Một tuần sau, Lam Diệu Dương đưa Nghê Lam đến phòng thu âm.
Ở đó có người phối âm, chế tác âm nhạc và đạo diễn quảng cáo Cảnh Uy cũng ở đó. Ông chủ hãng xe Đường Uy cũng ở đó.
“Anh viết cho em một ca khúc.” Lam Diệu Dương nói với Nghê Lam.
Nghê Lam rất ngạc nhiên và vui mừng: “Thật sao?”
“Tên là ‘Trời nắng gặp mưa rào.’” Lam Diệu Dương nói, “Sẽ làm ca khúc chủ đề trong quảng cáo đại diện hãng xe mô tô của em. Ca từ anh viết, phối nhạc thì hợp tác với bậc thầy chế tác, anh viết bản thảo, sau đó anh ấy giúp anh chỉnh sửa lại. Anh còn muốn tự mình hát nữa.”
“Được lắm.” Hai mắt Nghê Lam sáng lấp lánh.
“Nhưng mà phải thu âm rất lâu…”
“Em muốn nghe.” Nghê Lam đánh gãy sự do dự của anh.
Lam Diệu Dương bật cười: “Câu chuyện trong video quảng cáo cũng là anh viết, em xem xem có phù hợp không, hôm nay anh đều hẹn đủ người rồi, cùng nhau thương lượng.”
“Ok.”
Nghê Lam tiến vào phòng thu âm, nhìn thấy Đường Hưu và Cảnh Uy đều rất vui vẻ.
Cảnh Uy là do Lam Diệu Dương giới thiệu, sau khi Đường Hưu xem xong các tác phẩm của anh cũng rất hài lòng, nhất là quảng cáo bao cao su kia của Nghê Lam, rõ nét, sáng tạo và hiệu ứng đều cực kỳ ưu tú, thế là rất nhanh đã ấn định là ứng cử viên cho vị trí đạo diễn.
Cảnh Uy gặp được Nghê Lam cũng rất vui, “Nghê Lam, anh lại nhờ phúc của em rồi.”
Nghê Lam cười ha ha: “Anh Uy lần này phải quay em đẹp hơn nữa nha.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Mọi người chào hỏi xong liền nhanh chóng bàn chủ đề chính.
Đội quay quảng cáo của Cảnh Uy đã cầm kịch bản gốc trong tay rồi, Cảnh Uy nói đại khái cho mọi người một lượt, Đường Hưu đã đọc trước đó, ông không có ý kiến gì, chỉ muốn nghe ý kiến của Nghê Lam một chút.
Nghê Lam im lặng hồi lâu, cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Lam Diệu Dương thật sự nắm bắt lấy toàn bộ chi tiết giải thích giúp cô.
“Em thấy rất tốt.” Nghê Lam cười nói.
Rất thuận lợi, cũng như mong muốn của Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương ôm lấy Nghê Lam.
Sau đó liên quan đến ca khúc quảng cáo, nhà chế tác đề xuất thu trước một bản demo cho mọi người nghe thử. Tất cả mọi người cảm thấy rất ổn. Nghê Lam sắp khóc rồi. Cô cảm thấy rất êm tai, là bài hát hay nhất cô từng nghe.
Tiếp theo đó Lam Diệu Dương bước vào phòng thu âm, nhóm người Nghê Lam ở ngoài chờ.
Lam Diệu Dương đã thuộc lời bài hát như cháo, anh hát hết sức chăm chú, nhưng ban đầu cảm giác không được ổn, chế tác kêu ngừng, anh nói với Lam Diệu Dương: “Anh khẩn trương quá rồi, không phát huy được chất giọng. Thả lỏng một chút.”
Lam Diệu Dương lại thử mấy lần, từ từ mới tìm được cảm giác.
Nhưng dù sao anh cũng không phải người chuyên nghiệp, chế tác sửa lại cho anh hết lần này đến lần khác, chỉ cho anh cách điều chỉnh hơi thế nào để kiểm soát giọng. Lam Diệu Dương rất nghiêm túc, không hề mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng anh thậm chí còn nghiêm túc hơn cả chế tác, chế tác cảm thấy ok rồi, mà anh lại hi vọng làm thêm một lần, cảm thấy mình có thể hát hay hơn nữa.
