Giơ tay ra lấy tấm hình trên kệ sách, cô bất giác đưa tay lên vuốt ve nó. Đây là trường của cô, bối cảnh chính xác là trường của cô. Còn tấm hình này, lại rất quen thuộc. Bóng lưng đó, rất quen thuộc, đã từng khiến cô đứng từ xa nhìn vào khuôn mặt đẹp trai lờ mờ đó. Thì ra anh chàng đó là Tần Trọng Hàn.
Mối tình đơn phương thoáng qua của cô, mối tình đơn phương của thời tuổi trẻ mới biết yêu đó, thì ra, người đó lại là Tần Trọng Hàn.
Thì ra, người đó chính là Tần Trọng Hàn. Lúc này chắc anh ấy tầm mười chín tuổi ha? Tim cô đập liên hồi, đúng lúc này thì cửa mở ra!
Tiêu Hà Hà quay ngoắt người lại, khung hình đang cầm trong tay bỗng đưa ra phía sau lưng một cách vô thức, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Tần Trọng Hàn. Anh ta nhướn mày lên nhìn cô. “Có chuyện gì vậy?”
Tim cô đập thình thịch, cảm thấy như nó sắp nhảy ra ngoài rồi vậy.
Tần Trọng Hàn ngạc nhiên và bước tới. “Trong tay em đang cầm cái gì vậy?”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô siết chặt khung hình phía sau lưng, mặt cô đột nhiên đỏ lên, vội vàng nói: “Không, không có gì!”
Tần Trọng Hàn càng cảm thấy lạ, người phụ nữ nhỏ bé của anh ta đang giấu gì sau lưng mà bí mật quá vậy? Khuôn mặt nhỏ bé lại còn đỏ ửng lên.
Tiêu Hà Hà ngước mắt lên nhìn anh ta, một khuôn mặt rất đẹp trai, rung động lòng người, không giống với chàng trai mười chín tuổi trong tấm hình cho lắm, đã trưởng thành hơn và thăng trầm hơn, có sức hấp dẫn của đàn ông hơn. Khuôn mặt đó của anh ta sắp khiến cô không đành lòng rời mắt khỏi đó.
Anh ta hơi cong môi lên, nhìn cô chằm chằm bằng một ánh mắt rực lửa: “Em đang cầm cái gì vậy? Đưa cho anh xem!”
Nói rồi anh ta liền vươn tay ra, định giật lấy tấm hình trong tay cô.
Anh ta vừa đến gần thì mặt cô lập tức đỏ hơn, chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng lại, như thể cảm giác thời mới biết yêu đó lại ập đến, chỉ một ánh mắt của người kia thôi cũng đủ làm cho cô hy sinh bản thân mình.
“Đưa anh xem nào!” Anh ta ôm chặt cô, để cơ thể cô dán sát vào lòng mình, còn tấm hình trong tay cô cũng bị anh ta giật lấy.
“Đây là hình của anh mà, sao mới nhìn thấy nó mà em đã đỏ mặt như thế này rồi?” Câu nói của anh ta càng làm cho Tiêu Hà Hà nhớ lại tình yêu đầu tiên của mình. Lúc đó, cô chỉ mới nhìn thấy bóng lưng từ xa của anh ta thì đã rung động rồi, nói ra thì xấu hổ lắm, nên cô tuyệt đối sẽ không để cho anh ta biết được bóng lưng mà cô thầm yêu đó chính là anh ta!
“Chuyện này là sao? Bà xã nói đi mà!” Tần Trọng Hàn mỉm cười và nói.
“Gì mà chuyện gì? Em coi hình cũng không được à?” Cô nói với vẻ cứng rắn.
Lời cô vừa dứt, anh ta đã cười to mà không một chút khách sáo: “Được... Được... Tất nhiên là được rồi...”
“Anh đang cười gì vậy? Cho em tấm hình đó luôn được không?” Cô nói mà đỏ mặt.
Lời nói của cô càng thu hút sự chú ý của anh ta, vì biết rằng cô không giỏi nói dối.
