Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 214



Sau đó, anh ta in một nụ hôn lên trán cô, một nụ hôn rất trong sáng. “Cô bé ngoan!”

“Anh...” Cô mắc cỡ đến đỏ cả tai.

“Anh thích đánh nhanh thắng nhanh, nhưng anh vẫn sẽ cho em thời gian!” Anh ta nói. “Thời hạn là ba tháng, nếu chúng ta hợp nhau thì sẽ kết hôn, được không?”

Cô ngây người ra, sao cứ cảm thấy giống như đang bàn chuyện làm ăn vậy? Nhưng cô vẫn gật đầu một cách ngu ngơ. “Được!”

Sau khi trả lời, vẫn cứ cảm thấy giống như đang bàn chuyện làm ăn, như thể có một sự kỳ lạ tên là “thành kèo” vậy. Đây là tình yêu sao?

Trong bóng tối.

Trên chiếc giường lớn có hơi lộn xộn, quần áo vương vãi trên sàn nhà, để lộ ra bầu không khí ám muội. Trong phòng đã trải qua một cuộc chiến tranh nguyên thủy nhất giữa nam và nữ.

Thức dậy trong giấc ngủ, vừa cử động một cái là cả người đau nhức, Tiêu Hà Hà thất thểu mở mắt ra, đột nhiên hoảng hốt. “A, trời tối rồi! Sao Thịnh Thịnh và Ngữ Điền còn chưa về nữa?”

“Bà xã à, không có chuyện gì đâu, Đỗ Cảnh và Mig sẽ không để lạc mất chúng đâu mà lo!” Tần Trọng Hàn nói rồi ôm lấy eo Tiêu Hà Hà một lần nữa, rồi kéo cô trở lại trên giường.

“Mau dậy đi, trời tối rồi kìa, sao có thể vậy hoài được?” Có trời mới biết là anh ta đã làm bao nhiêu lần rồi. Tiêu Hà Hà chỉ biết mỗi lần sau khi mình tỉnh dậy vì kiệt sức, một người đàn ông động dục nào đó vẫn giữ nhịp điệu trên người cô, như thể cả đời chưa bao giờ được đụng vào phụ nữ vậy!

Còn cô, bây giờ cả người đều rã rời và đau nhức, giống như bị người ta tách từng bộ phận trên người ra rồi vậy.

“Hy vọng chúng ta đã tạo được một em bé!” Giọng nói trầm ấm đầy sức hút vang lên, Tần Trọng Hàn yên lặng nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà vừa mới thức dậy trong mệt mỏi, nụ cười trên đôi môi mỏng đó như thể muốn bị đánh vậy.

Hơi quay người qua, cố chịu con đau nhức toàn cơ thể, Tiêu Hà Hà lạnh mặt lại rồi nói với Tần Trọng Hàn đang cười như gió xuân được mùa kia. “Mau mặc quần áo vào rồi đi tìm con trai, Tần Trọng Hàn, anh có nghe thấy không?”

“Không cho em cứ nghĩ đến người đàn ông khác!” Tần Trọng Hàn bĩu môi, bàn tay to lớn lại không yên phận mà một lần nữa lang thang trên cơ thể mềm mại đang dựa sát vào người mình.

“Đó là con trai của anh!”

“Cũng không được! Nó vẫn là đàn ông!” Giọng trầm khàn của Tần Trọng Hàn cũng có chút quỷ quyệt. “Bà xã à, em có hài lòng không? Em thấy ông xã em có ổn không?”

“Nếu anh còn không ngồi dậy, em sẽ mặc kệ anh thật đó. Mau đi xem Thịnh Thịnh đã về chưa!” Tiêu Hà Hà bắt đầu mặc quần áo vào.

“Được rồi! Anh sẽ đi ngay!”

Cuối cùng hai người cũng bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy Thịnh Thịnh và Ngữ Điền đang xem tivi.

“Mẹ, ba!” Ngữ Điền vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn, nên ngay lập tức phấn khởi kêu lên.

“Hai đứa đều đang ở đây hả?” Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng thở phào nhẹ nhõm.

Còn Thịnh Thịnh thì chỉ chào hỏi Tiêu Hà Hà: “Mẹ ơi, mẹ cùi quá, mới đi một ngày mà đã bị bắt lại rồi!”

