Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 149



Khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn đã bị lửa giận làm cho méo mó, anh ta cắn răng và giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của Tiêu Hà Hà, càng dùng sức mạnh hơn nữa!

Tiêu Hà Hà cắn chặt môi, cố chịu đựng nỗi đau đớn ở chỗ cổ tay. Tay cô sắp bị anh ta bóp gãy rồi!

Tiêu Hà Hà trừng mắt nhìn Tần Trọng Hàn, trong vô thức, đôi mắt trong sáng đã đẫm lệ. “Anh xấu lắm! Có phải như những gì anh nghĩ đâu! Chính anh đã nghĩ em tệ đến như vậy! Em ghét anh!”

Từng dòng lệ tranh nhau rơi xuống dọc theo khuôn mặt của Tiêu Hà Hà, như những viên ngọc bị đứt ra khỏi chỉ.

Nước mắt của cô bỗng gọi về lý trí của anh ta. Anh ta đột nhiên thở dài một tiếng, ôm lấy cô rồi bồng cô đặt lên giường. Anh ta cúi người xuống đè lên cô, ôm cô thật chặt, vùi mặt vào cổ cô, than thở: “Anh xin lỗi, anh chỉ sợ rằng em sẽ rời xa anh!”

Anh ta nói gì?

Anh ta mà sợ sao? Anh ta là Tần Trọng Hàn mà!

Những giọt nước mắt lặng lẽ và tủi hổ chảy dọc theo khuôn mặt xinh đẹp không một chút tì vết đó của cô, rồi lăn xuống sau tai cô. Trong miệng anh ta đã nếm được vị mằn mặn đó, anh ta biết đây là những giọt nước mắt đau buồn của Hà Hà. Động tác của anh ta bắt đầu nhẹ nhàng lại, ngón tay khẽ lau đi nước mắt của cô. Nhưng anh ta càng lau nước mắt cho cô, cô lại càng khóc dữ dội hơn.

Mọi thứ đều hỗn loạn, Tần Trọng Hàn đã không thể nhớ nổi trước đó mình đã nổi giận, ghen tuông và mất hết lý trí như thế nào. Tần Trọng Hàn của lúc này chỉ muốn ôm người phụ nữ đang khóc sướt mướt trước mặt vào lòng và hôn đi những giọt nước mắt đau thương của cô, để tâm hồn và thể xác của cô đều thuộc về anh ta.

Anh ta nhẹ nhàng hôn cô.

Tiêu Hà Hà của lúc này đã khóc mệt mỏi, ý thức đã mờ đi, dựa vào trong cánh tay mạnh mẽ của Tần Trọng Hàn như không còn chút sức lực nào, vẫn nức nở nghẹn ngào.

“Được rồi, đừng khóc nữa! Anh sai rồi, đều là lỗi của anh!” Cuối cùng anh ta đã bị nước mắt của cô đánh bại, anh ta chưa bao giờ biết xin lỗi ai, nhưng trong khoảng thời gian ở bên cô, hình như anh ta không làm gì khác ngoài việc nói xin lỗi!

Nghe thấy lời xin lỗi của anh ta, nước mắt cô bỗng rơi xuống như mưa. “Thực ra... Thực ra là do em không đúng!”

Cô thì thầm trong nấc nghẹn: “Tại... Tại em không nghĩ đến cảm nhận của anh... Là lỗi của em. Nhưng anh hung dữ như vậy, anh từng nói sẽ yêu chiều em, nhưng anh không làm vậy... còn hung dữ với em...”

Sao nghe như thể vẫn là lỗi của anh ta vậy chứ? Lẽ nào phụ nữ đang yêu đều không nói lý lẽ như vậy sao?

Cô lau nước mắt vào áo anh ta, sau đó lại thì thầm: “Em xin lỗi, hôm nay em sai rồi!”