Đường Hưu nói với Nghê Lam: “Cậu ấy rất có lòng với cô.”
“Tôi thấy rất may mắn.” Nghê Lam nói: “Tôi thật sự là một người rất may mắn.”
Thời gian thu âm rất dài, Đường Hưu và Cảnh Uy đi trước, Nghê Lam vẫn chờ. Cô nghe nhiều đến nỗi có thể hát rồi, sau đó cô nhận được tin nhắn của Nghê An.
Nghê An mở một tài khoản trên mạng xã hội, hôm nay đăng bài viết đầu tiên.
Trong ảnh là một giáo đường nhỏ ấm áp xinh đẹp, Nghê An mặc áo cưới đứng cạnh Trần Thế Kiệt cực kỳ đẹp trai trong bộ đồ vest. Hai người cực kỳ xứng đôi, cảnh đẹp ý vui.
‘Thời điểm vừa mới yêu đối phương cảm thấy không có tương lai. Không ngờ tương lai lại vẫn một mực chờ ta. Cảm ơn chồng, cảm ơn con gái. Em rất hạnh phúc.’
Bên tai là tiếng hát của Lam Diệu Dương: ‘Em và anh gặp nhau, tựa như trời nắng gặp mưa rào, bất ngờ mà vui sướng…’
Nước mắt Nghê Lam rơi xuống, tràn đầy cảm động trong lòng. Vì mẹ, cũng vì chính mình.
Lại qua một tuần, cảnh sát tổ chức họp báo nói rõ với công chúng tình hình điều tra và kết luận của vụ án máy bay không người lái tập kích và vụ nổ trên núi Kỳ Lân.
Tham gia có Lưu Tống, Viên Bằng Hải và lãnh đạo các bộ đều có mặt. Lưu Tống giải thích rõ với mọi người tình tiết vụ án và quá trình điều tra, lãnh đạo các bộ tiếp nhận câu hỏi của phóng viên, cũng tuyên đọc danh sách khen thưởng trước mọi người, khen ngợi cảnh sát và người dân có biểu hiện lập công trong quá trình phá án.
Từng cảnh sát được khen thưởng lên bục cúi chào, người cuối cùng lên bục đại biểu cho người dân nhận giải ‘công dân tốt’ hiển nhiên là Nghê Lam.
Phóng viên phía dưới lập tức xôn xao, trong danh sách khen thưởng vừa rồi cũng không đọc tên đầy đủ của công dân, nhưng mọi người đều biết sẽ có Nghê Lam. Nhưng Nghê Lam một người sống sờ sờ đột nhiên xuất hiện làm đại biểu công dân lên đài cũng quá bất ngờ.
Dân mạng xem trực tiếp cũng bùng nổ: ‘Mẹ nó, kiểu thế này mà Nghê Lam lại đi.’
‘Đã nói cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội chơi trội mà.’
‘Kiểu tồn tại này cũng quá buồn nôn rồi. Người khác còn không có tên đầy đủ, dựa vào cái gì mà cô ta lên đó đứng.’
Fan của Nghê Lam vô cùng vui sướng.
‘Nghê Lam làm đại biểu lên sân khấu là danh chính ngôn thuận. Chị ấy góp sức nhiều nhất.’
‘Nghê Lam hình như không có trang điểm nha, thật đúng là kiểu bộ dạng công dân. Đèn đóm này, không cần filter chị ấy vẫn đẹp.’
‘Lam của tôi là chính nghĩa hóa thân! Chính phủ đóng dấu công nhận.’
‘Tôi phải nói Nghê Lam là nghệ sĩ đầu tiên chưa có giải nghệ thuật mà lãnh giải công dân tốt thành phố trước rồi! Quá siêu!’
Anti-fan và fan vì Nghê Lam đại diện lên lãnh thưởng mà rùm beng trên mạng, mà Nghê Lam cầm mic nói chuyện rất ngắn gọn.
