Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 40



“Ờ... Chúng ta bàn chuyện chính đi!” Tăng Ly búng ngón tay một cái. “Phục vụ, gọi món!”

Tiêu Hà Hà ngớ người ra, không dám nói gì.

“Đã là con trai cô, một thiên tài nhỏ tài giỏi như vậy, vậy chú phải mời thiên tài nhỏ một bữa thịnh soạn mới được!” Tăng Ly cười và nói, ánh mắt dừng lại trên mặt Tiêu Hà Hà.

“Thịnh Thịnh, xem thử coi con thích ăn gì?” Tăng Ly vừa nhìn thấy đứa bé này là thích ngay.

Thịnh Thịnh liếc nhìn Tiêu Hà Hà trước chứ không chọn món ăn. Mẹ chưa lên tiếng, cậu bé không dám gọi.

Tăng Ly nhìn thấy ánh mắt của cậu bé, dường như đã hiểu được điều gì đó. Đúng là một đứa bé hiểu chuyện, hiển nhiên, Tiêu Hà Hà rất biết cách dạy con.

“Giám đốc Tăng, bữa này cứ để tôi mời cho!” Trong lòng Tiêu Hà Hà nghĩ, nếu game của con trai bán được tiền, cô phải nên mời khách.

“Làm vậy sao được?” Tăng Ly vội vàng nói: “Sao lại để phụ nữ mời được? Với lại, cô có ơn cứu sống tôi, tôi vẫn chưa cám ơn cô nữa mà! Để tôi mời!”

“Giám đốc Tăng, anh không cần khách sáo như vậy!”

“Cô khách sáo thì có, Hà Hà!” Tăng Ly liếc nhìn cánh tay cô. “Phải rồi, Hà Hà, vết thương của cô sao rồi?”

“Ờ... Đỡ nhiều rồi!” Tiêu Hà Hà nói.

“Ngày mai để tôi đưa cô đến bệnh viện!” Tăng Ly xem thực đơn, thấy hai mẹ con họ đều rất dè dặt, nên đã gọi vài món mà con nít thích ăn, sau đó lại nhớ ra Tiêu Hà Hà cần được tẩm bổ, nên đã gọi thêm một món canh tẩm bổ cho Tiêu Hà Hà.

“Nào, gọi thêm nước ép đi!” Tăng Ly thấy cái ly đã hết nước trên bàn, lại nói với vẻ chu đáo.

“Dạ không cần đâu chú!” Mặc dù Thịnh Thịnh rất thích uống nước ép, nhưng cậu bé cũng biết rằng không thể quá tùy tiện, nhất là đối với ông chú xa lạ này.

“Sao vậy? Tiết kiệm tiền cho chú hả? Đừng! Chú dùng tiền công ty mà, ông chủ phải trả lại! Ha ha ha...”

“Mẹ ơi, con có thể uống nước ép không?” Thịnh Thịnh cẩn thận hỏi ý kiến của mẹ.

Tăng Ly nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng thấy chua xót. Đứa bé này thực sự quá hiểu chuyện! Hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng. “Làm gì vậy? Uống nước ép mà cũng hỏi mẹ? Đâu có vi phạm pháp luật đâu. Chú quyết định cho!”

“Ờ...” Tiêu Hà Hà đã biết rõ tính hài hước của anh ta, nên không nói gì thêm.

“Vậy mới đúng chứ! Uống đi, cậu bé!” Tăng Ly đặt ly nước ép xuống trước mặt cậu bé. Cậu bé vừa nhìn thấy ly nước ép liền lập tức hớn hở ra mặt.

“Giám đốc Tăng, tổng tài thực sự muốn phát triển game của Thịnh Thịnh à?” Tiêu Hà Hà hỏi một cách không chắc chắn.

“Ừm! Hôm nay anh ấy đã nói với tôi như vậy, kêu tôi đến bàn với mọi người, không ngờ lại là cô!”

