Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 14: Tôi nhất định sẽ đạt hạng nhất vì cậu



Tác giả: Chước Dạ

Biên tập: Bột

Điều đáng sợ nhất của đại hội thể dục thể thao không phải là nửa tiếng nghe lãnh đạo trường và các trưởng khoa thao thao bất tuyệt phương ngữ pha tiếng phổ thông, mà là thời gian vận động và thi đấu. Bởi cứ mỗi nửa tiếng thì hội học sinh lại cử người ra kiểm tra.

Đại hội thể dục thể thao sẽ xếp hạng các lớp dựa trên điểm phân hạng, điểm đoạt giải của người thi đấu. Nhưng nếu những người làm khán giả bị tra ra là không có mặt trên sân hay về sớm thì điểm của cả lớp đó sẽ bị trừ.

Vì thế kể cả người không có tinh thần tập thể muốn nhân hai ngày đại hội thể dục thể thao không phải đi học này ra ngoài vui chơi vui vẻ, thì các bạn khác trong lớp cũng sẽ không đồng ý. Người nhất định phải ngồi trên sân bãi, làm khán giả hay pho tượng hoặc thần giữ cửa gì đó đều được.

Đánh giá của Thẩm Tịch với việc này là: Điên rồ.

Thẩm Tịch bị ép làm thần giữ cửa đang ngồi trên cầu thang vòng ngoài của sân vận động. Cô một tay cầm túi rác, một tay cầm hạt dưa cắn "tách tách tách" mà xem cuộc vui.

Môn thi của cô còn một lúc nữa mới bắt đầu, mà lúc này Trình Hạ lại đang vội vàng làm chân hậu cần cho các vận động viên khác.

Không có đồng bọn nhỏ ngồi tán gẫu cùng thì gặm hạt dưa cũng thấy buồn ngủ.

Giang Diệc Đường đi tới từ chỗ nghỉ ngơi của lớp 1 rồi quen thuộc ngồi xuống cạnh cô: "Chán thế cơ à, nói chuyện tí không?"

Từ khi bị Thẩm Tịch phát hiện "bản chất thật", cậu ấy cũng buông thả bản thân chứ không giả vờ làm công tử dịu dàng trước mặt Thẩm Tịch nữa.

Mà ảo tưởng của Thẩm Tịch với Giang Diệc Đường vỡ tan rồi, vì thế cô cũng lười ra vẻ em gái dịu dàng mềm mại trước mặt cậu ấy. Cô cũng để lộ bản chất thật của mình và để bản thân buông thả.

"Nói chuyện gì? Nói về tình hữu nghị sâu như biển của cậu và Tiết Diễm chắc?" Thẩm Tịch dọn hết xác hạt dưa vào trong túi rác, cũng không thèm liếc nhìn người bên cạnh.

"Được đấy." Giang Diệc Đường cực kỳ phấn khởi: "Cậu muốn nói về chuyện gì của Tiết Diễm, tôi biết gì kể nấy."

Thẩm Tịch hừ mũi hai tiếng, sau đó lấy chai nước từ trong cặp sách ra. Lúc vặn nắp chai nước, cô tiện miệng bảo: "Chọn chuyện gì khủng khiếp mà kể."

"Chuyện này..." Giang Diệc Đường dừng một chút như đang tự hỏi chuyện thế nào mới gọi là khủng khiếp. Một giây sau, cậu ấy quay sang nhìn Thẩm Tịch: "Mặc đồ con gái có coi là khủng khiếp không?"

"Phụt —— "

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên dính đầy bọt nước, nước còn trượt xuống theo đường xương hàm rõ nét của cậu. Cứ một giọt rồi một giọt nhỏ xuống nền đất xi măng tạo thành từng đóa hoa nước xinh đẹp.

Thẩm Tịch vội vàng rút khăn giấy đập tán loạn trên mặt cậu, miệng thì xin lỗi lung tung: "Xin lỗi xin lỗi..."

Thẩm Tịch nhanh nhẹn lau mặt cho cậu ấy xong thì lén lén lút lút nhìn xung quanh, khi thấy không có gì khác thường rồi mới quay lại nhìn Giang Diệc Đường.

Cô hạ giọng rồi vội hỏi như gián điệp thời xưa: "Có thật là mặc đồ con gái không?"

"..."

