“Chú ơi, nước ép trái cây ở đây ngon quá, nhưng uống nhiều thì phải đi tè đó! À... Bí-tết cũng ngon lắm... Nhưng mẹ con phải tăng ca, không được ăn bí-tết ngon như vậy!”
“Mẹ con cũng đến đây hả?” Tần Trọng Hàn cũng muốn làm quen với mẹ của cậu bé này, muốn xem thử cô là loại phụ nữ nào mà để cho con trai của mình đi bán bao cao su như vậy.
“Dạ có, nhưng mẹ con lại phải đi tăng ca rồi!” Thịnh Thịnh híp mắt, mỉm cười với anh ta. Không biết tại sao, từ lần trước, sau khi chú mua hết số bao đó, cậu bé liền bắt đầu cảm thấy thân thiết với chú hơn. “Chú ơi, chú đã xài hết số bao đó chưa?”
“Thằng nhóc, chắc không phải con vẫn muốn bán cho chú cái thứ đó đó chứ?”
Đi vào phòng vệ sinh, đặt Thịnh Thịnh xuống đất. “Tự đi tiểu đi, chú chờ con, ra ngoài rồi chúng ta nói chuyện!”
“Dạ!” Rồi ngoan ngoãn chạy vào trong.
Tần Trọng Hàn nhìn cậu bé này liền cảm thấy rất thân thiết, chắc cậu bé cũng lớn bằng Ngữ Điền, rất dễ thương cũng rất thông minh, suýt nữa làm anh ta bị bẽ mặt.
Sau khi đi tiểu xong, kéo cái quần có in nhân vật hoạt hình lên đàng hoàng, Thịnh Thịnh đi ra ngoài, mỉm cười với Tần Trọng Hàn. “Chú ơi, mẹ con không bán bao nữa, nên sau này nếu chú muốn mua bao thì đến chỗ khác nha!”
Thịnh Thịnh nói cho anh ta biết với vẻ tốt bụng.
Tần Trọng Hàn ngớ ra. “Tại sao không bán nữa?”
“Mẹ nói Thịnh Thịnh còn quá nhỏ, không hợp với con nít.”
Vậy còn tạm được, biết là con nít, sao lại kêu nó đi bán cái đó?
“Chú ơi, nếu như chú không xài thì có thể lấy thổi thành bong bóng, sau đó vẽ hình Pikachu hay mèo robot lên đó, rồi treo trong phòng để xem!”
“Ờ...” Hơi đau đầu rồi đó! Đề nghị của đứa bé này, đúng là có thể làm thử thật, nhưng với điều kiện là anh ta bị điên. “Thằng nhóc, con học theo ai vậy hả?”
“Bạn Đào Cát Cát làm vậy đó chú!” Thịnh Thịnh nói rồi cười hì hì, để lộ cặp lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn. “Chú ơi, chú có biết Đào Cát Cát không?”
Trời!
“Chú không biết!” Tần Trọng Hàn không hề cảm thấy cậu bé phiền phức, có lẽ là do cậu bé này nhìn giống Ngữ Điền, nhìn thấy cậu bé, anh ta sẽ nghĩ đến Ngữ Điền, con trai của anh ta. Chắc đã mấy ngày rồi không gặp Ngữ Điền, nên mới thấy cậu bé này gần gũi! Anh ta nghĩ!
“Đào Cát Cát là...” Thịnh Thịnh chịu khó giải thích.
Tần Trọng Hàn cau mày, nhưng nhìn cậu bé thao thao bất tuyệt kể về những chuyện ở trường mẫu giáo của mình, anh ta không làm gián đoạn vẻ mặt hớn hở của cậu, mà còn cười một cách khó hiểu.
“Cám ơn chú vì đã cứu mẹ con đó! Nếu không thì không biết mẹ con phải vất vả đến mức nào nữa!” Thịnh Thịnh vui vẻ nói. “Mẹ đi làm rồi còn phải làm thêm, vậy nên Thịnh Thịnh muốn nhanh chóng kiến được tiền, giúp mẹ trả hết nợ, sau đó nuôi mẹ nữa!”
“Con kiếm tiền?” Anh ta sững sờ.
“Dạ phải! Con sẽ kiếm tiền, con đang thiết kế game đó!” Thịnh Thịnh nói với vẻ khao khát.
“Con?” Tần Trọng Hàn tiếp tục sững sờ.
“Chú ơi, chú không tin hả? Vậy chú có SN (serial number) không? Chú không tin thì ocn sẽ gửi game của con cho chú chơi thử!” Thịnh Thịnh tự hào nói.
Lại sững sờ, Tần Trọng Hàn gật đầu và không từ chối. “Số của chú là...”
Anh ta nghĩ, dù những gì cậu bé nói có thật hay không, nếu là game thật, lấy cho Ngữ Điền chơi cũng tốt!
“Dạ! Con nhớ rồi, vậy con sẽ gửi cho chú ha! Chú chơi rồi góp ý cho con nha!”
