Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 18



“Hà Hà, cô có biết các show biểu diễn thời trang ngày nay là nền tảng chỗ đứng của mọi công ty trong ngành thời trang không? Muốn thật nổi bật trong hàng ngàn buổi biểu diễn thời trang hàng năm, năm triệu đô-la Mỹ không phải là số tiền lớn nhất, nhưng cũng không phải công ty nào cũng thực lực để mà vội vàng. Chi phí cụ thể bao nhiêu, cần phải xem thu lại được bao nhiêu đã!” Tăng Ly không phủ nhận, nhưng lại đưa ra vấn đề, Tiêu Hà Hà hiểu anh ta làm việc rất thận trọng chứ không phải như vẻ cà rởn bên ngoài.

Đối với Tăng Ly, cô xem như đã có thêm chút hiểu biết mới. “Tôi sẽ tham khảo chi phí của các show thời trang trong nước để tính toán ngân sách hợp lý. Giám đốc Tăng, cám ơn anh!”

Ít ra hôm nay, cô đã học được một việc: đưa ra vấn đề nhưng không trả lời, để cho cấp dưới suy nghĩ. Có vẻ như để ngồi được vào vị trí giám đốc, họ thật sự là người có tài.

Tần Trọng Hàn đã ba ngày rồi không đi làm, Tiêu Hà Hà không phải pha cà phê cho anh ta, nhưng nghĩ lại tối hôm đó mình đã lớn tiếng với anh ta, cô lại có chút thấp thỏm không yên.

Nghĩ lại cảm thấy hoàn toàn không cần phải làm vậy, chẳng phải chỉ là một cái bao cao su trị giá chín đồng chín thôi à? Cô làm gì đến nỗi không thể kiếm được chín đồng chín chứ? Cô đúng là quá bốc đồng mà!

Do Tần Trọng Hàn vắng mặt, nên việc tiếp đãi những khách hàng lớn đều do Tăng Ly phụ trách.

Tiêu Hà Hà cùng Tăng Ly đi đến phòng chiêu đãi của công ty, một giám đốc kinh doanh khu vực vừa nhìn thấy Tăng Ly liền vội vàng tiến đến chào hỏi. Tăng Ly hình như thấy người này quen quen, đoán chừng là một người khá quan trọng, nhưng lại không thể nhớ ra anh ta là ai. Tăng Ly vội nghiêng đầu, ghé sát tai Hà Hà rồi hỏi nhỏ: “Cô có biết người này là ai không vậy?”

“Lúc gọi điện hẹn gặp có để lại tên là giám đốc kinh doanh khu vực phía Bắc, Lâm Thanh Lạc!”

Tăng Ly vội vàng sải bước về phía trước, giơ tay phải ra và bắt tay Lâm Thanh Lạc thật chặt. Cùng lúc đó tay trái vỗ lên vai anh ta, nói với vẻ nhiệt tình như ánh nắng ở Hawaii: “Giám đốc Lâm, dạo này anh thế nào?”

Lâm Thanh Lạc thấy tổng giám đốc Tăng Ly của Tần thị vẫn còn nhớ mình, anh ta rất vui, chưa nói gì thì đã cười tươi như một bông hoa hướng dương đang nở rộ, rồi vội vàng nói: “Giám đốc Tăng, anh cũng khỏe chứ?”

Tiêu Hà Hà đứng một bên nhìn, trong lòng cười thầm nhưng không dám để lộ ra. Tăng Ly giả vờ như thực sự quen biết người ta nhiều năm vậy, nhiệt tình quá mức.

Cho đến sau khi Lâm Thanh Lạc rời đi, Tăng Ly quay người lại nhìn Tiêu Hà Hà. “Thấy chưa? Gặp người lạ cũng phải nhiệt tình như vậy đó. Sao hả? Đơn đặt hàng ổn rồi chứ?”

Tiêu Hà Hà gật đầu, khâm phục từ tận đáy lòng.

“Đi thôi, tôi mời cô ăn tối nhé?”

