Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 76



“Vậy ba đành phải ngủ chung phòng với mẹ rồi!” Tần Trọng Hàn nói xong câu này rồi liếc nhìn Thịnh Thịnh, anh ta dám cá Thịnh Thịnh sẽ rất lo lắng. Quả nhiên, hai tai của cậu bé đã dựng lên.

“Ngữ Điền, tối nay em ngủ với mẹ, anh sẽ ngủ với ba em!” Thịnh Thịnh sắp xếp. Cậu không sợ chú ấy đâu! Chú muốn ngủ chung với mẹ, vậy cứ chờ đến lúc kết hôn rồi đi!

“Dạ được! Em có thể ngủ chung với mẹ thật hả?” Ngữ Điền rõ ràng rất vui, vui đến mức không dám tin.

“Ừ, được chứ!” Thịnh Thịnh liếc nhìn Tần Trọng Hàn bằng ánh mắt khiêu khích.

Tiêu Hà Hà đang bận rộn trong bếp, bỗng cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ.

Tần Trọng Hàn bị một vố đau đớn liền đi đến cửa bếp, nói với Tiêu Hà Hà: “Chuyển lên căn hộ trên núi sống đi!”

“Tại sao vậy?” Cô nhíu mày.

“Tôi nói đi là đi!” Giọng anh ta nặng nề, vẫn hống hách như vậy.

Tiêu Hà Hà đang rửa rau, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên gấp rút. Cô lau khô tay, lấy điện thoại ra khỏi túi rồi nhấn nghe. Cuộc gọi này là Mig gọi đến.

“Hà Hà, ra ngoài đi, chúng ta đi hát karaoke!”

“Nhưng bây giờ em đang bận!” Ánh mắt của Tiêu Hà Hà quét qua một cách vô ý thức, Tần Trọng Hàn đang đứng dựa vào cánh cửa nhà bếp, nhìn cô nghe điện thoại. Ánh đèn chiếu lên một bên mặt của anh ta, một nửa khuôn mặt ngoài sáng, một nửa trong bóng tối. Trong vẻ lạnh lùng của khuôn mặt sắc như dao cắt có một chút giận dữ lờ mờ, sâu thẳm đến mức làm người ta ngạt thở. Mái tóc đen nhánh che đi hai mắt, tụ lại ánh sáng rạng rỡ.

“Không phải Thịnh Thịnh ở lại trường à? Ra đây, ra đây nào!”

“Thật sự không tiện lắm chị ơi!” Tiêu Hà Hà nói nhanh. “Ngoan đi, chờ đến khi nào em bớt bận, em sẽ mời lại một bữa, được không?”

Sau khi nói vậy, Mig mới chịu tha cho cô. Mỉm cười rồi tắt máy, Tiêu Hà Hà vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tần Trọng Hàn, cô lập tức thu lại nụ cười và tiếp tục rửa rau.

Mãi một lúc sau, ngẩng đầu lên vẫn thấy anh ta còn đứng ở chỗ cửa, im lặng, có vẻ như rất bối rối. Cô bất giác ngẩng đầu lên, liếc nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp trai của anh ta, nhớ đến lời các con nói, anh ta đã hoàn toàn thua trận.

Trong thoáng chốc, điều đó làm cô cong khóe môi lên, trong lòng cười thầm.

Tần Trọng Hàn lại bắt đầu nghi ngờ. Ai gọi đến mà nói không tiện? Chắc không phải đàn ông chứ? Nhớ lần trước cô ấy nói mình có bạn trai, và vừa rồi nhận được cuộc gọi đó, rất vui vẻ, còn nũng nịu nói sẽ mời lại người đó? Đúng là quái lạ! Có khi nào cô ấy nói với mình bằng thái độ tử tế đó đâu?

Ánh mắt của Tần Trọng Hàn vô tình ném về phía cô, thấy cô cúi đầu mỉm cười. Khuôn mặt trắng ngần, vẻ mặt lúng túng, niềm vui rõ ràng, nhưng lại không biết là vì ai.

Bỗng chốc, anh ta cau mày không vui, hỏi bằng giọng dữ tợn và lạnh lùng: “Ai gọi đến vậy?”

Tiêu Hà Hà ngây người ra, nghe giọng điệu của anh ta, sao lại giống như một người chồng đang nghi ngờ vợ mình vụng trộm vậy? Nhất thời, một sự bực bội dồn lên trong lồng ngực, cô nói không một chút thiện cảm. “Bạn!”

“Bạn gì?”

“Bạn thân!” Cô trợn mắt nhìn anh ta rồi cúi đầu xuống. Anh ta quản lý được à? Mà tại sao cô phải giải thích với anh ta? Vả lại, Mig là phụ nữ, nên cô rất yên dạ yên lòng.

“Người làm mẹ, phải chú ý hành vi!” Anh ta quăng ra một câu với vẻ mặt u ám.

Tiêu Hà Hà kinh ngạc, có chút bốc hỏa. “Bệnh hoạn!”

Anh ta đột nhiên quay lại. “Em vừa nói gì?”

