Diệp Tri Du thật sự dẫn Thẩm Tâm đi dạo một vòng ở bách hóa Tinh Quang để mua quần áo giày dẹp, còn cả mỹ phẫm dưỡng da và đồ trang điểm.
Những nhân viên bán hàng ôm túi lớn túi nhỏ đưa đến xe hai người.
Lúc này, Diệp Tri Du hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu đến bách hóa Tinh Quang để xem tình hình sửa chửa công ty.
Nhân viên bán hàng nhìn Diệp Tri Du lái xe đi, lúc này mới xoay người rời khỏi đó, Giản Hàng chở Thẩm Tâm và Diệp Tri Du, sau cóp xe để đầy túi mua hàng, anh ấy hỏi Diệp Tri Du: “Diệp tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Diệp Tri Du đáp: “Đưa Thẩm Tâm về nhà trước.”
“Vâng, chạy đến cửa Bắc công viên Lệ Trạch sao?”
Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Tâm, cô tự giác nói: “Anh chạy đến công viên Lệ Trạch rồi tôi chỉ đường cho.”
“Được.” Giản Hàng thầm nghĩ, thật không dễ dàng gì, rốt cuộc Diệp tổng đã có thể tiến dần từng bước vào nhà vợ.
Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Tâm, Giản Hàng thuận lợi lái xe đến trước cửa căn biệt thự của Thẩm gia.
“Nhiều đồ quá, anh xách vào giúp em.” Diệp Tri Du rất chủ động cầm đống đồ sau cóp xe ra.
Bởi vì quá nhiều đồ nên một mình Thẩm Tâm thật sự không mang hết, cô đành cười nói với anh: “Cảm ơn anh nhiều nhé.”
Lúc này chắc cha và anh trai cô không có nhà, không có vấn đề gì lớn.
Thẩm Tâm thầm tính toán, tay cầm bao lớn bao nhỏ cùng Diệp Tri Du vào nhà, vừa tới cửa thì cửa phòng chợt mở ra. Thẩm Vọng mặc áo ngủ rộng rãi đang đứng trong đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Diệp Tri Du, cuối cùng dừng lại trước túi đồ của hai người: “Hai người đang làm gì vậy?”
Rõ ràng anh ấy nghe Thẩm Tâm bảo hôm nay đi ra ngoài phỏng vấn, anh còn cố tình ở nhà chờ cô về. Kết quả trông cô giống như vừa mới đi hẹn hò về thì đúng hơn.
Thẩm Tâm không ngờ anh mình ở nhà, cô nhất thời bối rối, may là Diệp Tri Du da mặt dày, lúc này mặt không đổi sắc nói chuyện với Thẩm Vọng: “Tôi và Thẩm Tâm vừa mới đính hôn, những món này là lễ vật tôi tặng cô ấy.”
Thẩm Vọng: “…”
Thẩm Tâm: “…”
Diệp Tri Du nói câu này không chỉ khiến hai anh em nhà họ Thẩm hoang mang lâm vào cảnh yên lặng, mà ngay cả Giản Hàng đứng cạnh xe cũng lau mồ hôi vì Diệp Tri Du.
“Đính hôn?” Thẩm Vọng cười lạnh phun ra một câu: “Ai đồng ý cho hai đứa đính hôn?”
Diệp Tri Du có lý chẳng sợ chi: “Những chuyện đính hôn như này chỉ cần tôi và Thẩm Tâm đồng ý là được rồi mà đúng chứ?”
Thẩm Tâm: “…”
Cô thật sự bó tay.
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Vọng rơi vào người Thẩm Tâm: “Em đồng ý đính hôn cùng cậu ta?”
Lúc nói chữ “cậu ta”, Thẩm Tâm nghe ra được ý ghét bỏ từ anh ấy.
Nếu như lúc này cô nói thật ra mình muốn yêu đương trước thì chắc chắn Diệp Tri Du sẽ bị anh cô đánh chết tại chỗ, Thẩm Tâm không thể làm gì khác, đành cười nói: “Chuyện này hơi phức tạp, em vào nhà rồi từ từ nói anh nghe nhé?”
Thẩm Vọng cũng cười: “Được, cậu cũng vào nhà đi.”
Diệp Tri Du cầu còn không được, anh cỡi giày rồi đi vào trong: “Làm phiền rồi.”
