Hôm Thẩm Tâm uống say, Diệp Tri Du biết Lý Thù Đường đứng trên tầng nhìn trộm. Nhưng anh không ngờ cô ấy còn quay được cả việc như này. Trong lòng Diệp Tri Du có hơi hoảng tuy nhiên trên mặt vẫn cố vờ trấn tĩnh: “Nhất thời không khống chế được. Nhưng anh chỉ hôn một cái thôi chứ không làm gì hết.
Thẩm Tâm nhếch môi: “Thế anh còn muốn làm gì nữa?”
Diệp Tri Du không đáp lời, anh muốn làm hơi bị nhiều việc đấy.
“Sao cậu còn chưa về?” Sau khi ngồi trong phòng lấy lại bình tĩnh, Thẩm Vọng đi ra vẫn thấy Diệp Tri Du ngồi dưới tầng. Ngay lập tức anh ấy lại muốn quay về phòng bĩnh tĩnh lần nữa. Diệp Tri Du cũng biết chừng mực, chủ động đứng lên, nói: “Vậy hôm nay anh về trước nhé. Hôm khác đến thăm mọi người sau.”
Vốn Thẩm Tâm muốn ra ngoài tiễn anh, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của Thẩm Vọng, cô chỉ đứng lên thôi chứ không tiễn nữa. Sau khi Diệp Tri Du đi, Thẩm Tâm nhấc mấy túi đồ lên, cười nói với anh trai: “Em về phòng trước đây.”
“Từ từ đã.” Thẩm Vọng gọi cô lại. Thẩm Tâm nghĩ anh trai vẫn còn muốn thẩm vấn mình tiếp, đành cười khổ trong lòng. Nhưng Thẩm Vọng lại nói đến việc khác: “Chiều nay em đi phỏng vấn đúng không? Tình hình sao rồi?”
Thẩm Tâm thấy anh ấy không tiếp tục truy hỏi chuyện của mình với Diệp Tri Du nữa thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô kể ra chuyện lúc ban chiều có người đến gây rối cho Thẩm Vọng. Anh ấy nghe xong, nhíu mày hỏi cô: “Em có biết đấy là ai không?”
Thẩm Tâm nói: “Em đoán là Đào Hạo Nhiên đang giở trò. Diệp Tri Du bảo anh ấy sẽ điều tra chuyện này.”
Thẩm Vọng ngẫm nghĩ, nói với cô: “Em yên tâm. Việc này anh cũng sẽ điều tra. Em sắp xếp lại thời gian phỏng vấn đi.”
Thẩm Tâm đồng ý: “Vâng, em biết rồi.”
Dù bỗng nhiên mơ mơ màng màng đính hôn với Diệp Tri Du, nhưng giờ việc quan trọng nhất đối với Thẩm Tâm vẫn là việc của công ty. Ngay hôm đó, cô liên hệ lại với tất cả người đến phỏng vấn, hẹn bọn họ thời gian khác. Một vài người bị mấy tên đàn ông hôm nay dọa sợ, không muốn đến công ty bọn họ nữa. Nhưng cũng có những người không quan tâm. Thẩm Tâm thống kê lại số người, rồi tiếp tục xem sơ yếu lý lịch trên mạng.
Ngày hôm đó, Diệp Tri Du trở về nhà. Anh bị cha mẹ trách mắng một lúc. Nhưng lần này Diệp Tri Du không cãi lại, giống như biết bản thân đuối lý. Sau khi cha mẹ Diệp mắng xong cũng không ngăn cấm kịch liệt như nhà họ Thẩm. Họ chỉ nhắc nhở anh nhanh chóng dẫn Thẩm Tâm về ra mắt.
“Con biết rồi. Con sẽ nói với cô ấy. Nhưng dạo này hơi bận, bọn con sẽ sắp xếp.”
Cha Diệp nghe anh nói vậy, lại muốn mắng tiếp: ” Bận mà vẫn còn thời gian rảnh để đính hôn?”
“… Đính hôn nên không nhọc lòng cha mẹ đâu.” Diệp Tri Du phản bác.
Nghe câu này, mẹ Diệp cũng không đồng ý: “Con trai, tuy chỉ là đính hôn nhưng hai đứa cũng tùy ý quá mức rồi? Con làm thế thì người nhà họ Thẩm sẽ nghĩ như thế nào?”
Lúc Diệp Tri Du lôi Thẩm Tâm đi mua nhẫn đính hôn đâu nghĩ nhiều đến thế. Bây giờ nghe cha mẹ nói vậy, anh đành đáp lời: “Con sẽ tổ chức lại tiệc đính hôn. Nhưng mà cần thêm chút thời gian ạ.”
Mẹ Diệp biết giờ Diệp Tri Du phải lo chuyện của cả ba công ty, nên chắc chắn là bận tối mắt tối mũi. Bà không giục anh nữa: “Được rồi, việc này không gấp đâu. Vì dù sao nhà họ Thẩm người ta cũng có đồng ý đâu.”
Diệp Tri Du: “…??”
Câu nói này làm cha Diệp bật cười: “Nói đúng đấy, ai đồng ý đâu. Tự nó đơn phương tuyên bố đính hôn.”
Diệp Tri Du: “……..”