“Con nhớ thật chứ?” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên, khả năng ghi nhớ của cậu bé này cũng tốt như anh ta, chỉ cần nghe một lần là nhớ.
“Thịnh Thịnh, con đâu rồi?” Mig đã chạy vào phòng vệ sinh.
“Dạ! Chú ơi!” Thịnh Thịnh lập tức lên tiếng trả lời. “Con phải đi rồi! Dì Mig chắc đang lo lắm.”
“Đi đi!” Tần Trọng Hàn vốn định nói với cậu bé đừng nhắc đến chuyện mấy cái bao nữa, nhưng lại không ngờ cậu bé sẽ đề cập đến game của mình.
Thịnh Thịnh mới đi được vài bước liền quay đầu lại nhìn Tần Trọng Hàn và điếu thuốc trong tay anh ta. “Chú ơi, hút thuốc ít thôi nha, hút thuốc có hại cho sức khỏe đó!”
Tần Trọng Hàn là sững sờ, đứa bé này lại đem đến cho anh ta cảm giác ấm áp không thể giải thích. Anh ta mỉm cười và gật đầu: “Chú nhớ lời con nói rồi!”
Nhưng, không hút thuốc thì thực sự không thể.
Tần Trọng Hàn nhấp một ngụm cà phê rồi cau mày. Cà phê ở nhà hàng của Mễ Kiệt thường quá, thậm chí không ngon bằng Tiêu Hà Hà pha nữa.
“Tần Trọng Hàn! Cậu đúng là được lắm! Có một người bạn nhỏ như vậy!” Ngô Tân Tuyên cười nói.
“Phải đó! Tôi còn không biết nữa là. Người ta gọi anh là chú chim bự đó!” Tăng Ly vừa nói vừa cười rất gian. “Mắc cười quá! Cậu bé đó thật đáng yêu!”
“Đi chết đi!” Tần Trọng Hàn thốt ra hai từ.
“Ha ha ha...” Tăng Ly cười không khép miệng lại được, đột nhiên, nhận ra điều gì đó rồi im bặt tiếng cười. Bởi vì anh ta nhìn thấy trên gương mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn hình như có dấu in của một bàn tay, nhưng rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra. “Hàn, mặt anh sao vậy?”
“Ờ...” Tần Trọng Hàn lại cầm ly cà phê lên, cúi đầu nhìn xuống chất lỏng màu nâu sẫm, trước mắt hiện ra một khuôn mặt. “Hương vị của loại cà phê này quả thực chẳng ra gì!”
“Không phải! Anh đang đánh lạc đề! Đúng là gặp ma rồi. Ai dám đánh vào mặt anh vậy? Chắc không phải là Hà Hà đó chứ?”
“Hai cậu nói chuyện đi, tôi đi chút sẽ quay lại!” Ngô Tân Tuyên nhìn thấy Mễ Kiệt liền đứng lên đi về phía anh ta.
“Chị đi đi!” Hai người vẫy tay cùng lúc.
Với biểu hiện này của anh ta, Tăng Ly ngay lập tức thu lại nụ cười gượng gạo trên mặt. “Không phải chứ? Hàn à, anh và Hà Hà thực sự có gì đó à? Vì cô ấy nên anh mới sa thải An Tây phải không? Vì sợ cô ấy biết, nên anh cố tình sai cô ấy đến phòng Kế toán? Đúng là khổ tâm ha! Đại tổng tài của chúng ta đã quay trở lại thời kỳ nhẹ nhàng và ân cần với phụ nữ như xưa rồi à? À ha! Nhất định là vậy rồi!”
Tần Trọng Hàn nhướng mày. “Vậy thì sao?”
“Ờ... OK!” Tăng Ly dùng tay ra hiệu. “Tôi chỉ rất tò mò, sao anh lại phải lòng Hà Hà?”
“Ai nói tôi phải lòng với cô ấy?”
“Chẳng lẽ không phải?” Anh ta có vẻ như không hiểu Tần Trọng Hàn. “Hàn! Hình như chúng ta quen biết nhau 12 năm rồi thì phải ha?”
“Ừm!”
“Tôi càng ngày càng không hiểu anh rồi đó!” Tăng Ly thở dài. “Bộ dạng của anh gần đây đúng là rất bất thường, nhưng Hàn à, cô gái như Hà Hà vừa nhìn đã biết rất ngây thơ, nếu anh chỉ chơi qua đường, tôi khuyên anh đừng đụng đến cô ấy thì hơn!”
“Cậu quan tâm đến cô ấy quá ha?” Giọng anh ta hơi nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào mắt Tăng Ly, đột nhiên trong lòng hơi khó chịu.
“Quan tâm chứ! Các em gái trong công ty, tôi đều quan tâm!” Tăng Ly cười hì hì rồi nói, trong đôi mắt đào hoa lóe lên chút ám muội. “Hàn! Anh nói thật với tôi đi, có phải anh chỉ muốn chơi qua đường không?”
Anh ta không trả lời.