Dù Giang Diệc Đường chết lặng với hành động vừa rồi của cô, thế nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn tiếp tục đề tài kia, tiếp đó là tuôn hết lịch sử đen tối "mặc đồ con gái" của Tiết Diễm ra.

Thật ra cũng không tính là lịch sử đen tối gì, chỉ là mặc quần áo thời xưa của nữ để chụp mấy bức ảnh thôi.

Trước kia Giang Diệc Đường là một cậu nhóc mập, lại mê muội anime, nhưng thân hình 100kg đã ngăn cậu ấy đến với mơ ước làm "coser" (1). Vì thế cậu ấy chọn vị trí gần nhất với mơ ước của mình là —— Người trang điểm cho coser.

(1) Coser hay Cosplayer: Cosplay là một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, viết tắt của "costume play" chỉ việc người hâm mộ hóa thân vào các nhân vật trong manga, anime. Những người hóa thân vào nhân vật từ việc mặc trang phục, mô phỏng lại cử chỉ, lời nói, thần thái của các nhân vật trong manga hay anime được gọi là coser.

Giang Diệc Đường khổ luyện lâu ngày cuối cùng cũng nắm được các kĩ thuật trang điểm cần thiết, sau đó cậu ấy trở thành người trang điểm cho câu lạc bộ Cos và kiêm linh vật luôn, việc này cứ vui vui vẻ vẻ mà diễn ra như thế.

Có lần câu lạc bộ có hoạt động mà một coser tạm thời vắng mặt, vì thế Giang Diệc Đường vừa dỗ vừa lừa Tiết Diễm qua, để cậu thay thế vị trí của người tạm thời vắng mặt kia.

Cuối cùng không ngờ lần đó lại tạo nên phản ứng vang dội, chuyện mặc đồ con gái cũng từ đó mà ra.

Đương nhiên Giang Diệc Đường không dám nói lại chuyện này trước mặt Tiết Diễm.

Thẩm Tịch nghe xong thì đưa tay sờ cằm, sau đó quay sang nhìn Giang Diệc Đường: "Không có bằng chứng thì không được, cậu cầm mấy tấm ảnh tới cho tôi xem chút."

Nói xong lời này, Thẩm Tịch còn tặng cho Giang Diệc Đường ánh mắt mà tự cô cho là "max" quyến rũ.

Giang Diệc Đường nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Mắt cậu giật đùng đùng thế?"

"..."

Không nói lời nào thì chúng ta vẫn là đồng đội tốt nhất.

Lúc này, môn thi chạy 100 mét nam đã kết thúc, loa phát thanh bên kia đang đọc danh sách thi chạy 100 mét nữ. Thẩm Tịch bắt đầu đứng dậy ép chân và làm nóng người.

Giang Diệc Đường túm lấy tay cô rồi cười tủm tỉm cổ vũ: "Nếu cậu đạt hạng nhất, tôi sẽ dùng ảnh mặc đồ con gái đó để chúc mừng cậu."

Hai mắt Thẩm Tịch sáng lên: "Nhớ giữ lời!"

"Đương nhiên, chắc chắn là hàng thật, HD không che, chỉ có một tấm duy nhất."

Lúc Giang Diệc Đường nói lời này, vận động viên "hàng thật" cũng vừa từ sân chạy trở về, và đương nhiên là cậu nghe được câu nói này. Thế là thiếu niên đang rảo bước đột nhiên lại lảo đảo trên bậc thang, rồi suýt chút nữa đã lăn ngon lành xuống dưới.

Nhưng chỉ một giây sau, cậu đã trở về với vẻ không biểu cảm lúc trước.

Tiết Diễm nhìn Thẩm Tịch: "Hai người đang nói gì thế?"

Nói chuyện cậu mặc đồ con gái, nhưng đương nhiên là không tiết lộ được rồi.

Thẩm Tịch quay đi mà không nhìn cậu, sau đó trịnh trọng nói hươu nói vượn: "Đang nói về tình hữu nghị của cậu và Giang Diệc Đường."

Vì thấy người trong cuộc tới nên Giang Diệc Đường bắt đầu chột dạ. Cậu ấy nghe được Thẩm Tịch lấy cớ này thì cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đúng, đang nói về tình hữu nghị giữa tôi và cậu."

Cậu ấy dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Tình hữu nghị sâu như biển của đàn ông con trai."

Tiết Diễm: "..."

Loa phát thanh bên kia đã gọi tên, Thẩm Tịch vội vàng chạy tới.