Thẩm Tâm: “….”
Điều may mắn duy nhất của Thẩm Tâm lúc này là cha cô không có nhà, chỉ cò mình Thẩm Vọng. Ba người cùng ngồi trên sofa trong phòng khách, Thẩm Vọng chưa kịp bảo người giúp việc rót nước cho họ thì đột nhiên nhìn chằm cahừm vào chiếc nhẫn trên ngón tay của Thẩm Tâm: “Đây là cái gì?”
Diệp Tri Du cướp lời đáp: “Nhẫn đính hôn.”
Thẩm Tâm thầm kêu than trong lòng.
Thẩm Vọng liếc nhìn Diệp Tri Du, ánh mắt sắc bén tựa như có thể bắn ra mũi tên: “Chuyện lớn như vậy mà Diệp tổng cho là không cần báo cho trưởng bối hai bên hả?”
Diệp Tri Du nói: “Dĩ nhiên không phải thế, chẳng phải bây giờ tôi đang thông báo cho anh biết đó sao?”
Thẩm Vọng à một tiếng, đúng là báo cho biết thật: “Hai người bắt đầu khi nào? Đã phát triển đến mức đính hôn? Hơn nữa còn làm tùy tiện như vậy?”
Diệp Tri Du nghĩ ngợi, cảm thấy đúng là không đủ chính thức: “Vậy để tôi lập tức cho người chuẩn bị tiệc đính hôn và các thủ tục liên quan.”
“Ai đồng ý? Tôi phản đối hôn sự này!” Thẩm Vọng rốt cuộc không nhịn được, hét với Diệp Tri Du một câu.
Diệp Tri Du định đáp lại nhưng Thẩm Tâm vội ngăn anh, cô nói với Thẩm Vọng: “Anh à, trước tiên anh đừng tức giận, chuyện này không nói trước với anh đúng là bọn em sai.”
Trên thực tế cô cũng vừa mới biết chuyện đính hôn này.
Thẩm Vọng nhìn cô chằm chằm: “Tâm Tâm, không phải anh không cho em yêu đương, nhưng việc này quá nhanh quá gấp. Hai người các em biết nhau được bao lâu rồi? Hiểu sâu cỡ nào? Xúc động liền đính hôn vậy sao?”
“Đính hôn là quyết định tôi đã nghĩ rất kỹ, không phải nhất thời xúc động.” Diệp Tri Du phản bác, “Hơn nữa chỉ đính hôn trước, chưa phải kết hôn liền.”
Đây đã là sự nhượng bộ rất lớn từ anh, vậy Thẩm Vọng thấy nhanh gì chứ?
Thẩm Vọng tức đến mức cười lạnh, nhìn anh nói: “Tốt lắm, tôi đồng ý cho hai người đính hôn, mười năm sau mới được kết hôn.”
Diệp Tri Du: “…”
Thẩm Tâm không ngờ anh mình còn biết mấy kiểu đùa giỡn lưu manh này, cô thầm thấy buồn cười: “Anh, mười năm hơi ác đó?”
Thẩm Vọng cũng giống Diệp Tri Du có lý chẳng sợ: “Mười năm mà cậu ta không chờ được vậy không biết xấu hổ muốn cưới em làm gì?”
Thẩm Tâm: “…”
Cô quyết định không tham gia và cuộc trò chuyện này, trò chuyện với hai người này kéo thấp IQ của cô.
Diệp Tri Du nói: “Nếu không vì bất cứ nguyên nhân khách quan nào thì tôi có thể chờ cô ấy mười năm, tôi dĩ nhiên đồng ý, nhưng bây giờ có cần phải làm vậy không?”
Thẩm Vọng nói: “Bởi vì tôi chính là nguyên nhân khách quan đó.”
Thẩm Vọng cố ý ngăn cản, Diệp Tri Du cũng hơi tức giận: “Tại sao anh lại phản đối chuyện tôi và Thẩm Tâm bên nhau?”
Thẩm Vọng nói: “Chỉ dựa vào việc Diệp tổng đây tự nói tự làm, lần cầu hôn trước cũng vậy, lần đính hôn này cũng thế.”