Tiêu Hà Hà nghĩ lại người tối qua nói chuyện với mình là Tần Trọng Hàn, mặt cô bất giác đỏ bừng lên. Thì ra người mua bao cao su là anh ta à? Anh ta mua nhiều bao như vậy để làm gì?

Nhất định là vì có quá nhiều phụ nữ! Người đàn ông chết tiệt, sử dụng nhiều vật dụng phòng thân như vậy. Làm ơn đi, đó đều là những thứ mà các bạn trẻ thích sử dụng đó.

“Hà Hà?” Tăng Ly thấy cô rơi vào trầm tư, liền hét lên một tiếng.

“Chú ơi, dạo này mẹ con có nhiều tâm sự lắm, chú đừng làm phiền mẹ suy nghĩ, bàn với con cũng được!” Bộ dạng của Thịnh Thịnh y như người lớn còn bé.

“Ờ...” Bị con trai nói như vậy, Tiêu Hà Hà ngay lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy khuôn mặt suy tư của Tăng Ly, liền vội vàng xin lỗi. “Tôi xin lỗi, giám đốc Tăng, tôi xin lỗi!”

“Ha ha, phân tâm hả?” Tăng Ly Khi gật gù thấu hiểu, mỉm cười và hỏi Thịnh Thịnh. “Thịnh Thịnh, game của con rất hứa hẹn, chú chim bự của con nói sẽ trả cho con một triệu tiền thù lao, con có hài lòng không?”

“Vậy chú xinh đẹp ơi, game của người khác cũng được giá tiền này hả?” Không chờ Tiêu Hà Hà lên tiếng, Thịnh Thịnh đã đưa ra câu hỏi một cách rành rõi: “Con muốn biết nếu là game của người khác thì cũng được giá này hả?”

Tay đang cầm cái ly hơi khựng lại, Tăng Ly kinh ngạc, đồng thời do dự liếc nhìn vẻ mặt đang rất nghiêm túc của Thịnh Thịnh. Đứa bé này cũng có đầu óc kinh doanh lắm chứ.

Điều này làm anh ta nhớ về một người nào đó của 12 năm trước. Khi đó là sinh viên năm nhất, hình như có ai đó đã tự thiết kế một trò chơi, sau đó khi bàn bạc giá cả thì cũng đã nói một câu tương tự như vậy!

Tăng Ly ngạc nhiên, cậu bé này lại có đầu óc kinh doanh giống y như Tần Trọng Hàn. Có điều vào 12 năm trước, Tần Trọng Hàn đã 18 tuổi, còn bây giờ Thịnh Thịnh mới năm tuổi.

Tăng Ly nhanh chóng hoàn hồn lại, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. “Ừm, giá của con cao hơn những người khác!”

Anh ta cũng không biết tại sao Tần Trọng Hàn lại ra giá cao như vậy, nhưng anh ta nói rằng đứa bé này đáng được như vậy.

“Tại sao?” Hà Hà không nhịn được phải lên tiếng.

“Tôi không biết!” Tăng Ly cười cười. “Đây là chi phiếu, đã được viết sẵn rồi!”

Tăng Ly lấy ra một tờ chi phiếu từ trong cặp và đưa qua cho Tiêu Hà Hà. Số tiền đã được viết sẵn!

“Mẹ ơi, đây là chi phiếu hả mẹ?” Thịnh Thịnh cau mày. “Có phải có nó rồi, chúng ta sẽ mua được nhà không?”

“Ờ...” Mặt của Tiêu Hà Hà đỏ bừng, nhìn vào tờ chi phiếu được viết sẵn, cảm thấy rất kinh ngạc. Một trò chơi của con trai mà còn cao hơn tiền lương mười năm của cô cộng lại! “Nhưng giám đốc Tăng à, trò chơi của Thịnh Thịnh thực sự có tiềm năng này à? Có đáng giá này không?”

