Nghê Lam không có việc gì làm, nằm ở nhà hai ngày.
Cô dọn dẹp lau chùi nhà cửa trong ngoài một lần, giống như làm quen lại bản thân một chút thông qua những vật dụng trong nhà. Cô nghiêm túc xem lại một lượt giới thiệu liên quan đến cô trên mạng, tài liệu công ty cho cô còn cô Weibo của cô.
Weibo là cô lập sau khi về nước, nội dung đăng đầu tiên là vào ngày 18 tháng 4, ảnh chụp sân bay. Cô viết: ‘Tôi về rồi! Khởi đầu mới, cuộc sống mới.’
Lúc mới đầu thỉnh thoảng cô mới đăng trạng thái, ghi lại những gì tai nghe mắt thấy ở đây, cảm thán đất nước thay đổi thật nhiều, tìm kiếm một chút ký ức ấu thơ. Sau đó toàn đăng hình selfie, viết một câu tâm huyết, bày tỏ mình muốn vào làng giải trí, muốn trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng.
Trong mail cá nhân cô có gửi thư tự giới thiệu đến mấy công ty giải trí, trong đó có Phong Phạm, thái độ cô niềm nở, tỏ ra đáng yêu, xem ra là cực kỳ muốn vào làng giải trí. Trong đó có hai công ty phản hồi lại thư của cô, nhưng không hề có Phong Phạm.
Nghê Lam hỏi qua Thiệu Gia Kỳ, cô ấy nói lúc trước Nghê Lam trực tiếp đến công ty tự tiến cử, vì ngoại hình của cô quá đẹp lại biết ăn nói, làm chị tiếp tân rất vui, liền nhận hồ sơ của cô.
Lần thứ hai cô đến, La Văn Tĩnh phỏng vấn cô. Phỏng vấn rất thuận lợi, sau đó, Nghê Lam thành công ký hợp đồng.
Nghê Lam đối chiếu hợp đồng một chút, ký ngày 18 tháng 05.
Khi đó thật sự quá thuận lợi, chỉ có một tháng đã đạt được mong ước.
Ngày 27 tháng 05 là sinh nhật cô, cô có đăng hoạt động trên Weibo hôm đó. La Văn Tĩnh, Thiệu Gia Kỳ và những đồng nghiệp khác, còn có thầy thanh nhạc cùng nhau tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho cô.
Trong hình là cảnh mọi người cùng giơ bánh kem và nước uống, cười cực kỳ rạng rỡ. Lúc đó, cô và mọi người trong công ty rất hòa thuận.
Thiệu Gia Kỳ nói, sau khi công ty ký hợp đồng với cô, lập tức sắp xếp thầy dạy cho cô, huấn luyện hình thể, ca hát, vũ đạo, bắt đầu giúp cô đàm phán tiết mục.
Có nhan sắc cả đường thuận lợi, tuy biểu hiện trên lớp học chẳng ra sao, nhưng tháng 7 cô đã được sắp xếp tiết mục, ký kết chương trình ‘Lớp học thần tượng mới’. Ngày 30 tháng 7 bắt đầu ghi hình chương trình, ngày 13 tháng 8 đã bị tổ quay đá ra ngoài.
Tốc độ bị khai trừ của cô cũng nhanh như tốc độ ký hợp đồng.
Sau đó ngày 26 tháng 8 cô lại hưởng ké hào quang của Khương Thành, vào diễn vai quần chúng có lời thoại trong bộ phim ‘Bằng chứng im lặng’. Tiệc tối ngày 9 tháng 9 đó liền xảy ra chuyện.
Nghê Lam xem qua một loạt những gì mình trải qua, cảm thấy bản thân mình chính là vai trái gánh thần may mắn, vai phải gánh thần xui xẻo, mỗi ngày hai bên đều đánh nhau.
Nội dung Weibo của Nghê Lam không tính là nhiều, nửa năm chỉ có 279 bài, bạn bè theo dõi nhau là 104 người, đa số đều là người nổi tiếng trên mạng hoặc diễn viên nghệ sĩ mới vào nghề. Đoán chừng là trước đó gầy dựng quan hệ xã hội chú ý lẫn nhau, sau khi cô gặp chuyện không may cũng không biết có phủi sạch sẽ mối quan hệ không.