Diệp Tri Du mím môi, cố đè nén sự không vui xuống: “Có thể tôi làm còn nhiều thiếu sót, nhưng tôi thật lòng với Thẩm Tâm, tôi tin cô ấy đối với mình cũng vậy.”
“À, Diệp tổng quá tự tin đấy.” Thẩm Vọng vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Thẩm Tâm đang yên lặng ngồi một bên, “Tâm Tâm, trong buổi tiệc lần trước anh đã hỏi qua em về chuyện này, em thật sự nguyện ý ở cạnh cậu ta sao?”
Diệp Tri Du nghe anh hỏi vậy thì không nhịn được nhìn Thẩm Tâm, trên mặt mang theo nét cẳng thẳng rõ ràng. Thẩm Tâm nhìn Thẩm Vọng hồi lâu, chậm rãi gật đầu đáp: “Vâng.”
Một chữ “Vâng” của cô khiến Diệp Tri Du bình tĩnh hơn, khóe miệng không nhịn được lộ ra nụ cười. Thẩm Vọng nhếch môi, một lúc lâu không lên tiếng.
“Anh..”
“Hai đứa đừng nói với anh, anh đồng ý cũng vô dụng, còn phải chờ cha đồng ý nữa.” Thẩm Vọng nói xong bèn xoay người đi lên lầu. Diệp Tri Du vui vẻ cầm tay Thẩm Tâm, cười nhìn cô: “Anh biết mà, hai chúng ta đều có ý lẫn nhau.”
Thẩm Tâm: “…”
Bây giờ cô đổi ý còn kịp không?
Thẩm Vọng lên lầu bình tĩnh một lúc, kể chuyện hôm nay cho cha nghe. Với tình huống ngày hôm nay, đoán chừng Diệp Tri Du không thông báo cho người nhà mình, nói không chừng bây giờ chú Diệp còn chưa biết.
Về phương diện trưởng bối trong nhà, tốt nhất nên để họ bàn bạc với nhau.
Sau khi báo tin tức này cho cha xong, anh lại bắt đầu tính toán Thẩm Tâm và Diệp Tri Du đã bắt đầu từ khi nào. Diệp Tri Du luôn ở thành phố H tự điều hành công ty về nhiên liệu mới của mình, Thẩm Tâm cũng ở lại thành phố H làm hướng dẫn viên, cuộc sống của hai người tựa như song song với nhau, điều trùng nhau duy nhất chỉ có ở cùng khu nhà mà thôi.
Lý Thù Đường nhất định biết việc này.
Nghĩ như thế, Thẩm Vọng quyết định dò la tin tức từ Lý Thù Đường, muốn tìm hiểu xem hai người kia đã xảy ra chuyện gì ở thành phố H.
Anh có lưu wechat của Lý Thù Đường, ban đầu bảo nếu Thẩm Tâm có xảy ra chuyện gì thì cô ấy có thể trực tiếp liên lạc với anh, không ngờ bây giờ vì chuyện của Diệp Tri Du mà anh phải chủ động liên lạc với cô ấy.
Thẩm Vọng: Xin lỗi đã làm phiền. Đột nihên nhắn tin cho em thế này chỉ muốn hỏi chút tình hình khi Tâm Tâm ở thành phố H, em ấy và Diệp Tri Du đang yêu nhau, em có biết không?
Khi Lý Thù Đường nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Vọng cô cảm thấy san chấn tâm lý cực mạnh, Thẩm Tâm mới vừa rời đi vài ngày thôi, chuyện cậu ấy và Diệp Tri Du đã đến tai Thẩm Vọng rồi sao?
Trông thật kích thích nha.
Nhưng dù sao cũng là bạn bè tốt, cô nhất định đứng về phía Thẩm Tâm, Thẩm Vọng đột nhiên gửi tin hỏi cô, cô không biết anh ấy có ý gì.
Cô nghĩ ngợi một lúc, trả lời lại: Em nghe được phong phanh.
Thẩm Vọng: “…”
Lý Thù Đường: Có việc gì vậy ạ?
Thẩm Vọng: Hôm nay Tâm Tâm nói với anh nó và Diệp Tri Du đã đính hôn.
Lý Thù Đường kích động đến mức bật dậy khỏi ghế. Kích thích quá mà!
Ngay cả chuyện này mà Thẩm Tâm cũng không kể cô nghe, có phải là bạn bè tốt không đây!