“Cám ơn giám đốc Tăng, tối nay tôi bận chút chuyện!” Tiêu Hà Hà mỉm cười từ chối. Buổi tối cô còn phải đi đón Thịnh Thịnh, rồi còn phải đi bán hàng, làm gì có thời gian để đi ăn tối!

“Được rồi! Vậy ngày mai thì sao?” Tăng Ly lại hỏi, với vẻ quyết không từ bỏ.

“Giám đốc Tăng, tôi không rảnh vào buổi tối!”

“Vậy thì trưa mai, sao hả?”

“Ờ...” Tiêu Hà Hà thấy anh ta nghiêm túc như vậy, đành thở dài bất lực. “Giám đốc Tăng, tôi còn chút chuyện, xin phép đi trước!”

“Hà Hà, ăn bữa cơm thôi có gì đâu? Đâu phải là lên núi đao xuống biển lửa chứ.” Tăng Ly thực sự không hiểu tại sao chiêu cua gái này của anh ta lại không có hiệu quả khi sử dụng với Hà Hà.

“Hà Hà, tổng tài nói máy bay hạ cánh lúc 6:30, kêu cô đích thân đến đón, nhân tiện báo cáo sơ về tình hình tiến độ của dự án hợp tác gần đây!” Thư ký Cao nói với Tiêu Hà Hà như vậy khi gần hết giờ làm việc.

Tiêu Hà Hà chau mày, liếc nhìn đồng hồ. Đã 5:50 rồi, nghĩa là cô chỉ có 40 phút để có mặt ở sân bay. Cô vội cầm điện thoại lên và gọi cho Mig, sau đó cầm túi xách rồi đi trước.

Hướng Tịnh nhìn theo bóng lưng của Tiêu Hà Hà với vẻ mặt đăm chiêu, lầu bầu một câu. “Thư ký Cao, sao em cứ cảm thấy... Hình như tổng tài cố tình kêu Hà Hà đi đón, chẳng lẽ giữa họ thực sự có mối quan hệ đặc biệt gì à?”

“Không thể nào!” Đổi lại là giọng phản bác của An Tây. “Tổng tài đưa Cao Tư Kỳ đi công tác, hạng người quê mùa như Tiêu Hà Hà, làm sao tổng tài thích được?”

Cả thứ bảy và chủ nhật đều rất yên ổn, không có cuộc gọi nào đến quấy rầy.

Thứ hai.

Tiêu Hà Hà bước vào công ty mà trong lòng thấp thỏm không yên, vì hôm đó cô đã không đi đón tổng tài, không biết anh ta có nổi giận hay không.

“Hà Hà cục cưng à, sao ngớ người ra vậy?” Giọng oang oang của Tăng Ly lại vang lên.

“Giám đốc Tăng, chào buổi sáng!” Tiêu Hà Hà chào hỏi lịch sự, liếc nhìn phía sau lưng anh ta. Tổng tài vẫn chưa đến à?

Vào lúc này, điện thoại trên bàn lại reo lên.

Tiêu Hà Hà sợ đến giật mình, vội vàng nhận cuộc gọi.

“Cho ly cà phê!” Giọng nói trầm ấm như của phát thanh viên vang lên, Tiêu Hà Hà kinh ngạc, sao tổng tài đi làm sớm quá vậy?

“Ơ... Đến rồi hả? Mau đi đi, chút nữa nhớ mang vào phòng tôi một ly!”

“Dạ!” Tiêu Hà Hà pha cà phê xong rồi bưng vào phòng tổng tài.

Sau khi gõ cửa và bước vào, nhìn thấy một người đàn ông đang cúi đầu hút thuốc phía sau bàn làm việc, mùi khói thuốc đầy phòng làm cô bị sặc. Tiêu Hà Hà đoán chắc anh ta đã tới lâu rồi, nếu không sẽ không có nhiều khói thuốc như vậy.

“Tổng tài, cà phê!” Tiêu Hà Hà đặt ly cà phê lên bàn.

Sau đó định đi ra ngoài, đột nhiên, giọng của anh ta vang lên. “Tại sao không đi đón?”

