*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mộc Tử Đằng
Diệp Tri Du ngồi trong xe taxi, quay đầu nhìn mấy người đàn ông bị bỏ rơi ở phía sau. Hôm nay bọn họ cùng ngồi xe cảnh sát đi tới đồn, nên không ai lái xe theo. Lúc ra ngoài anh còn đang rầu rĩ làm sao có thể thoát khỏi mấy người này, không ngờ vừa mới đi tới cửa đã trông thấy một chiếc taxi đậu ven đường.
Đúng là ngay cả ông trời cũng đang giúp anh.
Nhìn bọn họ đứng tại chỗ gấp gáp gọi điện, Diệp Tri Du thở phào nhẹ nhõm, vừa mới quay người lại bèn đối diện với một đôi mắt xinh đẹp xa lạ.
Trong mắt mơ hồ lộ ra lửa giận.
Diệp Tri Du: “…”
Ồ, anh đã nói sao lại trùng hợp thế, hóa ra là người khác gọi taxi mà.
“Hai vị, xin hỏi đi đâu?” Tài xế ngồi ghế trước lên tiếng hỏi.
“Sân bay.”
“Công ty du lịch Cát Duyệt.”
Diệp Tri Du và Thẩm Tâm đồng thời nói địa điểm muốn đi.
Tài xế không nhịn được ngước mắt nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu: “Hai vị không đi chung với nhau sao?”
Thẩm Tâm giữ vững nụ cười: “Chú nhìn bọn cháu giống đang đi chung lắm à?”
Tài xế nói: “Tôi nhìn giống lắm, trai xinh gái đẹp không phải là một đôi ư?”
“…” Thẩm Tâm cảm thấy ánh mắt của bác tài này không được tốt lắm. Nhưng bây giờ cô không rãnh xoắn xuýt với những chuyện này, cô nghiêng người về phía trước, nói với bác tài: “Bác tài, vừa rồi cháu lên xe trước đúng không? Làm phiền chú đến công ty du lịch Cát Duyệt trước, cảm ơn ạ.”
Diệp Tri Du mở miệng định nói gì đó, chợt thấy Thẩm Tâm liếc mắt qua, khí thế hung hăng nhìn cực giống một chú mèo con đang nổi giận.
“…” Diệp Tri Du khẽ cong môi, cười với cô một cái: “Được, vậy đến công ty du lịch đi.”
Dù sao giờ này ở sân bay e rằng đều có người muốn bắt anh, hôm nay anh không thể ra khỏi thành phố H được.
Nghĩ tới đây anh lại nhìn ra sau, giống như đang xác nhận không còn ai truy đuổi nữa. Thẩm Tâm cũng nhìn theo anh, lúc nãy những người đi cùng anh ra khỏi đồn cảnh sát, giờ chỉ còn lại một chấm nhỏ, nhưng Thẩm Tâm đã từng trông thấy họ ở đồn, mỗi người đều thống nhất mặc âu phục đen, giống y như mấy người mặc đồ đen trong phim điện ảnh.
Thẩm Tâm không nhịn được nhướng mày, ngước mắt đánh giá người đàn ông bên cạnh: “Mấy người đó là xã hội đen hả?”
Diệp Tri Du: “…”
Anh đã sớm nói rồi, bảo họ đừng mặc đồ đen, rất dễ khiến người khác hiểu lầm thành xã hội đen mà.
“Bọn họ là nhân viên của tôi.” Diệp Tri Du đáp.
Thẩm Tâm cố tỏ ra kinh ngạc: “Oa, bây giờ xã hội đen cũng xí nghiệp hóa hết rồi sao?”
Diệp Tri Du: “…”
Xe của bọn họ mất hút ở cuối đường lớn, đúng lúc này có một chiếc xe sang trọng lái tới trước cửa đồn cảnh sát, phanh gấp dừng bên lề đường: “Tổng giám đốc đâu?”
Một người đàn ông đeo kính bước xuống xe, cũng mặc tây trang màu đen giống mấy người đó. Mấy người bị hỏi theo bản năng rụt người lại, hơi sợ hãi mở miệng đáp: “Ngồi taxi đi theo hướng đó rồi ạ.”