“Nói thật lòng, những trò chơi bình thường cũng chỉ được vài trăm ngàn, nhưng tổng tài đã viết một tờ chi phiếu có giá trị rất lớn, thì chắc chắn phải có dụng ý của anh ấy. Nếu tôi đoán không lầm, chắc chắn anh ấy không biết Thịnh Thịnh là con trai của cô, vì vậy cô cứ yên tâm mà lấy số tiền này!” Tăng Ly nghĩ cô đang lo Tần Trọng Hàn có ý đồ gì khác.

“Mẹ ơi, chúng ta có thể mua được nhà rồi, không cần phải làm phiền người khác nữa!” Thịnh Thịnh chỉ muốn mua nhà để mẹ có một cuộc sống tốt đẹp.

Tăng Ly nghe thấy lời cậu bé nói liền hỏi với vẻ quan tâm: “Hai mẹ con không có chỗ ở hả?”

“Không phải, chúng tôi đang sống ở nhà của bạn tôi!” Hà Hà giải thích.

“Ồ! Ra là vậy! Nhưng số tiền này không đủ để mua nhà đâu!”

“Không đủ hả?” Thịnh Thịnh vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ bé liền xụ xuống. “Vậy cần bao nhiêu mới có thể mua được nhà?”

“Thịnh Thịnh!” Tiêu Hà Hà nhìn vào mặt con trai, nhẹ nhàng nói: “Mua nhà là chuyện của mẹ, con là con nít, không cần lo lắng, được chứ?”

“Dạ!” Hiển nhiên Thịnh Thịnh có chút hụt hẫng.

Tăng Ly nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, tự nhiên cũng thấy đau lòng một cách khó hiểu. “Hà Hà, ba của cậu bé đâu?”

Vừa dứt lời, mặt của Tiêu Hà Hà ngay lập tức trở nên nhợt nhạt.

“Chú ơi... Không phải mọi đứa trẻ đều có ba đâu chú, cũng giống như không phải mọi đứa trẻ đều có mẹ vậy!” Thịnh Thịnh lên tiếng trước Tiêu Hà Hà.

Lại kinh ngạc.

Lẽ nào họ là gia đình đơn thân à?

Tiêu Hà Hà không lên tiếng giải thích.

“Mẹ ơi, con là đàn ông, dĩ nhiên con phải mua nhà rồi!”

“Con trai! Dù thế nào, chuyện mua nhà cứ để mẹ xử lý. Con chỉ là một đứa trẻ, chưa trưởng thành, đừng lo về chuyện này được không con?”

Tiêu Hà Hà thấy con trai vẫn không bỏ cuộc, vẻ mặt dịu dàng hơi thay đổi, nghiêm mặt nói thẳng, những đứa bé trưởng thành sớm quá quả thật là khó kiểm soát.

“Con ngoan quá!” Tăng Ly trở nên nghiêm nghị, không còn bộ dạng cà rỡn nữa. “Thịnh Thịnh, nào, cạn ly vì chí hướng rộng lớn của con!”

Thịnh Thịnh thực sự đã cạn ly với Tăng Ly.

Trong bữa ăn, Tăng Ly lại đưa hợp đồng ra, kêu Tiêu Hà Hà ký tên.

“Thịnh Thịnh, nếu có gì cần sửa đổi, chú sẽ gọi điện tìm con!”

Ăn cơm xong, Tăng Ly kiên quyết đòi đưa Tiêu Hà Hà và Thịnh Thịnh về nhà.

“Sáng mai tôi sẽ đến đón cô đến bệnh viện!” Tăng Ly chưa quên vết thương của cô vẫn chưa được cắt chỉ.

“Không cần làm phiền anh đâu, giám đốc Tăng!”

“Chú ơi, tại sao mẹ con phải đến bệnh viện?” Bị cuộc trò chuyện của họ thu hút, giọng trẻ con của Thịnh Thịnh vang lên một cách ngây thơ vô tội. “Mẹ bị gì hả?”

