thể đánh bại!”
Hàn Lạp lấy khăn tay của mình lau nước mắt cho cô, rồi để cô nằm xuống. “Ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ chuyện gì cả!”
Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Không ngủ được!”
Sau khi trải qua những chuyện này, cô làm gì còn tâm trạng để ngủ chứ! “Anh thực sự có quen chị Mạc hả?”
Hàn Lạp thở ra thật dài và nói: “Tôi là chồng cũ của cô ấy!”
“Anh là tên bệnh hoạn đó hả?” Tiêu Hà Hà vừa buột miệng nói ra thì bỗng ý thức được cách chọn từ của mình hơi không đúng.
“Mọi người đều nói tôi như vậy à?” Hàn Lạp nhướn mày lên, có chút bất lực, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Cả đêm.
Tần Trọng Hàn đều không nhận được cái gật đầu để bước vào phòng bệnh.
Anh ta cứ chờ ở ngoài cửa phòng, không biết bao nhiêu lần muốn và trong, nhưng Hà Hà đều kêu Hàn Lạp chặn anh ta lại ở ngoài cửa.
Hình như họ đã nói điều gì đó, rồi cô ngủ thiếp đi.
Hàn Lạp bước ra khỏi phòng và nhường chỗ cho Tần Trọng Hàn. Lúc đó là đã ba giờ sáng.
Đến cuối cùng khi Tần Trọng Hàn được nhìn thấy Tiêu Hà Hà đang ngủ say, những tình cảm nung nấu trong tim lan ra một cách lặng lẽ, và khuôn mặt mộc nhợt nhạt đó càng làm cho đôi lông mày của anh ta nhíu chặt lại, và khẽ run rẩy.
Vừa mới trải qua đau đớn như ở mười tám tầng địa ngục, dấu ấn như mỏ hàn đóng dấu trên người vẫn đang đau rát.
Con không còn nữa rồi! Trong lòng anh ta vô cùng đau khổ, nhưng may mà cô vẫn còn ở đó, nếu không làm sao anh ta có thể sống tiếp được đây?
Anh ta bước tới, cúi người xuống và nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô. Sao cô lại ốm đến mức này?
Càng ngày càng ốm, sắc mặt tái mét, gần như nhìn thấy hết các mạch máu trong suốt trên khuôn mặt trắng bệch đó, làm tim anh ta nhói lại.
Tiêu Hà Hà vốn đang ngủ say, lúc này bỗng có một cảm giác. Cô cảm nhận được những giọt nước nóng hổi đang chảy trên cổ cô, sau đó cô ngửi thấy một hơi thở quen thuộc. Đó là hơi thở của Tần Trọng Hàn, anh ta đã khóc.
Anh ta rơi nước mắt, làm tim cô càng đau hơn nữa.
Không mở mắt ra, cô vẫn nhắm chặt mắt lại.
Cô không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.
Đổ lỗi cho anh ta? Đổ lỗi gì cho anh ta chứ?
Đều tại bản thân mình không cẩn thận, đều trách bản thân mình đã không bảo vệ được con. Cô có lỗi với anh ta nhiều lắm! Tim như thắt lại, Tiêu Hà Hà vẫn nhắm chặt hai mắt, chỉ có thể giả vờ đang ngủ say.
Tần Trọng Hàn ôm chặt cô, một lúc lâu sau, vẻ mặt ngưng đọng một cách phức tạp, cố kìm lại nước mắt.
Anh ta ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào cô, thì thầm khe khẽ, dường như vẫn chưa nhận ra rằng cô đã thức dậy. Anh ta chỉ nói: “Em không sao thì tốt rồi. Đều là lỗi của anh, tại anh không bảo vệ được em. Đều là lỗi của anh. Đều là lỗi của anh... Hà Hà, đều tại anh ít nghĩ cho em, ít làm cho em. Là anh có lỗi với em, nên ông trời mới trừng phạt anh như thế này...”
Tần Trọng Hàn nghẹn ngào, nước mắt lặng lẽ rơi dài trên má, phản chiếu vẻ đau đớn và buồn bã trên khuôn mặt điển trai. “Em nên trách anh, em không muốn gặp anh cũng phải! Anh cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình!”
Khóe mũi Tần Trọng Hàn bắt đầy cay cay.
Đột nhiên cảm nhận được một cảm giác thương tiếc dâng lên trong tim, nước mắt của anh ta rơi lã chã. Tiêu Hà Hà nín thở, cô sợ rằng mình cũng sẽ không nhịn được phải bật khóc.