“Làm ơn đi, do ba con có bản lĩnh thôi!” Tần Trọng Hàn bước tới và bồng Ngữ Điền lên, nói vào tai cậu bé: “Đến phòng bên cạnh gọi ba và mẹ con dậy đi, giờ này vẫn còn ngủ. Chúng ta còn phải đi ăn cơm nữa chứ!”

Anh ta không được ôm vợ mình và ngủ tiếp, đương nhiên cũng không thể để cho Tăng Ly được hạnh phúc hơn. Tần Trọng Hàn thầm có ý nghĩ xấu xa như vậy.

“Tụi con đã ăn rồi!” Thịnh Thịnh liếc nhìn Tần Trọng Hàn, cũng tạm hài lòng. “Hiệu suất của chú cũng cao lắm đó, con tưởng chú sẽ không tìm thấy mẹ con con chứ!”

“Con trai à, dì Mig và chú Đỗ đâu?” Tiêu Hà Hà hỏi.

“Họ đi nói chuyện yêu đương rồi!”

“Ồ! Thật hả?”

“Mẹ ơi, chú Đỗ đã ôm dì Mig đó mẹ!” Ngữ Điền khoe với Tiêu Hà Hà. “Bây giờ con sẽ đi gọi ba và mẹ dậy!”

Kết quả là, tối đó, Đỗ Cảnh và Mig chỉ xuất hiện rồi bàn giao bọn trẻ lại cho ba mẹ chúng, sau đó họ đã biến mất.

Ngày hôm sau, Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đều đưa người phụ nữ của mình đi trượt tuyết. Nhưng Tần Trọng Hàn nói với Hà Hà và Dương Dương: “Hai em không nên đi trượt tuyết đâu, để tụi anh đưa hai con trai đi là được rồi! Hãy chờ tụi anh khải hoàn quay về ha!”

“Ồ! Tuyệt vời! Con đi trước đây!” Thịnh Thịnh đã trang bị xong. Cậu bé trượt rất nhanh, cũng rất vững vàng, trượt một cái đã lao vút ra ngoài.

“A! Tần Trọng Hàn, anh mau đuổi theo đi, con trượt nhanh quá kìa!” Tiêu Hà Hà lo lắng và hét lên. “Thịnh Thịnh, đừng trượt nhanh quá!”

Tần Trọng Hàn vừa quay người lại thì đã nhìn thấy con trai mình trượt như bay ra ngoài, với tốc độ rất nhanh. “Thằng nhóc này, để anh bắt được, nhất định phải đánh đít nó!”

“Ngữ Điền, con không được trượt nhanh vậy đâu đó!” Tiêu Hà Hà căn dặn.

“Con biết rồi, con sẽ không đi xa đâu!” Ngữ Điền giòn giã trả lời. “Con sẽ ở đây để bảo vệ cho hai mẹ!”

“Trời ơi! Thịnh Thịnh trượt nhanh quá!” Dương Dương cũng không kìm được phải hét lên. “Anh Tần, anh Ly, hai anh mau đuổi theo đi chứ!”

“Thịnh Thịnh, chậm lại!” Tần Trọng Hàn hét lớn một tiếng và ngay lập tức đuổi theo.

“Ồ! Bay nào! Bay nào...” Thịnh Thịnh hoan hô rồi lướt vút qua, cơ thể nhỏ bé lao như bay trên đường trượt, một trải nghiệm thú vị với tốc độ nhanh như chớp.

Mặc dù đường trượt thích hợp cho người mới bắt đầu biết trượt, độ dốc không lớn, nhưng vì Thịnh Thịnh trượt quá nhanh, khó tránh làm người khác phải lo lắng. Cậu bé chỉ mới học trượt ngày hôm qua, vẫn chưa quen lắm, vậy mà dám trượt nhanh như vậy, làm Tần Trọng Hàn toát cả mồ hôi lạnh.

Cứ đuổi theo mãi, vì Thịnh Thịnh trượt rất nhanh. Và gần đó có một cậu bé vì chưa nắm được kỹ thuật trượt nên đã té ngã đột ngột, khiến Thịnh Thịnh không kịp tránh qua một bên, cả người sắp đâm sầm vào cậu bé đó. Cậu đã thử đổi hướng nhưng lại vấp phải ván trượt của cậu bé kia, cơ thể nhỏ bé lộn nhào một cái, trúng ngay cái dốc làm cả người cậu trượt thẳng xuống.