“Tôi đại diện cho mọi người tới nhận thưởng, những giấy chứng nhận này.” Cô mở ra một chồng giấy đỏ trên tay, “không phải là vì tôi xinh đẹp nhất….”
Dưới sân khấu có người cười, trên mạng cũng một màn ha ha ha ha.
“Là bởi vì tôi đã có thể đường đường xuất hiện rồi.” Nghê Lam nói, “Tôi đã hỏi qua Viên cục, mọi người cùng nhau tới có được không? Viên cục nói bọn họ đã thương lượng, vì tính chất những vụ án này rất ác liệt, tội phạm dính đến tập đoàn sát thủ, tập đoàn kinh tế, vì bảo vệ sự an toàn cho mọi người, cho nên bọn họ sẽ không công khai. Sẽ không công khai đầy đủ tên của mọi người, cũng không yêu cầu mọi người lộ diện, nhưng khen thưởng này là thái độ của chính phủ, cực kỳ cảm kích sự dũng cảm của mọi người, dưới sự giúp đỡ của mọi người, vụ án đã được thuận lợi điều tra phá án. Mà tôi tới đây là muốn chứng minh cho mọi người thấy, những người này…”
Nghê Lam lại một lần nữa giơ giấy khen trong tay lên: “Những người này đều thật sự tồn tại, giống như tôi, đều tồn tại. Bọn họ trẻ có, trung niên có, người già có, viên chức, phóng viên, nghệ sĩ…. các ngành các nghề, không cùng cấp bậc, khác biệt tuổi tác, chúng tôi đoàn kết với nhau là có thể đánh bại tà ác, ngăn chặn tội phạm. Cảm ơn mọi người.”
Nghê Lam nói xong trả lại mic, cười như một đứa trẻ, hiển nhiên cô rất vui, cũng không đi xuống bậc thang như quy củ mà nhảy thẳng xuống. Tiếp đất rất chắc chắn, chạy đi vui vẻ.
Lúc cô nhảy xuống có phóng viên kinh hô, sau đó thấy cô chạy mất lại cười.
Mưa bình luận trên mạng cũng ào ào ha ha ha ha.
‘Cô ấy vậy mà lại nhảy xuống.’
‘Lam của tui lại thất thố rồi.’
‘Chị ấy không có thất thố, chị ấy mà đắc ý quên mất hình tượng là điều bình thường.’
‘Cô ấy không leo xuống là tốt rồi.’
Lý Mộc lướt điện thoại, nhìn thấy mấy cái này cười cười. Giấy khen của anh Nghê Lam đã lấy rồi. Anh sao mà đi cái này được, ngay từ đầu anh đã nói, anh còn muốn làm phóng viên giải trí ưu tú, chuyên bới móc, đi nhận thưởng hơi mất mặt rồi. Hơn nữa anh sợ bị trả thù, anh không phải Nghê Lam, anh không biết võ.
Lý Mộc xách đồ ăn đi thanh toán, đi về một quầy đồ ăn khác lại trông thấy Trâu Úy.
Trâu Úy sao lại đi mua đồ ăn?
Trâu Úy thấy Lý Mộc thì ngạc nhiên: “Phóng viên cũng đi mua đồ?”
Lý Mộc cau mày, anh mới cảm thấy cảnh sát đi mua đồ mới làm người ta ngạc nhiên có được không? Bây giờ anh nhìn thấy mấy người nhân viên cảnh sát phổ thông như Trâu Úy trong đầu toàn là đánh đánh đánh, người như vậy mà cũng đi mua đồ.
“Cảnh sát Trâu nay không đi họp báo sao? Lãnh đạo cô còn ở đó.”
“Tôi thay lãnh đạo rồi.” Trâu Úy cười cười, “Tôi được điều chuyển qua đội đặc công.”
Lý Mộc: “…” Quả nhiên là đánh đánh đánh.
“Bye bye anh Lý Mộc.” Trâu Úy vẫy tay với Lý Mộc, xoay người đi.