“Mẹ không sao!” Tiêu Hà Hà căng thẳng nói: “Mẹ đến bệnh viện để thăm một người bạn!”

“Ồ!” Gật đầu nửa tin nửa ngờ, nhưng chân mày ngày càng nhíu chặt, như thể đang nghi ngờ về tính xác thực trong lời nói của Tiêu Hà Hà.

Thông qua gương chiếu hậu, Tăng Ly nhìn theo Thịnh Thịnh, rõ ràng chỉ là một đứa bé năm tuổi, tại sao lại tài giỏi đến vậy? Lo lắng cả chuyện nhà cửa nữa. Cuộc sống của họ khó khăn đến vậy sao? Nhớ đến quần áo của Tiêu Hà Hà, đều là những bộ đồ đứng tuổi, còn cô ấy đang ở vào độ tuổi phong nhã hào hoa. Những cô gái khác ai ai cũng ăn mặc gọn gàng, còn cô, lúc nào cũng rất mộc mạc!

“Chú xinh đẹp ơi!” Thịnh Thịnh lại nhớ ra điều gì đó.

“Trời! Đừng gọi chú là chú xinh đẹ nữa được không? Gọi chú là chú Ly đi!” Tăng Ly khó chịu nhất là người ta nói anh ta xinh đẹp.

“Nhưng chú xinh đẹp như mẹ mà!”

“Nhưng con cũng đâu có gọi mẹ con là mẹ xinh đẹp!”

“Thôi được! Con sẽ gọi chú là chú Ly!” Ánh mắt suy tư của Thịnh Thịnh chợt ngớ ra, khuôn mặt nhỏ xinh ngay lập tức khôi phục lại nụ cười, bĩu môi và nói: “Chú Ly ơi, tại sao chú chim bự không tự đến vậy?”

“Thịnh Thịnh, không được gọi như vậy!” Tiêu Hà Hà ngăn cản.

“Ha ha ha ha...” Tăng Ly cười phá lên.

Mặt của Tiêu Hà Hà càng đỏ hơn.

“Vì chú ấy bận việc!”

“Vậy con có thể gặp chú ấy không?”

“Tất nhiên là được, chú ấy là sếp của mẹ con mà!”

“Vậy chú giúp con cám ơn chú chim bự!”

“Thịnh Thịnh, chúng ta có thể dừng việc gọi chú đó bằng biệt hiệu đó được không?” Xoa chân mày với vẻ đau đầu, Tiêu Hà Hà cúi đầu thật thấp, trên khuôn mặt trắng trẻo đầy vẻ thất vọng. Cô thực sự sợ việc con trai mình đi gặp Tần Trọng Hàn, bởi vì chỉ cần nghĩ đến chuyện đã bán cho anh ta một thùng bao cao su thôi thì đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, gặp nhau chẳng phải sẽ ngượng đến chết à?

“Dạ được!” Thịnh Thịnh gật đầu, nhưng đã quen rồi, khó sửa lắm.

“Hà Hà! Tôi sẽ đến ngay!” Tăng Ly gọi điện thoại tới. “Khoảng mười phút nữa ha!”

“Nhanh vậy à?” Tiêu Hà Hà ngạc nhiên.

“Phải đưa ân nhân cứu mạng của tôi đến bệnh viện, tất nhiên tôi phải nhanh rồi...” Tăng Ly khẽ cười.

“Cám ơn anh, giám đốc Tăng, tôi sẽ xuống ngay...” Tiêu Hà Hà tắt máy tính, cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.

Nhưng vừa đi đến đầu hẻm thì nhìn thấy chiếc Bugatti màu xanh lam, và bên cạnh xe tất nhiên có một người đàn ông cao lớn đang đứng, anh ta đang hút thuốc, nhìn có vẻ như đã đứng đó rất lâu rồi, và từ đầu tới cuối chỉ đứng với một tư thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.