“Thịnh Thịnh...” Tần Trọng Hàn hoảng sợ hét lên, giọng đầy run rẩy và hoảng loạn, cảm thấy tim như sắp nhảy ra ngoài. Anh ta nhanh chóng trượt xuống dốc. Trong khoảnh khắc cơ thể con trai sắp rơi xuống đất đó, anh ta quỳ gối xuống rồi đỡ lấy con trai. Kết quả, cả hai cha con đều bị ngã và văng ra rất xa. Tần Trọng Hàn đập người xuống mặt đất đầy tuyết một cái rầm, nhưng không để cho con trai phải chịu bất kỳ tổn hại gì.

“Con trai, con sao rồi? Có bị trúng chỗ nào không?” Sau khi anh ta ngã xuống thì ngay lập tức bồng con trai lên, tháo găng tay ra và kiểm tra khắp người cậu bé. “Có sao không? Hả? Con có sao không?”

Trong khoảnh khắc vừa rồi, khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn tái mét lại, anh ta thật sự sợ rằng con trai mình đã bị ngã đau.

Thịnh Thịnh cảm nhận được sự quan tâm của ba mình, và cả vẻ hoảng loạn thoáng qua trong mắt anh ta, biết rằng mình không nên trượt quá nhanh như vậy. Và trong khoảnh khắc đó, sự hoảng loạn từ tận đáy lòng của ba đã khiến cậu cảm thấy mình vô cùng tội lỗi, khuôn mặt nhỏ nhìn vào Tần Trọng Hàn với đầy vẻ rối rắm. Cả khuôn mặt cũng trắng bệch ra, vì cậu sợ rằng mình sẽ bị ngã chết.

“Con nói gì đi chứ! Thịnh Thịnh, có phải sợ lắm không con? Con trai?” Tần Trọng Hàn thấy cậu bé không nói gì, trong lòng càng sợ hãi hơn, giọng nói cũng run rẩy hơn. “Có phải ba ngã đè lên con rồi không?”

“Con không sao!’ Thịnh Thịnh hét lên, hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ của Tần Trọng Hàn.

“Không sao thật chứ?” Trái tim vừa mới căng như dây đàn của Tần Trọng Hàn cuối cùng đã nhẹ nhõm, kéo Thịnh Thịnh đến và ôm vào lòng. Cảm giác ôm nhau thật chặt đó làm mọi lo lắng trong tim anh ta dần dần lắng xuống.

“Ba ơi, con sai rồi!” Thịnh Thịnh khẽ nói xin lỗi bên tai Tần Trọng Hàn.

“...” Cuối cùng con trai cũng chịu gọi ra hai từ đó, môi Tần Trọng Hàn khẽ mấp máy, trong tim xao động, không kìm được những giọt nước mắt rưng rưng.

“Ba ơi!” Thịnh Thịnh lại gọi lên một cách chân thành.

“Con trai, cuối cùng con cũng chịu gọi ba là ba rồi ha?” Trong đôi mắt đen nhánh của Tần Trọng Hàn lóe lên một niềm vui, mừng rỡ ôm chặt con trai, anh ta cứ tưởng mình phải chờ lâu lắm mới được nghe thấy tiếng ba này chứ.

“Cám ơn ba!” Thịnh Thịnh cũng ôm lấy Tần Trọng Hàn.

Tăng Ly vừa đuổi theo đến nơi thì nhìn thấy cảnh này, cũng không nén nổi nụ cười.

Ở thành phố H.

Sau khi về nhà, Tần Trọng Hàn đưa Hà Hà và Thịnh Thịnh đến thăm ba vợ. Cuối cùng cũng được gặp con gái, Bùi Lâm Xung vẫn không thể nhịn được, phải lên tiếng càm ràm vài câu. “Con gái ngoan à, sao lại không cần tổ chức đám cưới hả? Vì không muốn làm đám cưới nên con mới bỏ trốn vậy à?”

“Ba, ba và Tân Tuyên cũng có làm đám cưới đâu?” Tiêu Hà Hà biết rằng ba mình và Tân Tuyên đã đi đăng ký kết hôn. “Sau này con phải gọi là dì Tân Tuyên rồi!”

Mặc dù hơi ngại, nhưng dù sao về mặt vai vế, Tân Tuyên cũng là mẹ kế của cô, nên lễ nghi này cần phải có.