Lý Mộc khẽ gật đầu, cuối cùng nhịn không được nói: “Cô chú ý an toàn một chút.”
Trâu Úy quay đầu nhìn anh, cười cười: “Yên tâm đi, vì dân phục vụ.”
Cả ngày này Weibo đặc biệt náo nhiệt, không chỉ là Nghê Lam đi nhận khen thưởng, còn một lúc sau có phóng viên lộ ra giấy khen màu đỏ của mình trên mạng, lại còn để meme ngượng ngừng.
Mọi người cười nghiêng ngã.
‘Không phải, tài khoản này không phải bôi đen Nghê Lam sao?’
‘Đúng á, dăm ba bữa lại bôi đen Nghê Lam đúng không? Nghê Lam giúp anh ta đi nhận thưởng sao?’
‘Người anh em, nếu anh bị ép buộc thì nháy mắt mấy cái đi.’
‘Bị Nghê Lam ép thành công dân tốt sao? Ha ha ha ha.’
‘Bị Nghê Lam ép thành công dân tốt’ không lâu sau liền trở thành chủ đề được quan tâm, ngày hôm sau leo lên bảng hot search.
Ngay lúc anti-fan chửi rủa Nghê Lam loạn lên thì Blue tổ chức họp báo. Tiệc chiêu đãi rất lớn, mời rất nhiều phóng viên, còn có blogger truyền thông, nhân viên công ty giải trí….
Họp báo tại sảnh tiệc Lam Sắc Hào, lúc đó Nghê Lam ở trong này tham gia tiệc ăn mừng chúc mừng phim của Blue, sau đó thì bị lộ ra bê bối bò lên giường.
Bây giờ nơi này cũng được bố trí xa hoa như vậy, hoa tươi, rượu ngon, tiệc buffet, mỗi phóng viên đều được tặng quà tuyệt đẹp, mọi người vui chơi giải trí, cực kỳ vui vẻ tám chuyện Nghê Lam. Còn có phóng viên quay trực tiếp, giới thiệu với mọi người một buổi họp báo đặc thù.
Lúc mọi người ăn được kha khá rồi thì Lam Diệu Dương đi ra.
Anh cầm micro đứng trên sân khấu.
Mọi máy quay, micro ghi âm và thiết bị ghi hình, điện thoại đều đồng thời chỉa vào anh.
Lam Diệu Dương nói với mọi người: “Chào mọi người, phần hỏi và trả lời trong buổi họp báo của chúng ta đến rồi. Bởi vì tốn không ít tiền mời mọi người ăn uống cho nên tôi sẽ chủ trì việc này, tiết kiệm chút ít.”
Mọi người cười lên.
“Lại vì người ăn thì lưỡi ngắn, cho nên tôi nghĩ các anh chị sẽ không hỏi câu nào quá sắc bén.”
Mọi người cười nắc nẻ.
“Trước khi mọi người đặt câu hỏi, tôi muốn kể một ít chuyện.” Lam Diệu Dương ung dung bình tĩnh, phong độ nhẹ nhàng: “Đầu tiên, tôi phải nói rõ một chút, hôm nay Nghê Lam không tới. Tôi biết mọi người vừa vào đã bắt đầu tìm cô ấy, cho nên cô ấy hôm nay cố ý không tới. Cô ấy ở nhà lướt Weibo, nói là hôm nay muốn xem ai đoạt được danh hiệu đen nhọ của cô ấy.”
Nhiều phóng viên cười thành tiếng, mấy người nhìn về phía Lý Mộc. Lý Mộc trừng mắt nhìn, gì vậy, gì vậy.
Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Mục đích tổ chức buổi họp báo ngày hôm nay chính là giúp Nghê Lam làm sáng tỏ một số việc, tuyên bố vài chuyện. Tại sao bây giờ mới nói những điều này? Là vì liên quan đến vụ án, cho nên chúng tôi cần sự cho phép của cảnh sát. Được rồi, mọi người quay ống kính vào tôi, tôi sắp nói rồi.”
Ống kính đều không nhúc nhích vì vẫn luôn trực diện vào anh.
