Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 20



Cô cau mày lại: “Thư ký An bất cẩn làm đổ canh, nên mới bị bỏng thôi!”

 “Chỉ đơn giản vậy thôi à?” Anh ta hỏi, tưởng rằng cô sẽ nói thêm điều gì khác.

 “Đúng vậy! Có chuyện gì không?” Cô không hiểu.

 “Cô ta cố tình làm vậy!” Ngay cả bản thân anh ta cũng ngạc nhiên tại sao lại buột miệng nói ra câu đó.

 Bởi vì trong mắt người khác, anh ta luôn bình tĩnh và lạnh lùng.

 “Anh nói gì?” Tiêu Hà Hà trợn tròn đôi mắt to đầy thu hút của mình, không dám tin mình vừa nghe thấy điều gì. “Tổng tài, thư ký An hình như là người tình của anh mà, anh phải bảo vệ chị ấy mới phải chứ, sao lại nói chị ấy như vậy?”

 Cô đang tố cáo anh ta, lúc này cô mới phát hiện ra anh chàng này rất cao! Nhưng... Đây không phải mấu chốt! Anh chàng chết tiệt này đúng là vô tình, đã ngủ với người ta, cướp mất lần đầu tiên của người ta, vậy mà vẫn làm khó dễ sau lưng người ta?

 Phải! Thư ký An đúng là có thể cố tình làm vậy, nhưng, ai có thể chứng minh điều đó?

 “Không lẽ cô nghĩ không phải cô ta cố tình?” Anh ta nhướng mày. “Có muốn tôi giúp cô trút cơn giận này không?”

 Nói rồi, anh ta cúi đầu về phía cô, hơi thở phun vào bên tai cô, còn mùi hương riêng có tỏa ra từ người anh ta đã bao quanh người cô.

 Tiêu Hà Hà nở một nụ cười rạng rỡ với anh ta, nói với vẻ bất cần. “Tại sao tôi phải trút giận? Tôi đâu có giận!”

 Lần sau, cô sẽ tìm một góc nào đó để ngồi ăn cơm, thường sẽ không có ai thích ngồi vào góc, vậy thì sẽ không bị bỏng nữa!

 “Không cần tôi giúp thật à?” Anh ta tiếp tục thổi hơi vào tai cô.

 “Tổng tài, tôi thấy anh đúng là vô duyên quá! Tự nhiên áp sát vào tôi làm gì?” Cô giận dữ dùng ngón tay nhỏ bé chọc thẳng vào ngực anh ta, nhưng cô không ngờ cơ thể bề ngoài trông có vẻ nho nhã cao to này lại ẩn chứa một sức mạnh và nét đẹp vô hạn đến vậy, cơ ngực săn chắc như đá, làm cho ngón tay của cô rất đau!

 Tần Trọng Hàn buồn cười, đưa lòng bàn tay lên tóm gọn ngón tay nhỏ nhắn của cô.

 “Có cần tôi ra mặt giùm cô không?” Anh kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

 “Vô duyên!” Cô rút tay lại.

 Cửa thang máy mở ra vào lúc này.

 Không phải lần đầu tiên ngồi trong chiếc Bugatti của Tần Trọng Hàn, chuyện bán bao cao su lần trước, cô đã bị anh ta nhét vào ghế phụ, lần này cũng không ngoại lệ.

 Chỉ có điều không ai nói chuyện nữa, nhanh chóng đến bệnh viện lấy kem trị bỏng. Khi quay lại, cả công ty đang như ong vỡ tổ, bàn tán xôn xao.

 Ở quầy lễ tân.

 Tiểu Lý đang cầm ống nghe, không biết đang nói chuyện với ai: “Wow! Thật vậy hả? Tổng tài đã cầm tay thư ký Tiêu thật à? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tổng tài nắm tay con gái đó...”

 Khi quay lại, Tần Trọng Hàn đi trước, Tiêu Hà Hà cầm ống kem trị bỏng đi theo sau. Tuy tay cô đã được sơ cứu, nhưng thực sự vẫn còn rất đau. Tần Trọng Hàn đi thẳng đến thang máy riêng, còn cô biết điều đi về phía thang máy dành cho nhân viên.

 Tần Trọng Hàn quay đầu lại, nhìn thấy bóng người định rời đi, ngay lập tức giơ tay ra kéo cổ áo của cô. “Đi bên này!”

 Cả đại sảnh im phăng phắc.

 Tiêu Hà Hà rụt cổ lại. “Tôi đi bên kia được rồi!”

 “Đây là lệnh!”

 “Dạ!”

 Thế là, thông tin Tiêu Hà Hà và tổng tài cùng đi chung thang máy riêng đã lan truyền nhanh chóng...

 Về đến tầng cao nhất.

 “Ủa, Hà Hà, cô về rồi hả?” An Tây đột nhiên vồn vã chạy đến quan tâm.

 Nhìn thấy An Tây, Tần Trọng Hàn hơi nhíu mày lại. Tiêu Hà Hà khẽ gật đầu, không nói gì và quay lại chỗ ngồi của mình.

 Đôi mắt lạnh như băng của Tần Trọng Hàn quét thẳng qua mặt An Tây, và trong mắt anh ta, chưa bao giờ vì khuôn mặt xinh đẹp của cô ta mà lóe lên một tia sáng lạ nào.

 An Tây hơi khựng lại, khẽ nói: “Tổng tài!”

 “Ủa, về rồi hả? Hà Hà, bác sĩ có nói gì không?” Tăng Ly lại xuất hiện rất đúng lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.