Tiêu Hà Hà ngồi rất khép nép, bởi vì Tần Trọng Hàn đang ngồi quá gần, cô đành phải lùi về sau một tí, cố tình tránh xa anh ta.
“Ngồi yên đi, còn lùi nữa là rớt khỏi ghế đó!” Tần Trọng Hàn rất không hài lòng về hành động vội vàng tránh xa của cô, đôi chân mày lưỡi mác đang nhíu chặt vào nhau.
“Anh đừng ngồi gần em như vậy!” Cô thì thầm.
“Ngoan nào!” Anh ta thốt ra hai từ!
Tiêu Hà Hà ngước đầu lên nhìn anh ta, bỗng nhận ra đôi mắt hổ phách của anh ta rất quyến rũ, như thể đang khiêu gợi cô.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đan vào nhau một cách căng thẳng, có hơi thẹn thùng.
“Lần sau không được hát nữa!” Anh ta thì thầm, bởi vì giọng hát của Mig và Cung Luyến Nhi đã che đi giọng của anh ta, nên cô không nghe rõ.
“Anh nói gì?”
Anh ta ghé sát người vào và ôm lấy cô, kéo cả người cô về phía mình. Tiêu Hà Hà không kịp phản ứng, lại càng không thể cưỡng lại sức mạnh của anh ta. Cả người bị ngã về phía anh ta, ngay chỗ lồng ngực rắn chắc, mùi thuốc lá riêng có trên người anh ta làm cô choáng váng. Nhưng bây giờ đang ở trước mặt mọi người, sao anh ta có thể...
Ai ngờ anh ta lại thì thầm vào tai cô: “Sau này không được phép hát cho người khác nghe nữa!”
“Hả?” Cô ngây người ra.
Anh ta lại nói: “Là tình cảm của em đã làm tan vỡ giấc mơ của tôi...”
Ý anh ta là sao?
“Chỉ được hát cho một mình anh nghe thôi!” Anh ta lặp lại.
Ở phía bên kia, Tăng Ly vừa quay đầu lại liền nhìn thấy sự thân mật này. Chớp chớp mắt rồi quay qua uống một ngụm bia với vẻ mặt buồn buồn, rồi đột nhiên đứng lên tham gia với hai cô gái kia. “Cho tôi hát với!”
Bầu không khí náo nhiệt lại càng làm nổi bật sự cô đơn của Mễ Kiệt, anh ấy chỉ ngồi uống rượu một mình, nhưng càng uống thì càng tỉnh táo.
“Em là người của anh, em chỉ được hát cho một mình anh nghe thôi, không được phép hát cho người đàn ông khác!” Tần Trọng Hàn ghé sát vào tai của Tiêu Hà Hà, phà ra hơi thở nóng hổi.
Bởi vì giọng hát của cô quá quyến rũ, anh ta nghe là có phản ứng liền!
Hơi thở phà vào mặt cô, làm cô hơi run rẩy, đẩy anh ta ra xa, nhanh chóng ngồi cách ra một bên.
Trong phòng rất hỗn loạn, Tần Trọng Hàn kéo tay cô đứng lên, hai người đi ra khỏi phòng.
“Này, mọi người đang ở đây, không hay đâu!” Cô vội vàng hét lên.
“Gì mà không hay?” Tần Trọng Hàn nhướn mày.
Ở bên ngoài phòng, bất thình lình, anh ta nâng mặt cô lên, rồi cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi đáng yêu quyến rũ của cô, đầu lưỡi tách miệng cô ra một cách ngang ngược để tiến vào càn quét.
“Tần Trọng Hàn!” Tiêu Hà Hà không ngờ anh ta quá táo bạo. “Anh đừng làm vậy!”
“Làm gì?” Anh ta hỏi.
Cô cứng họng, vội đẩy anh ta ra. “Chúng ta vào trong thôi!”
“Không được! Chúng ta về nhà!” Anh ta nói.
“Nhưng túi xách của em vẫn còn trong đó, và mọi người vẫn đang hát, chúng ta đi như vậy liệu có thất lễ quá không?” Tiêu Hà Hà cảm thấy làm vậy không hay chút nào.
“Để anh vào lấy!” Tần Trọng Hàn không quan tâm, anh ta đi thẳng vào trong để lấy cái túi xách.
Chưa đầy một phút, Tần Trọng Hàn đã cầm cái túi đi ra, cô cảm thấy hơi bất lực. “Chúng ta bỏ đi như thế này, em sẽ bị Mig la đó!”
“Mặc kệ, có anh đây, ai dám?” Tần Trọng Hàn nói với vẻ ngang ngược. “Về nhà nấu bữa khuya cho anh, anh vẫn chưa ăn no!”