Người đàn ông đeo kính nhíu mày, rõ ràng khá tức giận: “Các cậu cứ để cậu ấy rời đi như vậy à?”
Mấy tên đàn ông rụt cổ như chim cút, sau đó cử người trả lời: “Hành…hành động của tổng giám đốc quá nhanh, chúng tôi không bắt được! Hơn nữa xe taxi đậu ở đây quá kỳ lạ, tôi nghi ngờ cậu ấy có đồng bọn!”
“Đúng vậy, có đồng bọn!” Những người còn lại cũng rối rít phụ họa.
Người đàn ông đeo kính cười lạnh, ngước mắt nhìn hai chữ ‘cảnh sát’ màu trắng trên nền xanh: “Các cậu thật có sức chịu đựng, không bắt được người còn tự đưa mình tới đồn cảnh sát. Tổng giám đốc không bị thương chứ?”
“Không! Chúng tôi nào dám động thủ với cậu ấy!”
Người đàn ông đeo kính hơi mím môi, mở cửa xe ra lần nữa: “Được rồi, đi về báo cáo với chủ tịch trước đi.”
Trận náo nhiệt ở đây xem như kết thúc, nhưng Thẩm Tâm ở kia vẫn đang muộn phiền. Cô bước xuống khỏi xe taxi, ngước mắt nhìn mất chữ ‘Công ty du lịch quốc tế Cát Duyệt’ to to, hít một hơi thật sâu rồi tiến vào trong.
Trước cửa ra vào của công ty có trưng bày standee* hình của Thẩm Tâm, chính là hình dáng kia của cô ở trên tivi. Diệp Tri Du hơi sững sốt, anh nhìn chằm chằm vào hình trưng bài mấy lần, lại nhìn Thẩm Tâm đang đi phía trước. Trên tường có treo một cái tivi màn hình tinh thể lỏng nhỏ, đang phát lập đi lập lại quảng cáo của công ty du lịch Cát Duyệt, thanh âm trong trẻo của Thẩm Tâm lọt vào tai Diệp Tri Du, ngọt ngào tựa như đang ăn một viên kẹo bọc đường.
Standee: Nó là kiểu hình người được in ra để làm biển quảng cáo – Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.“Hàng nghìn phong cảnh, Cát Duyệt đều đồng hành cùng ngài~”
Diệp Tri Du ngước mắt, đúng lúc thấy Thẩm Tâm đang bắn tim với mình.
“…” Anh không nhịn được khẽ cười, “Không nghĩ ra cô là người phát ngôn của công ty nha?”
Thẩm Tâm không quay đầu lại nói: “Là đại sứ quảng bá.”
“Ồ, vậy hôm nay cô quảng bá với khách du lịch là ở đồn cảnh sát thành phố H à? Rất có ý sáng tạo đó.”
“..” Thẩm Tâm rốt cuộc cũng dừng lại, cau mày tức giận nhìn anh: “Anh đi theo tôi vào đây làm gì?”
Diệp Tri Du vô tội nhún nhún vai: “Chỗ này của các cô không phải là công ty du lịch sao? Còn không cho người khác vào à?”
Thẩm Tâm chỉ một nhân viên làm việc gần đó: “Muốn được tư vấn thì tìm người khác đi, đừng theo tôi nữa!”
Cô nói xong lại quay đầu rời đi, Diệp Tri Du nhìn bóng lưng thở hổn hển của cô, trong đầu thầm nghĩ thật giống một chú mèo con.
Hung dữ cáu gắt.
“Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp được gì cho anh?” Thật sự có nhân viên làm việc tới chào đón Diệp Tri Du, Diệp Tri Du tiện tay cầm sách quảng cáo lên lật xem.
Thật sự anh không có ý định đi du lịch ở ngoài, chẳng qua anh lo lắng người bên ngoài muốn bắt anh còn chưa rút lui, thế là cứ đứng ở đây lãng phí thì giờ, sẽ liên lạc người tới đón mình sau.