Anh ta nghe thấy những lời đó, hai mắt tràn đầy nụ cười và ôm cô thật chặt. Nghĩ lại cô cũng chỉ là một cô bé, muốn được nũng nịu, muốn được anh ta yêu chiều cô, nhưng anh ta vẫn không nhịn được phải nói: “Không được ôm bất kỳ người đàn ông nào nữa!”

“Ừm! Không ôm nữa!” Giọng cô buồn bã, vùi mặt vào ngực anh ta, không dám nhìn thẳng vào anh ta vì biết rằng mình đã gây sự vô cớ, nên rất chột dạ.

“Nhìn vào mắt anh rồi trả lời anh!” Anh ta nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình. “Anh muốn lời hứa của em!”

Đôi mắt lớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo con của cô vẫn rưng rưng lệ: “Sẽ không nữa!”

“Sẽ không nữa gì?”

“Sẽ không ôm người đàn ông khác nữa!” Cô nói rồi chu cái miệng nhỏ lên.

Anh ta mỉm cười, nụ cười sáng lạng đến lạ thường. “Hà Hà, cám ơn em! Anh cũng xin hứa, sau này sẽ không ôm bất kỳ người phụ nữ nào nữa!”

Nhưng cô vẫn có chút bối rối: “Hôm nay gặp Hàn Lạp, anh ấy đã kể cho em nghe chuyện giữa anh ấy và chị Mạc. Tần Trọng Hàn à, thật ra Hàn Lạp đáng thương lắm!”

Cô đem câu chuyện của Hàn Lạp kể cho Tần Trọng Hàn nghe, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta cau lại, cô lại nói: “Đó chỉ là một cái ôm an ủi, không có ý nghĩa gì cả, nhưng nếu anh không thích, sau này em sẽ không làm như vậy nữa! Em bảo đảm nói được sẽ làm được, anh cứ yên tâm!”

“Không ngờ mọi chuyện lại như vậy!” Tần Trọng Hàn cũng không tránh được cái thở dài, không thể nào ngờ được Mạc Lam Ảnh đã kết hôn như vậy. Bây giờ anh ta chỉ mong cô ấy sớm khỏe lại, và anh ta, sẽ không còn chút áy náy nào với cô ấy nữa!

“Dù có thế nào, em vẫn nghĩ rằng vì chị ấy quá yêu anh, nhưng em lại cảm thấy chị ấy cũng yêu Hàn Lạp nữa!” Tiêu Hà Hà suy nghĩ một hồi rồi quyết định không nghĩ nữa. “Anh biết gì không? Hàn Lạp nói muốn chúng ta hạnh phúc, anh ấy không hề có ác ý!”

“Không thể nào, em không biết khi em ôm anh ta, ánh mắt anh ta nhìn anh khiêu khích đến thế nào đâu!”

“Đó có lẽ chỉ là một trò đùa của anh ấy mà thôi!” Cô nói.

“Không cho phép em biện hộ giùm anh ta!” Tần Trọng Hàn tuyên bố một cách ngang ngược. “Nói tóm lại, anh không thích anh ta!”

“Anh chắc chắn lý do làm anh không thích anh ấy là vì em chứ?”

“Chứ còn vì ai nữa?”

“Em tưởng còn vì chị Mạc nữa chứ! Anh ấy là chồng cũ của chị Mạc!”

“Hà Hà!” Giọng anh ta nghiêm túc hẳn lên, và trả lời vô cùng nghiêm nghị: “Trong tim anh chỉ có em!”

Cô nhìn vào mắt anh ta, trong đó không có chút tránh né nào, nên cô tin anh ta. “Tần Trọng Hàn, trong lòng em cũng chỉ có anh thôi!”

“Nhưng em từng yêu thầm một anh trai kia!”

“Làm ơn đi, đó là chuyện hồi nhỏ mà!” Cô cười, bộ dạng ghen tuông của anh ta thực sự rất buồn cười. “Trong tim em cũng chỉ có anh thôi!”

“Nói tóm lại, không cho em ôm bất cứ người nào nữa! Cũng không được ôm Ngữ Điền và Thịnh Thịnh!” Anh nói thêm.