Trái với tâm tình kích động lúc này, cô gửi về một tin nhắn khá bình tĩnh cho Thẩm Vọng.
Lý Thù Đường: Khi ở thành phố H, Diệp tiên sinh luôn săn sóc Thẩm Tâm, ngay cả bản thân em còn ké được xíu. Tuy thời gian hai người họ quen biết không tính là dài, nhưng em cảm thấy Diệp tiên sinh là một người đáng để giao phó cả đời. Hai người đã trưởng thành, nếu quyết định như vậy chắc chắn đã nghĩ rất kỹ càng.
Ôi trời ạ! Cô là người bạn tốt nhất thế kỳ nha! Thẩm Tâm phải tích đức dữ lắm mới có được người bạn tốt như mình!
Lý Thù Đường sắp bị mình làm cho cảm động đến khóc.
Thẩm Vọng: Em là bạn tốt nhất của Tâm Tâm, anh dĩ nhiên tin lời em nói, tuy nhiên em đã nói hai người họ biết nhau không lâu, anh cảm thấy phát triển thế này có hơi nhanh.
Lý Thù Đường: Anh Thẩm à, em hiểu tâm tình của anh, anh và chú Thẩm đều rất quan tâm Thẩm Tâm, bây giờ cho dù không phải là Diệp tiên sinh, đổi lấy bất kỳ ai thì hai người đều sẽ không hài lòng.
Thẩm Vọng mím môi, nhìn chằm chằm tin nhắn của Lý Thù Đường, anh rơi và trầm tư. Cẩn thận nghĩ lại, Diệp Tri Du là một người ưu tú, phẩm chất tốt, giáo dưỡng tốt, năng lực cũng tốt. Cậu ta không nghe theo sắp đặt của người nhà, một mình tự gây dựng sự nghiệp, vẫn làm nên tiếng tăm.
Nhưng giống như Lý Thù Đường đã nói, đổi lấy một người bất kỳ nào khác, dù ưu tú hơn Diệp Tri Du thì anh cũng không hài lòng.
Lý Thù Đường một bên làm bạn bè tốt, an ủi tâm tình tổn thương của anh trai Thẩm, một bên nhắn tin oanh tạc Thẩm Tâm.
Lý Thù Đường: Thẩm Tâm! Cậu và Diệp Tri Du đã đính hôn? Cậu không nói tớ biết gì cả??
Lý Thù Đường: Có phải là bạn bè nữa không!
Lý Thù Đường: Chẳng phải cậu bảo hai người không có tình cảm gì sao, sao nháy mắt đã đính hôn rồi? Thành phố A là vùng đất linh thiêng có phong thủy tốt hả? Chuyên trị những kẻ độc thân?
Lý Thù Đường: Mới đi có mấy ngày mà cậu đã thay đổi rồi, cậu đã không còn là Tâm Tâm đơn thuần đáng yêu mà tớ biết nữa [tạm biệt]
Lý Thù Đường gửi liền mấy tin, vẫn chưa đủ đô, cô nàng nhớ đến video mình đã quay lén, cong môi tiện tay gửi cho Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm đang nói chuyện với Diệp Tri Du trong phòng khách, điện thoại bỗng nhiên điền cuồng vang lên âm báo. Cô mở điện thoại ra xem, bị tin nhắn của Lý Thù Đường làm hoa mắt chóng mặt, cho đến khi cô nhìn thấy video cuối cùng, đầu óc chợt trở nên tỉnh táo.
Nội dung của video là ngày cô mới từ chức ở Cát Duyệt, say rượu ngồi nói chuyện với Diệp Tri Du trên ghế sofa. Vừa nói vừa khóc, một lúc thì ngủ thiếp đi, Diệp Tri Du thừa dịp cô ngủ thì hôn trộm cô!
Diệp Tri Du thấy Thẩm Tâm xem điện thoại bỗng nhiên sắc mặt thay đổi nên anh ân cần hỏi han: “Em sao vậy?”
Thẩm Tâm mở video cho anh xem, cười ha ha nói: “Anh giải thích chuyện này chút nào?”
Diệp Tri Du xem rõ nội dung video: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tri Du: Không có gì để giải thích, tình cảm khó có thể kiềm chế được.