Nuốt vài ngụm nước miếng, Tiêu Hà Hà sợ sệt quay mặt lại, không định giải thích về việc không nhờ được ai đi đón con trai mình, chỉ nói: “Ngoài giờ làm việc, công ty không quy định khi làm thêm ngoài giờ sẽ được trả tiền tăng ca, nên tôi không cần phải làm thêm việc!”

Tần Trọng Hàn gảy tàn thuốc vào cái gạt tàn để bên cạnh rồi đột nhiên đứng dậy, sau đó sải bước đi về phía cô. Tiêu Hà Hà sợ hãi co người lại, bước lùi về sau.

Anh ta đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt cô một cách áp bức, hơi thở đầy mùi thuốc lá xộc thẳng vào mặt.

“Tổng tài, nếu anh thấy tôi không hợp làm thư ký của anh, anh có thể sa thải tôi!” Cô lấy hết can đảm rồi nói.

Anh ta không nói gì, Tiêu Hà Hà thấy anh ta đang nhìn mình với vẻ mặt sâu xa khó đoán, thân hình mảnh khảnh cũng đang từ từ nghiêng về phía cô.

Trong nháy mắt có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh ta, trong đó còn kèm theo một mùi hương thoang thoảng, rất tươi mới, hình như là mùi nước hoa Cologne. Chỉ là mùi hương rất nhẹ và thoang thoảng, tỏa ra trong hơi thở, nhưng lại khơi dậy toàn bộ tế bào trên cơ thể.

“Anh làm gì vậy?” Tiêu Hà Hà nhìn chằm chằm vào Tần Trọng Hàn mà cả người cứng đờ.

Tần Trọng Hàn tỏ vẻ thờ ơ, trong mắt lóe lên một ánh nhìn trêu chọc, đưa tay lên vuốt ve mái tóc của Tiêu Hà Hà. Chỉ thấy Tiêu Hà Hà trợn to hai mắt, ngớ người ra nhìn chằm chằm vào anh ta, khuôn mặt đỏ bừng, tựa như có thể rỉ máu.

Cô nghĩ đến nụ hôn của anh ta đêm đó! Anh ta định làm gì?

“Trên tóc cô dính sợi bông!” Cố giấu nụ cười, Tần Trọng Hàn lướt những ngón tay mảnh mai trên mặt cô, rồi dừng ở mái tóc, sau đó nhẹ nhàng hất lên, rồi liếc nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ mặt trầm tư, sau đó quay lại ngồi lên ghế.

Sợi bông? Tiêu Hà Hà từ từ di chuyển tầm nhìn sang Tần Trọng Hàn lúc này đã quay lại ngồi phía sau bàn làm việc, sau đó nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ.

Lần đầu tiên Tiêu Hà Hà nhận ra rằng Tần Trọng Hàn không phải chỉ là có một khuôn mặt lạnh lùng. Mặt của anh ta cũng không hẳn là lạnh lùng thật, vì dường như trên khóe miệng luôn ẩn giấu một nụ cười tinh ranh như cáo.

Một lúc sau, Tiêu Hà Hà đột nhiên tức giận nói: “Anh cố tình!”

“Cố tình gì?” Không thèm nhìn cô, Tần Trọng Hàn hỏi với vẻ không hiểu.

“Cố tình...” Ậm ừ cả buổi, thực tình không biết phải nói gì. Tiêu Hà Hà bĩu môi chấp nhận thất bại, hừ một tiếng lạnh lùng rồi cúi đầu xuống, cứ cảm thấy sai sai ở chỗ nào đó, cũng không nhìn thấy lúc này Tần Trọng Hàn hình như đang nở nụ cười trong mắt.

“Không đúng!” Cô đột nhiên hét lên.

Nụ cười trong mắt Tần Trọng Hàn ngay lập tức thu lại, nhìn cô mà không có chút biểu hiện nào. “Cái gì không đúng?”

“Bây giờ là mùa thu, lấy đâu là sợi bông?” Cuối cùng cô cũng đã nhận ra chỗ sai sai đó.