Nghê Lam không nhìn ra được gì đặc biệt trên Weibo của mình, chỉ là từ nội dung đăng suy xét, cô quả thực da mặt rất dày, chuyện gì cũng không biết xấu hổ nói ra hết.
Ví dụ như cô muốn làm minh tinh kiếm tiền, liền đăng trên Weibo là mình có giấc mộng làm minh tinh, muốn xông vào làng giải trí. Không được xuất hiện trong tiết mục giải trí, cô cũng không ngại nói trên Weibo là mình bị viêm dạ dày cấp, tuy là bị chửi nhưng trải qua chuyện này cũng có thu hoạch.
Càng đừng nói đến thất bại bò lên giường ngày 9 tháng 9, cô lại còn không có tự trọng đăng lên weibo, ‘Hỏng bét rồi’, lại còn kèm thêm tấm hình ngây thơ.
Nghê Lam có chút không lý giải nổi bản thân kỳ lạ này. Đê tiện thì đê tiện đi, lại còn thêm cái não tàn.
Thật sự đáng bị mắng.
Tin Weibo cuối cùng này của cô, bình luận lúc đầu có mười lăm cái đều là hỏi han bình thường, hỏi cô bị sao vậy, xảy ra chuyện gì. Sau đó toàn là mắng chửi sỉ nhục.
Nghê Lam xem qua một vòng mấy người khen ngợi cô, mấy người để lại lời nhắn bình thường, mở Weibo của bọn họ ra, không có gì đặc biệt. Nhìn không ra được liên hệ gì tới việc cô đi đến đường Long Côn.
Nghê Lam xem tới xem lui đến bực bội, quyết định không xem nữa.
Nghê Lam quyết định đi ra ngoài một chút, mua ít đồ ăn. Nghê Lam mặc một chiếc áo phông rộng có mũ trùm đầu, đeo khẩu trang, kéo mũ phủ lên đầu, soi gương nhìn nhìn, xách chiếc xe đạp cuộc của cô xuống, đeo ba lô to đi ra cửa.
Nghê Lam không có chút ấn tượng gì với hoàn cảnh trong tiểu khu hay đường phố bên ngoài, cô đạp xe theo cảm giác, cảm thấy nên rẽ phải thì rẽ phải, nên quẹo trái thì quẹo trái, rất nhanh đã nhìn thấy siêu thị. Nghê Lam vui sướng trở lại, cảm thấy trong đầu mình chắc chắn vẫn còn nhớ, tìm lại ký ức là chuyện trong tầm tay.
Nghê Lam ở siêu thị mua ít sữa, trứng gà, bột yến mạch, bánh mì sandwich, lại lấy thêm mấy món ăn vặt, nhưng sau nghĩ tới tình hình tài chính của mình liền đặt đồ ăn vặt xuống. Ra khỏi siêu thị nhìn thấy một tiệm internet ở đối diện đường, Nghê Lam nhìn một hồi rồi đi qua.
Tiệm net rất mới, không gian không tệ. Nghê Lam quay đầu nhìn xung quanh, đợi cô phản ứng kịp thì cô đã đánh giá xong cơ sở bên trong, vị trí đặt camera theo dõi, tình hình nhân viên.
Cô nhìn thấy máy tính, cảm thấy người phấn chấn rất nhiều. Cô đi đến quầy tính tiền, đang tính lấy chứng minh thư ra đặt một máy thì nghe thấy giọng của cô gái tiếp tân đang nói với mấy người trên weibo: “Nghê Lam kia thế mà xóa weibo rồi, xóa sạch sành sanh, muốn chửi vào mặt cô ta cũng không được, mẹ nó.”
Tay Nghê Lam dừng lại, nhìn nhìn tên và hình trên chứng minh thư của mình, thu tay trở về.
Cô gái ở quầy tính tiền giương mắt nhìn cô: “Muốn lên mạng sao?”
Nghê Lam lắc đầu, không thể chọc vào, không thể chọc vào.
Cô gái kia nghi ngờ nhìn cô một cái, không tiếp tục để ý cô nữa, cúi đầu lại tiếp tục nói: “Chúng ta qua bên comment của giải trí Phong Phạm chửi tiếp đi. Bọn họ xóa thì xóa, dù sao tao cũng không thấy mệt.”