Anh nhàn nhã uống tách trà do nhân viên làm việc mang lên, ‘tìm hiểu’ du lịch tám nước châu Âu, còn Thẩm Tâm không được tốt đẹp như vậy.
Người được tổng công ty cử tới rất tức giận với sự tình lần này, cách cửa phòng làm việc cũng có thể nghe thấy âm thanh gào thét của ông ta.
“Công ty du lịch Cát Duyệt được sáng lập hơn mười năm rồi, cho tới giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện như hôm nay!”
Đừng nói Thẩm Tâm và lãnh đạo trực tiếp của cô là Chu Bội Bội, ngay cả nhân viên làm việc bên ngoài cũng không dám thở mạnh. Diệp Tri Du tựa vào ghế salon, nghiêng đầu nhìn sang phòng làm việc.
“Hai người các cô đều là nhân viên kỳ cựu, trong lịch trình đột nhiên xuất hiện cửa hàng châu báo Hỉ Thụy thì không thấy lạ sao!”
…
Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn người đang gầm thét, nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện: “Lúc tôi thấy lịch trình có cửa hàng châu báu Hỉ thụy nên có hỏi giám đốc Chu, là cô ấy bảo lịch trình đã được tổng công ty phê duyệt và xác định, sẽ không có vấn đề gì, bảo tôi không cần lo lắng.”
Chu Bội Bội bị điểm danh lập tức bùng nổ: “Thẩm Tâm, cô đừng có ngậm máu phun người, tôi nói mấy lời đó khi nào?”
Thẩm Tâm nhìn cô ta một cái, rồi lấy điện thoại trong túi xách ra, mở ảnh chụp màn hình cho người ở tổng công ty xem: “Đây là lịch sử trò chuyện của chúng tôi, lúc ấy giám đốc Chu trả lời bằng giọng nói, tôi đã chuyển thành văn bản rồi chụp màn hình lại, cô ta vừa nói xong đã thu hồi tin nhắn lại ngay.”
Chu Bội Bội: “…”
Cô ta không ngờ Thẩm Tâm còn có hành động này.
Người ở tổng công ty lấy điện thoại của Thẩm Tâm qua xem, câu chữ trong hình quả thật giống y lời cô nói. Ánh mắt của ông ta thuận thế rơi trên người Chu Bội Bội: “Giám đốc Chu, cô đưa lịch trình này lên tổng công ty phê duyệt lúc nào hả? Sao tôi không biết gì cả?”
Chu Bội Bội luống cuống, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Ông đừng tin cô ta, hình này nhất định là do cô ta chỉnh sửa! Cô ta đã sớm âm mưu ném cái nồi này cho tôi mà!”
Thẩm Tâm hoàn toàn không sợ hãi: “Có phải chỉnh sửa hay không có thể kiểm tra được, tôi có thể gửi cái này cho tổng công ty.”
Chu Bội Bội oán giận liếc mắt trừng cô, rồi quay đầu lấy lòng người được tổng công ty cử đến: “Chuyện này, chuyện này không thể trách tôi được, tôi chỉ nghe theo dặn dò của Lương tổng để làm thôi!”
Lương tổng ở chi nhánh công ty bọn họ được điều sang đây từ nửa đầu năm nay, là kẻ nhảy dù*. Mọi người đã sớm nhìn rõ dáng vẻ của ông ta, bảo là ‘hoàng thân quốc thích’ từ tổng công ty tới. Ỷ vào mối quan hệ này, lá gan của Lương tổng rất lớn, mới đến được hai tháng đã cấu kết với cửa hàng châu báo Hỉ Thụy, âm thầm thêm Hỉ Thụy vào lịch trình.
(Nhảy dù: Ý chỉ người đi cửa sau vào làm).Nhân phẩm của Vương tổng ở Hỉ Thụy chẳng ra gì, nhưng là người hào phóng, trong cuộc mua bán này của họ, Lương tổng thu không ít lời. Dĩ nhiên Chu Bội Bội cũng được chia chát đôi chút.