Trước khi đi, cô liếc mắt ra hiệu với Giang Diệc Đường một cái. Khi thấy đối phương gật đầu hiểu ý, Thẩm Tịch mới cười và hăng hái nói với Tiết Diễm: "Vì cậu, tôi nhất định sẽ đạt hạng nhất."

Khóe mắt của Tiết Diễm giật giật, cậu có cảm giác mình mới bị bán thì phải.

Sau khi Thẩm Tịch đi rồi, Tiết Diễm lót giấy vào chỗ tìm được rồi ngồi xuống. Cậu nghĩ nghĩ một lúc rồi chuyển sang chỗ cách Giang Diệc Đường một khoảng.

Trước nay trường Nhất Trung có truyền thống thế này: Trong học tập, lớp 1 và lớp 2 là máy bay chiến đấu hạng nặng, nhưng nếu xét về vận động thì lại là lũ gà mờ yếu ớt.

Lời này cũng không phải không đúng, bởi mỗi lần tham gia đại hội thể dục thể thao, lớp 1 và lớp 2 đều bỏ qua ba thứ hạng đầu tiên mà cống hiến một phần nhân lực cho đại quân hạng bét.

Lúc Thẩm Tịch đang chuẩn bị thì nghe thấy hai nữ sinh bên cạnh trêu chọc.

Nữ sinh A cười nhìn Thẩm Tịch rồi nghiêng đầu sang nói đùa với bạn mình: "Tớ tưởng lần này xếp cuối rồi, không ngờ gặp được ngay con gà mờ lớp 2, cuối cùng cũng không lo mất thể diện vì xếp cuối nữa rồi."

Nữ sinh B cũng cười: "Ừ đấy, lớp đó trông ai cũng tay chân lèo khèo, có đi học thể dục cũng chỉ là ra phơi nắng thôi. Đã chẳng có mấy người đỗ được chạy 800 mét mà còn bày đặt tham gia đại hội thể dục thể thao. Không hiểu ai cho bọn họ tự tin đó nữa."

Thẩm Tịch nghe đến đó thì thầm hít sâu một hơi.

Bên tai cô là tiếng phát lệnh: "Tất cả vào vị trí, chuẩn bị.", Thẩm Tịch vừa vào tư thế chuẩn bị vừa tự nhủ trong lòng.

Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai. Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai...

Hừ! Hữu nghị biến mẹ nó đi!

Tiếng súng vang lên "bùm" một tiếng, Thẩm Tịch đạp chân trái rồi gắng sức lao về phía trước.

Không khí lập tức táp vào mặt và tràn vào xoang mũi, mỗi lần hai chân rời khỏi mặt đất đều nóng lòng muốn vươn ra xa hơn, hai tay vung sang hai bên cũng như muốn tách rời khỏi cơ thể.

Khoảng cách 100 mét trong thời gian mười mấy giây, không thể trông thấy những bạn bên cạnh chạy vọt tới, cũng không nghe được bạn cùng lớp hò hét, càng không có tâm trí để nghĩ đến bất kì chuyện gì, trừ việc thắng cuộc!

Gần như tất cả những người tham gia chạy đều băng qua vạch đích cùng một lúc, mọi người trên đài bắt đầu hò reo, nhưng cũng không rõ là đang reo hò vì ai.

Vì lực chạy quá lớn nên không thể dừng lại ngay được, khi băng qua điểm đích, Thẩm Tịch vẫn còn chạy tiếp về phía trước thêm khoảng 100 mét nữa.

Đột nhiên có một bàn tay giữ chặt cánh tay của cô rồi kéo lại.

Quán tính của Thẩm Tịch vẫn chưa ổn định nên cùng ngã sấp xuống với người kia.

Khi cảm nhận được lòng bàn tay chợt đau đớn, Thẩm Tịch nghĩ chắc chắn đã rách da rồi.

Thẩm Tịch ngồi dậy từ mặt đất rồi nhìn nam sinh bên cạnh đau tới nghiến răng bên cạnh, sau đó khóe miệng cô chợt giật giật.

"... Bạn học, cậu là ai thế?"

Hết chương 14.

Lời của tác giả:

Thẩm Tịch: A ha, cuối cùng nam phụ cũng lên sàn hả? (☆▽☆)

Tiết Diễm: Ngại quá, truyện này là 1x1.

Giang Diệc Đường: Chờ chút, chẳng lẽ nam phụ của truyện này không phải tôi hả!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.