Tiêu Hà Hà khựng người lại, ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh ta. Thấy sắc mặt của anh ta rất khó coi, nên không dám nói thêm gì, chỉ cúi đầu xuống, tự nhiên lại lên tiếng giải thích với anh ta. “Là Mig gọi rủ tôi đi hát karaoke, nhưng tôi không rảnh. Khó khăn lắm mới được đoàn tụ với Ngữ Điền, tôi không muốn đi, tôi muốn ở bên cạnh con trai!”

Cô nói liền một chặp, ngay cả bản thân cũng thấy lạ khi giải thích với anh ta. Còn anh ta, sau khi nghe thấy lời giải thích này, bỗng hơi ngây người ra, và rồi vẻ mặt thay đổi ngay lập tức, tảng băng đã không còn, chỉ còn tiếng cười khúc khích. “Ha ha...”

Anh ta mỉm cười, vẻ mặt không còn u ám nữa, bầu không khí căng thẳng cũng dịu bớt đi, giống như bầu trời đã tan mây đen. “Thì ra là em gái của Mễ Kiệt à! Còn tưởng là anh chàng nào đó chứ!”

Giọng nói trầm ấm êm tai của anh ta lọt vào tai cô. Tiêu Hà Hà nghe thấy lời anh ta nói liền hốt hoảng ngẩng đầu lên, lại thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt như lửa lớn sáng rực nhìn vào mình, cô cúi nhìn xuống một cách vô thức, rồi tiếp tục rửa rau.

Thân hình cao lớn của Tần Trọng Hàn bất thình lình đi đến, những ngón tay mảnh mai chạm vào cái thau, cùng rửa rau với cô. Cô sợ hãi ngước đầu lên, còn anh ta thì chớp mắt, láu cá và hài hước. “Tôi giúp em, mẹ của các con!”

Cách xưng hô này thật... thật kỳ cục! Mặt cô đỏ bừng lên. “Không... Không cần!”

Nhìn những ngón tay mảnh khảnh của anh ta đang giành rau với đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình trong cái thau nhỏ, cô cảm thấy rất kỳ cục. Đột nhiên, bàn tay to lớn của anh chạm vào tay cô, cô hoảng sợ liền rụt tay lại.

“Ba ơi, ba muốn làm ông bố nấu cơm hả?” Ngữ Điền đột nhiên chạy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn vào Tần Trọng Hàn, và sau lưng là Thịnh Thịnh, Tần Trọng Hàn nhìn sao cũng thấy Thịnh Thịnh gian xảo như một con quỷ nhỏ.

“Chú ơi, nể tình chú đã giúp mẹ rửa rau, tối nay con sẽ nhường cho chú một nửa cái giường của con! Mẹ ơi, tối nay mẹ ngủ với Ngữ Điền, còn con ngủ với chú nha!”

“Hả!” Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, sắp xếp như vậy... rất hợp lý. Cô gật đầu rồi lại lắc đầu. “Con và Ngữ Điền đều ngủ chung với mẹ, để chú ngủ một mình!”

“Dạ được!” Thịnh Thịnh gật đầu.

“Không được!” Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Chú muốn ngủ chung với mẹ của các con, chú là ba mà! Thịnh Thịnh, nào, gọi ba đi!”

“Sau khi chú kết hôn với mẹ đã! Bây giờ còn sớm lắm!” Thịnh Thịnh vỗ vai Ngữ Điền. “Em trai, chúng ta đi chơi trò chơi!”

“Ừm, chúng ta tháo con robot đó ra rồi lắp lại được không?”

“Được! Anh sẽ dạy em trò chơi tháo Chiến Thần rồi lắp lại!”

Mặt của Tiêu Hà Hà càng đỏ hơn, những lời bọn trẻ nói khiến cô rất lúng túng. Thấy mặt anh ta xám xịt lại, cô khẽ nói: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ giải thích rõ với các con, anh không cần bận tâm! Tôi sẽ không kết hôn với anh đâu! Chúng ta có thể làm bạn, mọi thứ đều vì con, tôi sẽ không hiểu lầm gì cả, và anh cũng đừng hiểu lầm!”

Tần Trọng Hàn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mà không nói gì, khuôn mặt đẹp trai xám xịt, rất lúng túng, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan cố: “Ngoài việc không kết hôn ra, những thứ khác đều cho em được!”

Trái tim cô run rẩy! “Ý anh là sao?”

“Toàn bộ con người tôi là của em, nhưng không có danh phận nào cho em!” Anh ta buồn bã nói: “Nói cách khác, em sẽ sở hữu được một anh chàng độc thân hoàng kim. Ngoài danh phận không thể cho em, những thứ khác đều được. Tôi sẽ thực hiện những nghĩa vụ mà một người đàn ông nên làm trong hôn nhân, và em cũng vậy! Sao hả? Như vậy công bằng không?”

Cô kinh ngạc, và không hiểu, hoàn toàn không hiểu gì cả. Trong một khoảnh khắc, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể như quả lắc bị đứng im của một cái đồng hồ.