Bọn họ cho rằng chỉ thêm nhiều hơn một lịch trình, tổng công ty không dễ dàng phát hiện được, ai ngờ…mới làm lần đầu đã bị phát hiện.
“Đừng có chuyện gì cũng đùn đẩy cho Lương tổng của các cô, chẳng lẽ cô không tham gia vào sao?” Người ở tổng công ty không chịu thua cô ta, nói Chu Bội Bội không lấy được hời, làm sao tin được? “Cô đã vi phạm nghiêm trọng nội quy của công ty, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật với bên trên, cô dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị đi đi.”
Chu Bội Bội không ngờ công ty thẳng thừng đuổi cổ cô ta, cô ta cực kỳ không phục nắm chặt tay: “Dựa vào đâu muốn đuổi tôi? Lương tổng là thân thích của chủ tịch nên mấy người đè ép những nhân viên nhỏ nhoi như chúng tôi sao? Có bản lĩnh thì đi xử Lương tổng đi!”
Người đến từ tổng công ty cũng bộc phát tính tình: “Lương tổng các cô nên xử lý ra sao, công ty sẽ tự động bàn bạc với nhau, không cần cô ở đây dạy tôi đâu!”
Quả đấm trên tay Chu Bội Bội càng chặt hơn, cuối cùng cũng hiểu ra, bèn dứt khoát vỗ bàn một cái: “Được, tôi đi, nhưng anh họ tôi vì tôi nên mới đăng ký tham gia đoàn gì mà xem mặt! Tôi đi nhưng anh ấy không thể đi!”
Đoàn xem mặt trong miệng Chu Bội Bội chính là đoàn du lịch quan trọng nhất ở chi nhánh công ty của bọn họ. Công ty đã chuẩn bị rất lâu cho chuyến du lịch xem mắt này, ngoại trừ chuyên tâm lập ra lịch trình đầy lãng mạn và cao sang, thì công ty đang chọn lựa nhân viên tham gia vào, cũng nghiêm khắc tỉ mỉ giống y như trang web xem mắt hàng đầu.
Bởi vì đây là một đoàn du lịch đắt tiền, nên điều kiện tiên quyết để tham gia là nam nữ phải độc thân, đồng thời chi phí trong đoàn cũng rất cao. Kỳ hạn là một tuần du lịch ở nước ngoài, tổng chi phí để tham gia cũng gần tám mươi ngàn tệ.
Kiểu đoàn này đột nhiên bị thiếu một người, thì tức thời không thể tìm được người thích hợp bổ sung vào.
Huống hồ ngày kia đã đến ngày lên đường rồi.
Tổng công ty bên kia cũng rất xem trọng chuyến du lịch xem mắt lần này, kiểu đoàn này đối với công ty du lịch Cát Duyệt mà nói, là một lần thử nghiệm rất mới mẻ. Nhìn thấy sắc mặt người ở tổng công ty có thay đổi, trong lòng Chu Bội Bội khỏi phải nói sảng khoái nhường nào.
Thiếu đi một khách mời nam thì đồng nghĩa với việc một nữ khách mời phải lạc đàn, thế thì đoàn dù lịch không thể thành công được.
Cô ta muốn nhìn xem khi nào họ tìm được một người thay thế đây.
“Nếu muốn anh họ tôi không rút khỏi đoàn cũng được thôi, các người đuổi Thẩm Tâm đi, như vậy tôi sẽ bảo anh tôi tiếp tục tham gia.” Chu Bội Bội đắc ý nói.
Thẩm Tâm nghiêng đầu nhìn cô ta, cô biết Chu Bội Bội đang cố ý trả thù mình.
“Xin lỗi, làm phiền chút.” Cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ vang hai tiếng, Diệp Tri Du đẩy cửa vào, cả người mặc âu phục phẳng phiu đứng ở đó.
Người ở tổng công ty không kiên nhẫn nhìn sang: “Cậu là ai?”
Diệp Tri Du thong thả lấy một cái thẻ màu đen từ trong ví tiền ra, đưa cho ông ta: “Là khách hàng lớn của mấy người.”