Sức chiến đấu thật mạnh nha. Cũng không biết vị này có phải là fan của Lam Diệu Dương không. Nghê Lam thở dài trong lòng, xoay người bỏ đi.
Đợi kiếm được tiền rồi cô sẽ mua một cái máy tính.
Nhưng mà phải làm gì mới kiếm được tiền đây? Nghê Lam không biết, cô không tìm thấy bằng tốt nghiệp ở nhà, cũng không biết ở Mỹ cô đã học gì, tuy cô cảm thấy bản thân rất có học thức, nhưng dựa vào tình hình tinh thần lúc này của cô, cô cũng không có cảm giác tự tin với bản thân mình. Huống hồ không có bằng tốt nghiệp, chỉ nói thôi thì không được.
Phiền toái nhất là, cô không biết mình ‘nổi tiếng’ đến như thế, giống như đến quán net gặp được ‘tri kỷ’, kiểu danh tiếng này cũng là trở ngại lớn khi cô tìm việc.
Nghê Lam quay đầu nhìn cửa tiệm net một cái, gửi tin nhắn Wechat cho Thiệu Gia Kỳ: ‘Chị Gia Kỳ, em thấy kỹ năng máy tính của em rất tốt.’
Thiệu Gia Kỳ trả lời rất nhanh. ‘Chị tin em.’
Thẳng thắn như vậy?
Nghê Lam vội vàng nhắn tiếp: ‘Vậy chị có thể cho em mượn một cái dùng không?’
Thiệu Gia Kỳ lại trả lời rất nhanh: ‘Em tưởng chị tin em hả. Lúc nãy chị nói bừa thôi.’
Nghê Lam: ….
Nghê Lam giẫm lên bàn đạp xe, thở dài một hơi, ra sức đạp về phía trước.
Cô không có máy tính chắc chắn là do nghèo, không phải do ngu.
Nhưng hôm nay thời tiết đẹp như vậy, không cần phải tự tìm buồn phiền chứ.
Nghê Lam đạp xe về phía trước, không có mục đích, cứ mù quáng mà đi. Hôm nay mây nhiều, mặt trời ấm áp, cũng không thấy quá nóng. Tốc độ xe dần nhanh lên, gió lạnh phất lên chân mày cảm giác thực thích.
Nghê Lam càng đạp càng thấy vui, cô dứt khoát kéo khẩu trang ra, để cho gió thổi lên mặt. Cô đạp xe rất nhanh, theo tốc độ đạp xe của cô, cây cối cửa tiệm hai bên đường nhanh chóng lui về phía sau.
Một ông chú chạy xe mô-tô nhìn thấy tốc độ của cô có chút không phục, ngầm đuổi theo. Nghê Lam phát hiện hành động, thị lực của mình không tệ, hành động phản ứng cũng rất nhanh. Cô cẩn thận vượt qua làn xe, dựa vào trực giác tìm một con đường tốt nhất.
Sau hai con đường đã cắt đuôi được ông chú kia. Lúc cô rẽ hướng còn vẫy tay tạm biệt ông chú, lưu lại chuỗi tiếng cười giòn sau lưng.
Nghê Lam đạp xe trên con đường nhỏ, gặp đèn đỏ thì dừng lại. Cô nhìn lên trời, một đám mây hình thù kỳ lạ chầm chậm bay trên đầu. Nhìn giống một con tôm hùm to. Nghê Lam cảm thấy thích thú, cười với đám mây.
Lam Diệu Dương ngồi trên xe thơ thẩn nhìn trời, anh vừa mới đưa Chu Tử Hân xem phòng thu âm, hiện giờ đưa cô về nhà.
Chu Tử Hân là con gái một của người bạn thân của cha anh – Chu Huy. Chu Huy và Lam Cao Nghĩa năm đó là bạn học, đều học âm nhạc. Chỉ là sau khi Lam Cao Nghĩa tốt nghiệp thì theo sản nghiệp gia đình kinh doanh, còn Chu Huy lại vào dàn nhạc giao hưởng, về sau được dàn nhạc nước ngoài tuyển dụng, xuất ngoại. Hai người Lam, Chu vẫn luôn giữ liên lạc, quan hệ rất tốt.