“Nhưng anh đã ăn bít tết rồi còn gì?” Cô hỏi.
“Món đó không ngon, muốn ăn món do em nấu!” Anh ta vuốt đầu cô, cô đã tóm được dạ dày của anh ta một cách thành công, bây giờ anh ta chỉ thích ăn món ăn do cô nấu.
“Vậy chúng ta mau về thôi!” Cô lo anh ta chưa ăn no thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Tần Trọng Hàn rất hài lòng với câu trả lời của cô, đôi môi vừa mới bị anh ta hôn một giây trước đó vẫn thật hấp dẫn và quyến rũ anh ta. Anh ta lại nhanh như chớp đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó mới buông cô ra.
“Mẹ ơi, wow! Chỗ này lớn quá! Con thích ở đây, to như nhà chú Phong vậy đó!” Thịnh Thịnh vừa mới bước vào biệt thự thì đã hét lên.
“Thích không nhóc?” Tần Trọng Hàn hỏi.
“Dạ thích!” Thịnh Thịnh gật đầu với vẻ nghiêm túc. “Nhưng sao Ngữ Điền không có ở đây? Chú cũng không có cách đón Ngữ Điền về đây hả?”
“Có phải con đã đến tìm ông rồi không?” Tần Trọng Hàn ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang với Thịnh Thịnh.
“Dạ phải, con không ngờ ba của chú lại cố chấp đến vậy, đúng là một ông già không nói lý lẽ. Chú ơi, con nói chú nghe nè, con không thích ông ấy đâu, ông ấy không biết cười luôn nữa là!” Thịnh Thịnh bĩu môi. “Nhưng những người không biết cười thì cũng tội nghiệp lắm!”
Lời nói của con trẻ bỗng khiến Tần Trọng Hàn cảm thấy ngỡ ngàng. Những người không biết cười thì tội nghiệp lắm!”
Đúng vậy!
Đã bao nhiêu năm rồi ông già không cười? Trong ký ức của anh ta, ba của anh ta không bao giờ cười, có lẽ là tội nghiệp lắm, và bây giờ bị một đứa trẻ năm tuổi chỉ một câu đã nói rõ thiên cơ.
Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy trong tim đau đớn, nếu khăng khăng đón Ngữ Điền đến đây, e rằng ba của anh ta sẽ...
Anh ta không muốn nghĩ về điều đó nữa!
“Thịnh Thịnh, được rồi, chúng ta đi ăn thôi!” Tần Trọng Hàn vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của cậu bé. “Ăn xong thì chú sẽ chở con đến trường, đến cuối tuần, dì Mig sẽ đón con. Chú và mẹ con đi du lịch, vậy có được không?”
Mặc dù đã sắp xếp xong mọi chuyện, nhưng Tần Trọng Hàn vẫn tham khảo ý kiến của cậu bé.
“Chú ơi, chú thích mẹ con thật chứ?” Thịnh Thịnh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đúng lúc Tiêu Hà Hà đi từ trên lầu xuống, không ngờ vừa đến chỗ rẽ thì nghe thấy câu hỏi của con, cô liền đứng lại ngay trên cầu thang.
Tần Trọng Hàn nhìn vào khuôn mặt nhỏ ngây thơ nhưng nghiêm trang của cậu bé, rồi gật đầu rất nghiêm túc.
“Chú thích mẹ con thì tốt rồi. Vậy chú và mẹ cứ đi chơi đi, đừng lo cho con, con sẽ ngoan ngoãn và nghe lời dì Mig, mọi người cứ đi chơi vài ngày cũng được!” Cuối cùng Thịnh Thịnh cũng thấy yên tâm.
Tiêu Hà Hà không biết Tần Trọng Hàn sẽ trả lời như thế nào, tim cô bỗng đập thình thịch liên hồi.
Tối qua sau khi về tới, anh ta đã cùng cô trải qua một đêm dài như vô tận, khiến cô cảm thấy mình là nhân vật nữ chính đang yêu cuồng nhiệt và rất hạnh phúc. Nhưng anh ta chưa bao giờ nói những lời yêu thương với cô, cô không thể mở miệng hỏi, chỉ nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, hình như cũng không có gì là xấu.
Hít một hơi thật sâu, cô bước xuống cầu thang.
Tần Trọng Hàn và Thịnh Thịnh thấy cô đi xuống liền đồng thời nhìn về phía bên này. Trong một khoảnh khắc, Tiêu Hà Hà có chút ảo giác, hai người họ nhìn giống như cha con vậy!
“Mẹ đi nấu cơm đây!”