Anh ta ôm lấy cô, rồi nhìn vào tấm hình được chụp bởi Tăng Ly khi họ đến trường cấp hai chơi bóng rổ. Lúc đó, mấy người họ đều nói đùa rằng anh ta có một nụ cười làm điên đảo muôn người. Còn tấm hình đó, bản thân anh ta cũng rất thích, bởi vì trong thời khắc quay đầu lại đó, trên khóe môi anh ta có một nụ cười mỉm nhẹ, không rõ ràng, nhưng rất thú vị.
Không nhớ rõ vì sao lại cười, hình như Tăng Ly nói có rất nhiều cô gái đang nhìn họ thì phải, chỉ nhớ những cô nữ sinh đó còn rất nhỏ, vẫn còn là trẻ con.
“Chắc không phải em rung động khi nhìn thấy tấm hình này đó chứ? Sao mặt lại đỏ đến vậy?” Tần Trọng Hàn cười ha hả và trêu chọc.
“Gì chứ!” Cô vùng vẫy và đẩy anh ta ra. Cô trợn mắt nhìn anh ta, thực sự muốn giơ tay ra xé nát khuôn mặt đang cười nói của anhta, mặc dù nó rất đẹp! “Tại em nóng thôi mà!”
“Này, mùa đông mà còn nóng đến vậy à? Điều hòa bật trong phòng hình như cũng đâu có nóng lắm! Bà xã, nói dối không tốt đâu, sẽ bị trừng phạt đó. Hay em cứ khai thật ra đi, ông xã sẽ tha cho em một con đường sống.”
Những ngón tay của anh ta vuốt ve môi cô, cô biết sự trừng phạt mà anh ta nói là gì, nên cơn nóng trên mặt vẫn chưa hạ xuống được. Lúc này lại bị anh ta nói một câu như vậy, đột nhiên, ngọn lửa đó lại cháy lên như thiêu đốt.
“Tấm hình đó rất đẹp!” Tiêu Hà Hà cười hì hì để che giấu vẻ ngượng ngùng. “Anh nên đi ngủ, tia máu trong mắt anh nhiều quá rồi!”
Nụ cười trên mặt anh ta càng nở rộng, nhìn vào cô với vẻ sâu xa khó đoán. “Ừm, mà em đừng đổi chủ đề!”
“Anh đi ngủ đi!” Cô giật lại tấm hình rồi để nó lên kệ sách, rồi lại liếc nhìn nó bằng ánh mắt quyến luyến rồi đẩy anh ta đến cạnh giường. “Anh mau ngủ đi! Công ty vẫn còn rất nhiều chuyện cần đến anh, anh ngủ đủ rồi hãy đến công ty!”
Cô đẩy anh ta lên giường, đắp chăn cho anh ta rồi quay người đi. Anh ta vội nắm tay cô lại: “Em không nói cho anh biết chuyện đó là sao, anh sẽ không ngủ được đâu.”
Mặc dù đã rất mệt mỏi, nhưng anh ta vẫn rất muốn biết.
Anh ta đã nói vậy, làm cô hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn anh ta: “Anh không mệt à?”
“Mệt chứ, nhưng anh muốn biết tại sao em lại đỏ mặt, còn đỏ đến mức quyến rũ mê hoặc như vậy!” Anh ta nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, vẫn không chịu buông ra, không đạt được mục đích thì thề không bỏ cuộc.
Tim cô bắt đầu nhảy loạn xạ, mắt cô không dám nhìn thẳng vào anh ta, im lặng một hồi lâu rồi mới ngại ngùng lên tiếng. “Nếu em nói rằng, bóng lưng đó rất quen thuộc, anh sẽ nghĩ sao?”
Anh ta hơi ngây người ra. “Em từng gặp anh à?”
Cô đỏ mặt vì mắc cỡ, và gật đầu.
“Ở đâu?”