Trong mắt Tần Trọng Hàn lóe lên một cái nhìn gian xảo, ngay lập tức đánh lạc đề. “Tại sao thứ 6 cô không đi đón?”

“Không muốn đi!”

“Bản kế hoạch đã hoàn tất chưa?” Anh ta lại hỏi, dường như không hề để ý đến tâm trạng không tốt của cô.

Không đi đón anh ta cũng không sa thải cô. Tình hình này là sao? Cô đã chọc giận anh ta liên tiếp mấy lần rồi, tại sao anh ta vẫn không sa thải cô chứ?

“Thưa cô Tiêu Hà Hà, bản kế hoạch đâu?” Tần Trọng Hàn nở một nụ cười nghiền ngẫm.

“Tôi sẽ đi lấy ngay!”

“Cầm bản kế hoạch của cô đến thẳng phòng họp, hôm nay là ngày họp thường lệ của các phòng ban, tôi hy vọng kế hoạch của cô sẽ qua được chất vấn của mọi người!” Tần Trọng Hàn nói rồi đứng dậy. “Xuống phòng họp ở tầng 58!”

“Dạ!”

Bên trong phòng họp, giám đốc và trưởng phòng của các phòng ban đều đã có mặt. Tiêu Hà Hà cầm theo bản kế hoạch đến phòng họp mà trong lòng thấp thỏm không yên. Giám đốc và trưởng phòng của tất cả các phòng ban đều rất tò mò về sự xuất hiện của cô.

Cánh cửa phòng họp bất thình lình được mở ra, tất cả mọi người đứng dậy, đồng thanh lên tiếng: “Chào tổng tài!”

Tần Trọng Hàn bước vào phòng họp một cách điềm tĩnh, theo sau anh ta là Tăng Ly và thư ký Cao.

Tần Trọng Hàn ngồi xuống trước, Tiêu Hà Hà vẫn đang đứng ở cửa chờ đợi chỉ thị của tổng tài, tay cầm bản kế hoạch mà vẻ mặt căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hà Hà tham gia một cuộc họp như vậy, do chút nữa phải phát biểu nên cô hơi lo lắng. Quay đầu lại nhìn về phía mọi người, quét tầm mắt ngang qua họ, chợt phát hiện ra có ai đó đang nhìn cô.

Tăng Ly nháy nháy mắt, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Đương nhiên, vị trí là chỗ trống duy nhất còn lại kế bên Tần Trọng Hàn.

Tiêu Hà Hà hơi ngớ người ra, Tăng Ly khẽ gật đầu với cô.

Tiêu Hà Hà thấp thỏm trong lòng.

“Thư ký Tiêu, ngồi đi!” Đây là câu đầu tiên mà Tần Trọng Hàn nói sau khi vào phòng họp.

Nhận được mệnh lệnh, lúc này Tiêu Hà Hà mới dám ngồi xuống.

“Bắt đầu họp thôi.” Tần Trọng Hàn đặt hai tay lên thành ghế, hơi khoanh lại trước ngực, chờ nghe báo cáo. Giám đốc các phòng ban báo cáo tình hình của tuần trước một cách rõ ràng rành mạch.

Sau khi tất cả mọi người đã báo cáo xong, Tần Trọng Hàn nói: “Thư ký Tiêu, cô nói sơ về kế hoạch hợp tác với VL đi!”

Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu và từ từ đứng lên, đi đến chỗ cái bàn đặt máy chiếu.

Ngước đầu lên, trên gương mặt nở nụ cười mang đậm tính chất công việc, hy vọng nhờ nó mà che giấu được sự căng thẳng của mình. Sau đó, cô đặt tài liệu đã in sẵn vào trong máy chiếu, bắt đầu chỉ vào tài liệu trên màn hình và nói: “Mọi người đều biết đơn vị tổ chức hội thảo thời trang mùa đông lần này là Tần thị chúng tôi, hội thảo sẽ không sử dụng sân khấu hình chữ T như những mùa trước, lần này chúng ta sẽ chuyển sân khấu hình chữ T ra bên ngoài, để thu hút thêm nhiều người nữa đến tham gia hội thảo của chúng ta...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.