“Mẹ mắc cỡ rồi kìa!” Thịnh Thịnh thì thầm vào tai Tần Trọng Hàn.
“Thằng nhóc, ngay cả con cũng nhìn ra dược hả?”
“Dạ phải, con thông minh lắm, cô giáo nói chỉ số IQ của con cao lắm luôn!” Thịnh Thịnh khoe khoang với vẻ đắc ý.
“Mau lên lầu xem phòng của con nào, chú đã nhờ người sửa sang lại giùm con rồi. Con và Ngữ Điền, mỗi đứa một phòng!”
“Dạ! Con đi đây!” Thịnh Thịnh chạy nhanh lên lầu.
Tiêu Hà Hà đang chiên trứng trong bếp thì Tần Trọng Hàn đi vào. “Sau khi chở Thịnh Thịnh đến trường, chúng ta đến Hokkaido du lịch được không?”
“Tại sao lại đi du lịch?” Tiêu Hà Hà hơi khó hiểu.
“Đúng lúc đang rảnh mà, em và anh đều đang thất nghiệp, đi du lịch để khuây khỏa không tốt sao? Lúc đầu anh định đưa em qua Ý chơi, nhưng ngồi máy bay lâu lắm, sợ em mệt, nên chúng ta sẽ đến Hokkaido, hoặc đảo Jeju cũng được. Em thích đi đâu?”
Cô nghiêng đầu nhìn.
Anh ta đang hỏi cô thích nó ở đâu? Điều này quan trọng à? “Anh quyết định đi, em không biết đi đâu nữa!”
Bởi vì cô chưa bao giờ đi du lịch, không có tiền, cũng không có thời gian. Trong thế giới của cô, ngoài việc làm thêm để kiếm tiền ra thì không có hoạt động giải trí nào, làm sao biết được Hokkaido đẹ hơn hay đảo Jeju đẹp hơn chứ! Nhưng hình như trên tivi có nói Hokkaido đẹp hơn thì phải, cô thích những nơi yên tĩnh như ở đó.
Vào mùa xuân, trên núi được bao phủ bởi những bông hoa nở rộ và cỏ dại, làm cho thiên nhiên như được thay áo mới.
Vào mùa hè, những ngọn núi xanh và biển xanh lại càng làm cho du khách đến tham quan tinh thần phơi phới hơn, đây là mùa thích hợp nhất để đi leo núi và khám phá.
Mùa thu là mùa lá đỏ rụng đầy mặt núi, đẹp không sao tả xiết.
Hokkaido vào mùa đông lại trở thành một thế giới màu trắng bạc, biển băng Okhotsk, hạc đầu đỏ xinh đẹp và thiên nga trắng tạo thành một thế giới thiên nhiên tươi đẹp.
Hokkaido lúc nào cũng có những phong cảnh nên thơ, dù đến Hokkaido vào mùa nào, cũng đều có những khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.
Tiêu Hà Hà nhớ có một chương trình trên tivi đã giới thiệu Hokkaido như vậy. Trong đầu cô cũng xuất hiện những bức ảnh được đưa trên tivi lúc đó, bất giác cảm thấy rất mong chờ.
“Có thể đi du lịch thật à?” Cô hỏi.
Tần Trọng Hàn hơi ngạc nhiên, sao chuyện đi du lịch mà lại dè dặt đến vậy? Cô đúng là một cô gái kỳ lạ.
“Em đã nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?”
“Cho em quyết định thật hả?” Cô hiếm khi đưa ra quyết định, bình thường lúc nào cũng phải nghe theo lệnh người khác, nên mấy chuyện đưa ra quyết định này thì cô ít khi làm, bởi vì nếu liên quan đến người khác thì cô không bao giờ đưa ra ý kiến.
Tần Trọng Hàn gật đầu. “Ừm, em quyết định đi!”
“Vậy đi Hokkaido đi, trên tivi giới thiệu Hokkaido rất tuyệt!” Cô nói. “Nhưng em chưa bao giờ đi du lịch, nên không biết gì nhiều. Nếu anh cho em quyết định, lỡ như không vui thì đừng gây chuyện với em đó!”
Cô nói rất bình thản, nhưng anh ta nghe lại thấy đau lòng.
“Em chưa bao giờ đi du lịch hả?” Anh ta hỏi rồi ôm lấy eo cô từ phía sau, cơ thể cô run lên, suýt nữa làm rơi cái xẻng.
“Anh buông em ra, vậy làm sao em chiên trứng được!” Cô khẽ hét lên.
“Nói cho anh biết, tại sao em chưa bao giờ đi du lịch?” Anh ta phà hơi vào tai cô, làm tai cô tê dại.