“Không phải chứ? Anh đã ăn thịt cô ấy rồi à? Cô ấy nhìn thấy anh thì cứ như gặp ma vậy! Lẽ nào dấu tay in trên mặt anh là do Hà Hà đánh thật hả?” Cuối cùng anh ta cũng ngộ ra.
Đại tổng tài Tần Trọng Hàn, đối phó với phụ nữ dễ như trở bàn tay, vậy mà lại bị phụ nữ tát vào mặt?
“Tôi có nói là do cô ấy đánh à?”
“Vậy anh thừa nhận là bị phụ nữ đánh chứ gì?” Tăng Ly nhếch mày nhìn anh ta.
Tần Trọng Hàn đặt ly cà phê xuống, dựa lưng về phía sau. “Cuộc sống luôn phải có lần đầu tiên!”
“Ơ... Gì cơ?” Tăng Ly nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc nhưng đầy hứng thú. “Ý anh là, mặt của anh thật sự đã bị Tiêu Hà Hà đánh hả?”
Tần Trọng Hàn không nói gì thêm, nhưng đôi mắt lại bắt đầu trở nên sâu thẳm.
“Không chịu nổi anh luôn, cố làm ra vẻ bí ẩn!” Tăng Ly như trầm tư hẳn. “Không ngờ cô bé Hà Hà này lại dám đụng đến con hổ như anh! Đúng là làm người ta ngạc nhiên. Ngày mai tôi sẽ hỏi cô ấy, đánh được anh rồi có phải rất tự hào không?”
Tần Trọng Hàn đột nhiên sa sầm mặt lại, nói một câu thờ ơ. “Tốt nhất cậu đừng có nhiều chuyện!”
“Sao hả? Anh sợ mất mặt à?” Tăng Ly mở miệng trêu chọc. “Anh yên tâm, tôi sẽ hỏi rất uyển chuyển, sẽ không làm cho anh mất mặt đâu! Đừng có trừng tôi, chẳng qua tôi chỉ rất tò mò. Tôi còn phải nói với cô gái Hà Hà dễ thương này, phải cẩn thận với anh!”
“Cậu im miệng lại, nếu không cậu sẽ chết rất khó coi!” Tần Trọng Hàn lên tiếng cảnh cáo.
“Ha ha, giận rồi à?” Ánh mắt tra xét của Tăng Ly nhìn chằm chằm vào anh ta, kèm theo chút ý vị sâu xa, và cả không thể tin được.
“Dạo này hình như cậu càng ngày càng nhàn rỗi thì phải.” Tần Trọng Hàn đan hai tay vào nhau. Khi nói câu này, trong đầu anh ta lóe lên hình ảnh một văn phòng chi nhánh ở nước ngoài. Có lẽ, nên điều cậu ta qua đó!
Ánh mắt của Tần Trọng Hàn ngày càng sâu thẳm hơn, kèm theo một số tính toán, nhìn vào mặt Tăng Ly, để lộ ra nụ cười lạnh lẽo. “Có lẽ tôi nên gọi người đẹp băng giá tới, biết đâu chừng...”
“Tôi sai rồi!” Tăng Ly cảm thấy lạnh sống lưng. “Hàn! Tôi sai thật rồi. Anh muốn ăn thịt ai thì ăn, tôi không có ý kiến!”
Trong mắt Tần Trọng Hàn lóe lên một nụ cười. “Ừm! Sao Ngô Tân Tuyên vẫn chưa quay lại nữa?”
“Gặp được Mễ Kiệt, anh nghĩ chị ấy sẽ quay lại nhanh vậy sao?” Tăng Ly liếc nhìn về phía cầu thang, không ai đi lên cả.
“Hàn, tôi hỏi lại lần cuối.” Tăng Ly lại bắt đầu không yên phận.
“Hả?” Tần Trọng Hàn càng ngày càng ghét bản tính dàn bà này của anh ta.
Tăng Ly hỏi với vẻ không sợ chết: “Anh đối với Tiêu Hà Hà, rốt cuộc là có tâm trạng gì? Thật sự đơn giản như vậy sao? Không có chút gì, ý khác hả?”
Nhưng theo anh ta thấy, Tiêu Hà Hà đối với Tần Trọng Hàn mà nói, thực sự khá đặc biệt. Hôm nay, Tần Trọng Hàn lại đưa cô ấy đến bệnh viện, lại còn sa thải An Tây.
Thật sự kỳ lạ lắm đó!
“Muốn tôi gọi cho người đẹp băng giá không?” Tần Trọng Hàn làm ra vẻ sẽ lấy điện thoại.
“Tôi sai rồi! Tôi sẽ không hỏi nữa!” Tăng Ly giơ hai tay lên đầu hàng.
“Thịnh Thịnh, đến giờ ngủ rồi!” Tiêu Hà Hà tắm xong, thay bộ đồ ngủ rồi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Thịnh Thịnh vẫn đang tập trung chơi gì đó trước máy tính. “Thịnh Thịnh?”