Dưới sự hun đúc từ nhỏ của cha, Chu Tử Hân cũng cực kỳ hứng thú đối với âm nhạc, từ tiểu học cô đã học đàn violin. Lúc con gái mười bốn tuổi, Chu Huy quay về nước thành lập dàn nhạc riêng của mình, đưa cả nhà cùng về. Mà chưa được mấy năm thì Chu Tử Hân thi đậu một học viện âm nhạc ở nước ngoài, lại xuất ngoại.
Năm nay cô hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp thành tích hạng ưu. Có người đại diện âm nhạc quốc tế muốn ký hợp đồng với cô, nhưng Chu Huy lăn lộn trong giới âm nhạc trong nước ngoài nước nhiều, đề nghị con gái về nước thử sức trước, dễ phát triển ở trong nước hơn.
Cho nên tối hôm qua Chu Huy đưa cả nhà cùng với cô con gái mới về nước qua nhà họ Lam làm khách, mở miệng nói chuyện với người bạn thân Lam Cao Nghĩa, hi vọng nhà họ Lam có thể giúp đỡ cô một chút.
Người hai nhà nói chuyện cực kỳ vui, nhà họ Lam đứng đầu làng giải trí trong nước, Chu Tử Hân lại có tài năng lẫn nhan sắc, nghệ sĩ kết hợp cả dòng nhạc cổ điển và hiện đại giống như vậy ở trong nước vẫn chưa có, rất có tiềm năng.
Lam Diệu Dương nhận lệnh cha mẹ, sáng sớm dẫn Chu Tử Hân đi chọn phòng thu âm. Chu Tử Hân sớm đã có tích lũy một số tác phẩm, trước tiên có thể tìm một ít hình ảnh tư liệu lúc nhỏ đưa cho mấy nhà quản lý trong nước xem thử.
Chu Tử Hân sống ở nước ngoài một thời gian dài, trái lại thoải mái không quá kiểu cách, ấn tượng của Lam Diệu Dương đối với cô không tệ. Nhưng Chu Tử Hân đại khái có chút tính tình nghệ sĩ, lúc nói chuyện lộ ra thái độ kiêu ngạo, Lam Diệu Ninh chính là nuốt không nổi bộ dạng đó của cô, cho nên kỳ thật tài nguyên của người đại diện như Lam Diệu Ninh nhiều hơn nhưng cô lại đẩy sang cho Lam Diệu Dương. Dù sao thì Hứa Quyên cứ nháy mắt ám hiệu với cô, Lam Diệu Ninh lại càng mừng rỡ thoải mái.
Lúc này Lam Diệu Dương và Chu Tử Hân ngồi song song với nhau ở trong xe, tài xế lái xe, hai người bọn họ yên lặng không nói gì. Chu Tử Hân cứ bấm điện thoại suốt, Lam Diệu Dương cũng chẳng muốn tìm đề tài nói chuyện.
Xe tiến vào một con đường nhỏ, dừng trước đèn đỏ. Lam Diệu Dương hạ kính xe xuống. Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời xanh trong veo, mấy đám mây cũng rất thú vị, có đám giống như một con tôm hùm lớn.
Lam Diệu Dương nhìn đám mây kia, càng nhìn càng thấy giống. Anh lấy điện thoại ra chụp đám mây đó, tưởng tượng con tôm hùm này sắp bị ném vào chảo dầu, cười cười, bắt đầu ngâm nga: “Nếu như mây kia có biết, không thoát khỏi lao tù, mỗi lần đau lòng là mỗi lần anh khóc, chỉ còn lại trái tim van cầu, em…” (Ghi chú: Ca khúc ‘Nếu như mây kia có biết’, tác giả: Hứa Thường Đức, Quý Trung Bình)
Nghê Lam đang ngắm mây chợt nghe tiếng một người đàn ông hát, không biết làm sao, cô lại nhớ đến Lam Diệu Dương trong chương trình giải trí hở một cái ra là hát. Cô theo bản năng quay đầu lại vừa nhìn thấy, ôi mẹ ơi, chính là Lam Diệu Dương.
Nghê Lam cười rộ lên.
Lam Diệu Dương vừa quay đầu liền đối diện với khuôn mặt tươi cười của Nghê Lam. Anh nhíu mày theo bản năng, lời ca vẫn còn trên môi, anh vẫn hát hết ba chữ “sẽ không biết.”