“Nhưng chúng là con trai của em mà!”

“Nhưng chúng cũng là đàn ông chứ bộ!”

“Tần Trọng Hàn...” Cô khẽ hét lên.

“Phải chịu thôi, anh sẽ ghen đó, dù là con trai thì anh cũng sẽ ghen!” Anh ta thừa nhận một cách tự nhiên, không hề để tâm rằng cô sẽ cười nhạo mình, vì anh ta chỉ muốn bảo vệ cô.

“Chúng mới có mấy tuổi đâu!” Tiêu Hà Hà thật sự rất bất lực, nhưng lại rất yêu vẻ ngang ngược này của anh ta. “Vẫn chưa phải là đàn ông!”

“Mấy tuổi thì cũng là đàn ông chứ đâu phải phụ nữ. Không được, phụ nữ cũng không được ôm!” Giọng trầm thấp của Tần Trọng Hàn vẫn đầy vẻ bất mãn.

“Được rồi, anh không thích thì em sẽ không làm, vậy được chưa?” Cô lau nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu rồi cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ. Vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà họ cãi vã gì chứ? Vừa mới làm hòa thì lại cãi nhau, cô không muốn như vậy nữa!

“Thật sao?” Anh ta mừng rỡ. “Em chịu nghe theo anh thật à?”

Cô thật sự muốn trợn trừng mắt nhưng đã cố kìm lại, khóe miệng cong lên, vuốt vuốt mái tóc của anh ta một cách đầy yêu thương như đối với một đứa trẻ. “Ừm, nghe chứ, vì anh không thích nên em chỉ có cách không làm nữa! Được rồi, đừng gây sự nữa, mau buông em ra, em còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa!”

“Không! Anh có chuyện quan trọng hơn phải làm!” Khi anh ta nói thì giọng điệu vô cùng mờ ám. “Hà Hà... Anh muốn...”

“Không được!” Tiêu Hà Hà vừa nghe thấy giọng điệu của anh ta liền nghiêm mặt lại, nói với vẻ nghiêm nghị: “Không được, em vẫn chưa khỏe hẳn!”

Anh ta đột nhiên cười phá lên một cách gian xảo. “Anh đâu có nói anh muốn chuyện đó, anh nói anh muốn hôn em thôi!”

“Anh...” Mặt cô đỏ bừng lên.

Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Đúng thật là! Tiêu Hà Hà có chút xấu hổ, đang hốt hoảng suy nghĩ về nó thì bên tai vang lên một giọng nam kéo cô hoàn hồn lại. “Bà xã à, chúng ta đi dạo phố đi!”

Mặc dù anh ta rất rất muốn làm chuyện đó với cô, nhưng nghĩ đến chuyện cơ thể của cô mới dưỡng được một tháng, về mặt y học thì cũng được phép rồi, nhưng anh ta vẫn không muốn làm tổn thương cô. Vì vậy, anh ta, cố chịu đựng!

Tiêu Hà Hà ngây người ra.

“Sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục hẳn, anh sẽ không đụng đến em đâu. Anh sẽ cố gắng chịu đựng, chịu thêm mười ngày nữa được không?” Anh ta đặt ra một thời hạn cho chính mình.

Cô hơi cảm động, thực ra sức khỏe của cô đã ổn lâu rồi, nhưng khi nghe thấy anh ta nói vậy, cô thật sự rất cảm động, khóe mắt đỏ lên. “Tần Trọng Hàn, sao mới đó mà anh trở nên chu đáo quá vậy?”

“Lúc nào anh cũng rất chu đáo mà, chỉ có đôi khi vì sơ ý mà chểnh mảng với em thôi. Sau này anh nhất định sẽ chú ý nhiều hơn, sẽ không để em phải cảm thấy tủi thân nữa”!

Anh ta nói rồi đứng lên, và cũng kéo cô đứng lên. “Đi nào, chúng ta đi dạo phố!”

“Ừm!” Cô chưa bao giờ đi dạo phố với anh ta cả. “Nhưng em còn chưa dọn dẹp nữa!”