“Không cần đâu! Chúng ta không học theo phương Đông mà học theo phương Tây, mọi người cứ gọi tên như cũ là được rồi!” Bụng của Ngô Tân Tuyên đã nhìn thấy rất rõ, cô mỉm cười và nói với Tần Trọng Hàn và Hà Hà: “Chị và Trọng Hàn là bạn học, chị cũng không muốn làm dì Tân Tuyên gì đó của hai người đâu, sau này hai người cứ gọi tên của chị là được rồi, để tránh cho mọi người khỏi thấy ngại miệng!”

“Vậy con phải gọi thế nào? Con gọi bà ngoại nhỏ có được không?” Thịnh Thịnh ngẩng mặt lên và hỏi.

Câu hỏi của cậu bé làm cho mọi người được một trận cười no bụng, Bùi Lâm Xung cười hà hà và nói: “Đúng, gọi là bà ngoại nhỏ, vợ nhỏ bé của ông ngoại đó! Đương nhiên phải gọi là bà ngoại nhỏ rồi!”

“Ông ngoại ơi, ông có hai vợ lận hả? Vậy thì bà ngoại nhỏ sẽ ghen đó!”

“Ha ha ha... Ông ngoại chỉ có một người vợ thôi.” Bùi Lâm Xung cười ha hả. “Tân Tuyên à, em có ghen không?”

Ngô Tân Tuyên trợn mắt liếc ông ta. “Anh nghiêm túc đi!”

Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà nhìn nhau và mỉm cười. Sắc mặt của Ngô Tân Tuyên xem ra cũng không tệ, họ thật sự có thể yên tâm rồi.

Ba tháng sau.

Ở bệnh viện.

“Trời ơi!” Tiêu Hà Hà cầm kết quả siêu âm và đi ra khỏi phòng khám. “Ông xã ơi...” -"

“Sao vậy em?” Tần Trọng Hàn thấy sắc mặt cô hơi khác, nên hơi lo lắng.

“Ông xã, có hai em bé thật nè! Bác sĩ nói có hai em bé lận!” Tiêu Hà Hà ôm cổ Tần Trọng Hàn, vừa khóc vừa cười và hét lên.

“Thật hả? Bác sĩ có nói là trai hay gái không?” Tần Trọng Hàn cũng vô cùng bất ngờ.

“Không, bác sĩ nói không cho lựa chọn giới tính, nên không có nói cho em biết!” Tiêu Hà Hà bĩu môi.

“Được rồi, con nào thì chúng ta cũng đều chào đón cả!” Tần Trọng Hàn nói.

Ôm lấy eo bà xã, hai người cùng bước ra ngoài.

Không ngờ lại gặp được bác sĩ Lý, chị ta vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn rồi nhìn sang Tiêu Hà Hà, sau đó mỉm cười.

“Cậu Tần đưa vợ đi khám thai đó hả?” Bác sĩ Lý mỉm cười và chào hỏi.

Tần Trọng Hàn gật đầu. “Bác sĩ Lý, chào chị!”

Bác sĩ Lý lại nói: “Chuyện tôi nói với cậu lần trước, cậu có nói với cô Mạc không?”

Lời của chị ta vừa thốt ra, vẻ mặt của Tần Trọng Hàn đã sa sầm lại. “Cô ấy đã làm nữ tu rồi!”

“Ồ!” Bác sĩ Lý hơi ngạc nhiên. “Bệnh của cô ấy chắc là sẽ chữa khỏi được. Bây giờ chúng tôi có rất nhiều biện pháp can thiệp, có thể hỗ trợ mang thai được!”

Tiêu Hà Hà đã hiểu ra bác sĩ Ly đang nói về chuyện Mạc Lam Ảnh không thể mang thai, trong lòng cô cũng rất lấy làm tiếc. Nhớ lại thì cũng đã lâu rồi không gặp Hàn Lạp, không biết bây giờ anh ta thế nào. Còn Mạc Lam Ảnh, thực sự sẽ làm nữ tu suốt đời hay sao?

“Cám ơn bác sĩ Lý, tôi và vợ tôi xin phép đi trước!” Tần Trọng Hàn không thích bác sĩ Lý nhắc đến chuyện này, anh ta sợ Hà Hà sẽ buồn, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.