“Ở sân bóng trường học, em đã từng nhặt banh giùm cho anh!” Tiêu Hà Hà nói ra với giọng lí nhí. “Anh chính là anh trai mà hồi nhỏ em từng thích. Em thường thấy anh chơi bóng rổ ở sân bóng trong trường em. Em nhận ra bóng lưng của anh, nhưng chưa bao giờ được nhìn kỹ khuôn mặt anh. Tấm hình này, nhắc em nhớ lại lúc đó.”
Anh ta cứ nhìn thẳng vào cô, như thể không dám tin vào tai mình, không dám tin những gì cô nói, không dám tin tất cả là sự thật. “Ý của em là, em..., mối tình đầu của em là anh?”
Cô quay mặt đi chỗ khác.
Anh ta ngồi phắt dậy, quay mặt cô qua. “Bà xã, em không gạt anh chứ? Có đúng vậy không? Người em từng yêu thầm chính là anh?”
Cô gật đầu với vẻ ngượng ngùng.
Anh ta chưa bao giờ biết phấn khích là gì, cảm giác hân hoan trong lòng đó, cảm giác bỗng chớp mắt được bay lên mây đó, sự cảm động không thể diễn tả bằng lời đó, đến lúc này thì anh ta mới hiểu ra được. “A! Là anh thật hả? Từ trước tới giờ, em chỉ rung động vì anh thôi?”
Cô gật đầu một lần nữa rồi cúi gầm mặt xuống, cảm thấy rất xấu hổ, rồi nói bằng giọng lí nhí: “Em nhớ bóng lưng này, nó luôn in sâu trong tâm trí em, vừa quen thuộc mà vừa xa lạ!”
Anh ta nâng cằm cô lên một lần nữa, nhìn thấy mặt cô đã đỏ au. Đôi môi đỏ xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn và tinh tế của cô đã mê hoặc các giác quan của anh ta. Cách nhau rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau phả vào mặt, nóng hổi làm trong tim thấy ngứa ngáy.
“Bà xã! Anh không nằm mơ đó chứ? Anh ta thực sự không dám tin cảm giác này, là giả sao?
Anh ta nhìn thấy cái gật đầu trịnh trọng của cô. “Là thật đó!”
Anh ta bỗng nhìn vào mặt cô, rồi đột nhiên cười phá lên như một đứa trẻ, duỗi tay ra ôm lấy cô, ôm cô thật chặt vào lòng. Cứ cảm thấy thích quá nên cứ ôm mãi, trong lúc tình cảm dâng trào, anh ta liền hôn cô.
“Anh nên đi ngủ rồi!” Cô vội vàng nói.
“Ngủ chung đi!” Anh ta nói rất vội, nói rồi bịt chặt môi cô lại.
“Em không ngủ!” Cô khẽ kêu lên, không thể nào vừa đến nhà họ Tần mà đi ngủ trước được, cô còn phải chăm sóc cho bọn trẻ nữa.
“Cô bé ngốc nghếch.” Ôm lấy cô rồi đè xuống giường, Tần Trọng Hàn thì thầm với giọng khàn khàn, rồi cúi đầu xuống và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của Tiêu Hà Hà, thật mềm mại, với cảm giác tươi mới của riêng cô.
Anh ta đột nhiên đứng dậy để đóng cửa, khóa cửa cẩn thận rồi quay lại, ôm lấy cô. “Không cho ai làm phiền chúng ta!”
Trong lúc cô vẫn đang ngây người ra thì hơi thở nóng hổi của anh ta đã ập đến, hôn lên môi cô đầy say đắm... Nụ hôn ngang ngược và mạnh mẽ khiến cô sững sờ, trái tim cũng run rẩy theo như chực nhảy ra ngoài. Cô bất lực và nằm im chịu đựng nụ hôn mê đắm của anh ta.
Cô chỉ cảm thấy oxy trong phổi cô sắp bị anh ta hút sạch, cô sắp ngạt thở, sắp không thở được nữa, còn anh ta vẫn không chịu buông cô ra.