“Không cần dọn dẹp đâu, chúng ta về biệt thự số 15 ở, không ở đây! Đừng lo, ông xã sẽ không ăn thịt em đâu!” Anh ta kéo cô đứng lên, và hai người ra khỏi căn hộ.

Ở trung tâm thương mại.

Tiêu Hà Hà đang khoác tay Tần Trọng Hàn, cô không ngờ đi dạo phố mà anh ta lại đi mua sắm. Anh ta đúng là một người nghiện mua sắm, nhưng tất cả đều là mua cho cô.

Đi đến quầy thời trang nữ cao cấp, Tần Trọng Hàn chỉ vào kiểu áo mới nhất của mùa đông năm nay, xem kích cỡ xong thì nói với cô bán hàng: “Cái này, cái này nữa, cái này cũng lấy luôn, thêm cái này!”

“Anh có muốn thử không ạ?” Cô bán hàng hỏi.

“Không cần đâu, tôi biết rõ size của bà xã mình!” Anh ta tự tin nói với cô bán hàng.

Kết quả là, mặt của Tiêu Hà Hà đỏ ửng lên. “Tần Trọng Hàn, đừng mua nữa có được không? Anh đã mua nhiều lắm rồi đó! Mua vậy lãng phí lắm!”

“Không, đã mua bao nhiêu đâu mà!” Tần Trọng Hàn nhanh chóng viết lên một tờ giấy rồi nói với cô bán hàng: “Cô gì ơi, tôi cần giao hàng đến tận nhà. Rồi! Bây giờ chúng tôi đi mua giày và đồ lót, cũng giao đến địa chỉ này luôn!”

“Tần Trọng Hàn?” Tiêu Hà Hà thật sự rất bất lực.

“Bà xã à, nếu em cảm động quá thì hãy hôn anh một cái đi!” Anh ta nói.

“Không!” Cô lắc đầu ngay lập tức.

“Vậy để anh hôn em!” Nói rồi, anh ta ngang ngược hôn lên môi cô, ngay trong quầy quần áo ở trung tâm thương mại, hôn cô như ở chốn không người...

Trời ơi!

Tiêu Hà Hà vội vã quay đầu đi với vẻ kinh hoàng, nhưng vẫn bị anh ta ôm lại rồi hôn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn. Cuối cùng, khi anh ta buông cô ra, cả người cô mềm nhũn, đành phải dựa vào anh ta mới cố đứng vững được.

Mặt của Tiêu Hà Hà đỏ đến mức không thể nào đỏ hơn, đỏ đến tận mang tai.

Và xung quanh là những tiếng trầm trồ, làm mặt của Tiêu Hà Hà càng đỏ hơn. “Tần Trọng Hàn, đều tại anh hết đó, hại em không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi!”

Cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Giữa chốn đông người, vậy mà anh ta đã hôn cô ngay trong trung tâm thương mại.

Tần Trọng Hàn lại càng không biết ngượng mà thì thầm bên tai cô: “Bà xã à, em sợ gì chứ? Đâu phải chúng ta vụng trộm đâu nè, đừng ngại ngùng như vậy chứ!”

Nhìn thấy hai bên má cô ửng hồng, đẹp đến rung động lòng người. Chết tiệt! Anh ta lại muốn hôn cô nữa rồi.

“Em ra ngoài chờ anh!” Cô lập tức tránh xa anh ta, trốn cách anh ta mười mét, nhưng kết quả vẫn không thể thoát khỏi những ánh mắt ganh tỵ xen lẫn ngưỡng mộ của những cô gái khác. Tiêu Hà Hà thực sự muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào cho rồi.

Tần Trọng Hàn đi đến với vẻ mặt tràn đầy yêu thương. Thấy anh ta đi đến với một nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt, khuôn mặt vẫn điển trai như vậy, tim cô bỗng đập thình thịch thình thịch, không thể nào bình tĩnh được. Cả người bắt đầu căng thẳng, ba chân bốn cẳng bỏ đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.