Ý anh ta là sao chứ? Toàn bộ con người đều là của cô? Ý tức là anh ta muốn kết hôn để sống với mình trọn đời? Chỉ là thiếu đi một danh phận?

Cô muốn hỏi anh ta có ý gì, nhưng lại không biết mở miệng thế nào để hỏi.

“Không hiểu à?” Anh ta nhíu mày.

Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Không hiểu thì cứ làm theo, nghe lời là được rồi!” Anh ta nói với vẻ buồn bã: “Hãy là một cô gái biết nghe lời, ít nói, không nhiều chuyện, như vậy mới vui vẻ!”

Cô lắng nghe lời anh ta nói, nhưng rất rất khó hiểu, lại thấy hơi lạ lùng, thậm chí không hiểu tại sao. Đã nói sẽ thực hiện trách nhiệm trong hôn nhân, vậy tại sao lại không thể kết hôn? Thực sự khó hiểu! Nhưng thôi, người như anh ta, cô không thể trèo cao được!

“Có phải anh đã kết hôn rồi không?” Cô hỏi.

Anh ta ngây người ra, ánh mắt trở nên sắc bén. “Không!”

“Ồ!” Tiêu Hà Hà nghĩ có lẽ anh ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn. “Tại sao lúc trước lại tìm người sinh con giùm?”

Anh ta bỗng khựng lại, vẻ mặt hơi khó coi.

Cô ngay lập tức im lặng, ý thức được rằng có lẽ mình không nên hỏi điều này. Đây là chuyện của anh ta, anh ta có quyền giữ bí mật. Một lúc lâu sau, cô nói thật chậm rãi: “Tôi đi nấu cơm, anh ra ngoài chơi với các con đi!”

“Tôi giúp em! Chúng tự biết chơi mà!” Tần Trọng Hàn không nói gì thêm, cũng không giải thích, anh ta chỉ bắt đầu giúp cô dọn các món ăn ra.

“Nhưng tôi không cần anh giúp tôi!” Cô nói với vẻ dửng dưng. “Tôi có thể tự làm được!”

Điều này dường như báo hiệu rằng bầu không khí giữa họ đang được cải thiện, khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn có một chuyển động nhẹ.

Nhưng anh ta đứng đây, tự nhiên cô không biết phải nấu ăn thế nào nữa. Tay chân lóng ngóng một hồi, chảo dầu đã nóng nhưng quên mở máy hút, quên rằng rau vẫn chưa cắt. Anh ta lập tức tắt bếp gas giùm cô. “Cẩn thận một chút, suýt nữa bị cháy rồi!”

Tiêu Hà Hà vội hoàn hồn lại: “Anh ra ngoài đi, tôi tự làm được rồi!”

Bởi vì có anh ta ở đây, nên cô mới lúng túng và căng thẳng đến mức này, không biết trình tự nấu ăn luôn.

“Để tôi giúp em! Rau vẫn chưa cắt kìa. Em đang nghĩ gì vậy?” Tần Trọng Hàn liếc nhìn cô một cách khó hiểu, rồi bước tới cầm dao cắt dưa leo.

Nhưng mấy trái dưa leo này quá nhỏ, còn bàn tay của anh ta lại quá lớn, cầm trong tay rất buồn cười. Còn anh ta cũng không biết cắt, mới nhấn dao xuống, một trái dưa leo đã đứt thành hai đoạn.

“Để tôi!” Tiêu Hà Hà thấy bộ dạng vụng về của anh ta, thật khó để tưởng tượng người đàn ông này là một ông vua hô mưa gọi gió trên chốn thương trường, thấy mười ngón tay anh ta không hề có vết chai sạn, thực sự oán than sự thần kỳ của Đấng Tạo Hóa, đúng là mỗi người đều có giá trị riêng nào đó còn tồn tại mãi mãi.

Tần Trọng Hàn cau mày. “Nhìn cũng đơn giản mà, tại sao tôi không cắt ra được?”

“Anh muốn cắt thế nào?” Cô hỏi.

“Cắt lát đi!” Anh ta nói rồi đưa con dao cho cô.

“Được!” Cô bắt đầu cầm kỹ trái dưa leo và dùng dao cắt.

Anh ta nhìn trái dưa leo tròn trịa biến thành từng lát mỏng dưới bàn tay khéo léo của cô, nhất thời có hơi ngạc nhiên. Bàn tay cô ấy đúng là rất khéo léo!

Nhớ đến việc cô đem trả lại 7 triệu rưỡi đó mà không hao đi một xu, trái tim anh ta chợt nhói đau. “Em giỏi làm việc nhà lắm hả?”

Nói rồi, anh ta lướt mắt quanh căn hộ được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.

Cô hơi ngẩn người ra rồi dừng lại, xếp những lát dưa leo lên đĩa. “Ừ, cắt đại thôi!”

Nói rồi, tự nhiên thấy kinh ngạc về cách sống chung này. Không có cãi nhau, thực sự cũng khá tốt. Hơi mỉm cười, Tiêu Hà Hà ngước mắt lên nhìn anh ta. “Còn anh chắc chưa từng làm việc nhà phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.