“Điều đầu tiên muốn làm sáng tỏ đó là Nghê Lam chưa từng bò lên giường tôi. Ngày mùng 9 tháng 9 đó, vì làm nội ứng thu thập chứng cứ phạm tội của Phong Phạm, Nghê Lam bị nhân viên phạm tội liên quan truy sát. Lúc đó ngay tại sảnh tiệc này, sát thủ ra vào tìm kiếm Nghê Lam. Nghê Lam nhất định phải tìm một chỗ giấu chứng cứ, cô ấy ở sảnh tiệc nghe mọi người nói tôi bao phòng tổng thống trên tầng cao nhất, chỗ đó bình thường không có ai dùng. Thế là cô ấy quyết định giấu đồ vào phòng đó. Cô ấy cho rằng không có người, gõ cửa chỉ đề phòng bất trắc. Các anh chị biết đó phim đều diễn như vậy, mấy bộ gián điệp đặc công kia.”
Các phóng viên lại cười.
Lam Diệu Dương nói tiếp: “Mà đúng lúc tôi bị rượu làm bẩn quần áo, tôi tưởng nhân viên phục vụ đưa quần áo cho mình nên mở cửa. Nghê Lam nhất định phải vào phòng, nhất định phải giấu kỹ đồ. Cô ấy liền xông vào toilet, làm bộ dùng nhà vệ sinh, tận dụng thời cơ giấu đồ đi. Nhưng cô ấy cần một lý do để nói vì sao lại xông vào phòng. Giả vờ là nghệ sĩ nhỏ lấy lòng ông chủ, vì đó là cách cô ấy có thể nghĩ ra lúc đó. Mà tôi cũng cho rằng cô ấy chính là đang giở quy tắc ngầm. Tôi rất tức giận nên ném cô ấy ra ngoài. Đúng lúc đó có vị phóng viên muốn chụp một ít cảnh bê bối của tôi liền chụp được. Trước đó anh ta cũng không biết Nghê Lam, cũng không ngờ sẽ chụp được cảnh này. Đây chính là chân tướng sự thật của việc leo lên giường.”
Người dưới sân khấu nghe chăm chú, trên mạng còn có fan của Nghê Lam gửi icon khóc rống.
‘Lam Lam bất chấp tính mạng đấu tranh với tập đoàn tội phạm, bảo vệ chứng cứ, nhưng chị ấy mất trí nhớ, hôm sau bị dân mạng trào phúng, bị mọi người mắng.’
‘Thật khó chịu, lúc đó tôi cũng mắng.’
‘Khi đó cô ấy thật thê thảm. Không nhớ được gì, chắc là cô ấy cũng mơ hồ lắm.’
‘Thật xin lỗi Lam Lam.’
‘Lam Lam, em biết chị sẽ đọc được, thật xin lỗi.’
Trong sảnh tiệc, Lam Diệu Dương nói tiếp: “Mãi tới bây giờ chúng tôi mới làm sáng tỏ chuyện này, một là lúc đó Nghê Lam bị tai nạn xe mất trí nhớ. Xe cô ấy gặp nạn cũng là vì vụ án, cô ấy nhận được tin, muốn đi cứu vị cảnh sát kia, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô ấy nhặt được mạng về nhưng lại không nhớ được gì, cho nên cô ấy không cách nào bào chữa cho mình, tôi cũng không rõ chân tướng. Về sau lúc chúng tôi biết chuyện thì lại là thời điểm quan trọng giải quyết vụ án, chúng tôi phải giữ bí mật. Ở ngành giải trí, giữ bí mật là một chuyện rất khó, nhất là chuyện tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của mình. Nhưng Nghê Lam làm được rồi.”
Dưới sân khấu đột nhiên có người vỗ tay, kéo theo một tràng vỗ tay lớn.
Lam Diệu Dương cười: “Cảm ơn, Nghê Lam nhất định rất vui vì mọi người đã vỗ tay vì cô ấy, cô gái này vẫn rất là hư vinh.”
Mọi người cười to, tiếp tục vỗ tay.