Đèn xanh, chiếc Rolls-Royce khởi động lại, bỏ xa chiếc xe đạp của Nghê Lam ở phía sau. Lam Diệu Dương ngồi nghiêm chỉnh lại, len lén nhìn kính chiếu hậu.
Chu Tử Hân bỗng nói: “Lúc nãy anh hát bị lạc điệu rồi.”
Cám ơn cô đã chỉ ra nha….. Lam Diệu Dương không để ý đến cô.
Một lát sau đột nhiên nghe thấy tiếng chuông xe, Nghê Lam đạp xe chạy đến bên cạnh xe bọn họ, cô cười, vẫy vẫy tay với cửa kính xe, sau đó vèo một cái vượt qua xe bọn họ, đi mất.
Lam Diệu Dương lấy điện thoại ra, mở wechat ra tìm nhóm mấy anh em đáng tin của anh, căm giận bất bình viết: ‘Thật quá đáng, cô ta còn dám chọc tớ nữa.’
Đoạn Vỹ Kỳ nhắn lại: ‘Nghệ sĩ có khác, cậu phải chọc lại chứ.’
Trác Nhi rất phiền: ‘Không phải tình huống như vậy rất tốt sao, sao lại quá đáng chứ? Không phải cậu khen cô ta rất đẹp hay sao?’
Nhị Lam thần: ‘??? Mấy cậu đang nói ai vậy?’
Đoạn Vĩ Kỳ: ‘??? Thế cậu đang nói ai?’
Lam Diệu Dương thấy phiền chết được, không nói được nữa.
Trên đường, tâm tình Nghê Lam không tệ, lúc sắp về đến nhà, liếc mắt lại thấy một chiếc xe Honda màu bạc. Cô theo bản năng cảnh giác, thả chậm tốc độ, tốc độ chiếc Honda kia không đổi, chạy thẳng qua mặt cô về phía trước. Sau đó rất nhanh đã tới giao lộ, rẽ ngoặt một cái, biến mất trước mắt Nghê Lam.
Nghê Lam dừng lại ngay, một chân chống đất, đang suy nghĩ không biết có phải mình đa nghi không, lúc này điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Thiệu Gia Kỳ, Nghê Lam bắt máy.
“Em nghỉ ngơi sao rồi?” Thiệu Gia Kỳ hỏi cô.
“Hồi phục không tệ, so với lúc yếu ớt nằm trên giường có đãi ngộ gì khác biệt không?”
Thiệu Gia Kỳ tức giận: “Không có gì khác, chị chỉ giả vờ khách sáo thôi. Ngày mai có việc, có ốm yếu cũng phải dậy.”
“A… em khỏe rồi.”
“Vậy thì được, sáng mai chị đến đón em. Bộ phim ‘Bằng chứng im lặng’ kia có phần diễn của em.”
“Ồ?” Nghê Lam kinh ngạc, “Thế mà lại không bỏ vai diễn của em hả?”
“Phân cảnh này là thêm vào, kịch bản ban đầu không có.” Thiệu Gia Kỳ cố ý nghe ngóng được, “Quay cảnh em bị đánh chết.” Dụng ý bên trong này là gì đã cực kỳ rõ ràng. Nhưng Thiệu Gia Kỳ không thể xen vào, không quay là vi phạm hợp đồng, Nghê Lam coi như là tự làm tự chịu, cô thân làm người đại diện cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không đồng cảm với cô ấy nổi.
“Thù lao phim này vẫn trả cho em chứ?” Nghê Lam rất nhanh đã bắt lấy trọng điểm.
Thiệu Gia Kỳ: “…”
Nghê Lam lại hỏi: “Khi nào thì thanh toán vậy?”
Thiệu Gia Kỳ quả thực chịu thua, cứng rắn nói: “Sáng mai chị qua đón em.”
Nghĩ ngợi một lúc nhịn không được phải nhắc nhở cô nàng ngốc nghếch này một tiếng: “Ngày mai quay phim không dễ, em chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Ò…”
Ò… cái rắm, Thiệu Gia Kỳ nghe thấy giọng điệu hờ hững này liền bực mình. Cô cúp điện thoại, cảm thấy chỉ số thông minh của Nghê Lam có vấn đề, căn bản không hiểu ngày mai sẽ trải qua sự sỉ nhục gì.