Nụ hôn nóng bỏng thật dài đã khiến cô choáng váng. Đến khi anh ta nhẹ nhàng buông cô ra, môi cô đã sưng lên, mắt cô mờ đi. Dáng vẻ đó, lại khiến anh ta suýt nữa không thể kìm được lòng mà hôn cô tiếp.
“Ngủ đi!” Cô vội vàng nói. “Tần Trọng Hàn, nếu anh còn không nghỉ ngơi, em sẽ bỏ mặc anh thật đó!”
Đau lòng vì anh ta đã mệt mỏi, cô đẩy anh ta ra, trên mặt nóng bừng.
“Vẫn muốn ăn em hơn!” Anh ta thì thầm.
Bởi vì lời nói của cô, bởi vì anh ta là tình yêu đầu tiên của cô, điều làm cho lòng chuộng hư vinh của đàn ông được thỏa mãn tuyệt đối, cảm thấy rằng đó là cảm giác hài lòng và hạnh phúc như đang ở trên chín tầng mây.
Anh ta lại lướt nhẹ qua môi cô, trong mắt rõ ràng là hai ngọn lửa. Anh ta khàn giọng, trán dựa vào trán cô, rồi nói: “Có thật là anh không? Tại sao lúc đó anh lại không quen em nhỉ? Nếu chúng ta quen nhau từ lúc đó thì tốt biết mấy! Bà xã, lúc đó chắc em chỉ mới mười hai, mười ba tuổi thôi phải không?”
Suy nghĩ của cô bắt đầu rối rắm, cả người càng mềm nhũn và đuối sức. Biểu hiện nhút nhát này chỉ sẽ càng khiến anh ta ham muốn hơn. Cô cố gắng nhớ lại, vì lúc đó còn quá nhỏ. “Lúc đó có rất nhiều người nhặt banh giùm cho anh, họ đều là những cô bé trạc tuổi em, chỉ tiếc là anh không thèm nhìn lấy tụi em một cái. Họ nói anh không học ở trong trường, anh đã học đại học rồi!”
“Bà xã à, nếu lúc đó anh ăn em thì... Em nói thử xem tại sao lúc đó anh lại không nhìn em chứ?” Anh ta thực sự rất hối hận, nếu lúc đó anh ta quen Hà Hà thì tốt biết mấy.
“Vậy thì anh phải bệnh hoạn lắm!” Cô vùi khuôn mặt nhỏ xinh vào ngực anh ta. Làm sao anh ta lại có thể nói ra câu đó chứ? Lúc đó cô có bao nhiêu tuổi đâu? Anh ta đúng là quá dê xòm!
Anh ta mỉm cười, vươn tay ra giữ chặt đầu cô, rồi lại cắn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó bắt bẻ cô: “Nếu biết trước em là vợ anh, lúc đó anh nên ở cạnh em, chờ em lớn lên, không để cho em phải chịu nhiều khổ cực như vậy, không để cho em phải chịu đựng những giày vò đó. Anh rất mong thời gian đó có thể quay trở lại, để anh được chăm sóc em sớm hơn!”
Cô lắng nghe lời nói của anh ta, rất cảm động. “Nhưng thời gian không thể quay lại được, mọi chuyện đều là duyên phận, em rất vui vì người đó là anh, vậy chứng minh rằng trước giờ em rất một lòng!”
“Vậy ý em là anh không một lòng chứ gì?” Anh ta nhướn mày lên.
“Ít ra là không một lòng như em!” Cô mỉm cười. “Được rồi, mau nghỉ ngơi đi! Anh xem anh đã mệt mỏi thế nào rồi nè.”
“Nhưng anh vẫn muốn nói chuyện với em!” Anh ta thì thầm, nhưng đã bắt đầu ngủ gật rồi, những lời đường mật nhất của những người yêu nhau đang chậm rãi rót vào tai cô. “Bà xã à, thật tốt khi được quen em! Hãy tha thứ cho anh vì lúc đó đã không quen em, nhưng anh xin hứa, em sẽ là người phụ nữ cuối cùng của anh! Được yêu em, thật tuyệt vời!”