Gì mà bảo đơn phương chứ? Anh với Thẩm Tâm đều đồng ý mà? Sao lại thành anh đơn phương?
Mẹ Diệp nghĩ đến thái độ của nhà họ Thẩm, không tránh khỏi lo lắng: “Con trai, tiệc đính hôn thì có thể từ từ. Giờ con hẹn ngày ăn cơm với nhà họ Thẩm đi. Việc này để mọi người cùng bàn bạc, con đừng có quyết định một mình.”
Bà biết Diệp Tri Du với cha anh y hệt nhau, quen thói tự quyết ở công ty rồi. Việc gì cũng đều tự ra quyết định, người bên dưới phải chấp hành. Nhưng với việc cưới xin này thì làm vậy là không được.
Diệp Tri Du thấy mẹ nói đúng, gật đầu đáp: “Con biết rồi. Con sẽ bàn với Thẩm Tâm một chút rồi hẹn ngày để hai gia đình ăn cơm với nhau.”
Đến bây giờ mẹ Diệp mới yên lòng, nở nụ cười: “Thế là được rồi. Chỉ cần Thẩm Tâm bằng lòng thì người nhà họ Thẩm bên kia sẽ không làm khó con đâu.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.” Diệp Tri Du biết rõ, mẹ anh thông minh hơn cha anh nhiều.
Trong lòng Diệp Tri Du đã có tính toán về việc đính hôn này, anh bắt đầu từ từ sắp xếp. Về phía Giản Hàng thì anh ta cũng đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ Diệp Tri Du giao cho: “Diệp tổng, tôi đã điều tra rồi. Đúng là gần đây Đào Hạo Nhiên đang ở thành phố A.”
Diệp Tri Du nhìn tài liệu trong tay, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra không hợp tác với Úc thị nên dạo này anh ta có vẻ rảnh rỗi. Nếu anh ta đã rảnh thế thì chúng ta tìm ít việc cho anh ta làm vậy.”
Rắc rối mà Đào Hạo Nhiên gây ra ở thành phố H đều do bố anh ta thu xếp hộ. Một khi việc này bị lộ ra ngoài, anh ta chắc chắn sẽ không rảnh, chẳng có thời gian đi làm phiền Thẩm Tâm.
“Cậu nhắc nhở Đào tổng một chút.” Diệp Tri Du kí tên lên tài liệu rồi đưa cho Giản Hàng.
“Tôi biết rồi, Diệp tổng.” Giản Hàng cầm tài liệu, rồi lại ấp a ấp úng: “Diệp tổng, tôi còn tra được một việc nữa.”
Diệp Tri Du ngước mắt nhìn anh ta: “Cậu nói đi.”
Giản Hàng nói: “Khoảng thời gian Đào Hạo Nhiên ở thành phố A, hình như có liên lạc với Lý Mộc Dao.”
Diệp Tri Du nhíu mày, Lý Mộc Dao? Anh trầm ngâm một lúc rồi nói với Giản Hàng: “Tiện tra luôn Lý Mộc Dao đi.”
“Vâng, Diệp tổng.”
Khi Giản Hàng vẫn đang điều tra Lý Mộc Dao và Đào Hạo Nhiên thì đã có người nhanh hơn anh ta một bước, tiết lộ chuyện giữa hai người họ.
Dù gì thì giờ Lý Mộc Dao cũng là một nghệ sĩ đang hot, rất nhiều paparazzi theo chân cô ta. Dạo này việc cô ta với Đào Hạo Nhiên liên lạc qua lại với nhau bị không ít paparazzi chụp lại. Đoàn đội giúp cô ta ém xuống một phần nhưng vẫn có người tiết lộ ra. Ngay lập tức, việc này leo lên hot search.
Giản Hàng nhìn thấy tiêu đề “Nghi ngờ Lý Mộc Dao đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt” mà thầm nghĩ: Được đấy, chẳng cần mình đi tra thì mấy người anh em bên truyền thông đã giúp đào ra quan hệ giữa Lý Mộc Dao với Đào Hạo Nhiên.
Cát Duyệt là công ty lớn nhưng cũng không có nhiều người trên mạng biết đến Đào Hạo Nhiên. Việc ngày hôm nay khiến họ lại biết thêm về một vị con nhà giàu.
“Dù ảnh chụp không rõ lắm nhưng có vẻ Đào tổng này trông cũng bình thường thôi! Lý Mộc Dao nghĩ gì thế nhỉ?”
“Thiếu gia Cát Duyệt, có tiền đó. Chứ còn nghĩ như nào nữa.”
“Không không, chẳng phải lúc trước Lý Mộc Dao vẫn kiên quyết theo đuổi Diệp tổng à? Sao bỗng nhiên thẩm mỹ xuống dốc thế, lại nhìn trúng vị Đào tổng này?”
“Hahahaha, thẩm mỹ thất bại thật đó. Không được rồi, tôi phải đi rửa mắt bằng mấy ảnh chụp leak ra trên mạng của Diệp tổng đây.”
Cư dân mạng vui vẻ ăn dưa được một lúc thì fan của Lý Mộc Dao tràn vào spam bình luận trên weibo. Lúc Thẩm Tâm nhìn thấy thì mấy bình luận trên top đều là của fan. Nhưng fan nói gì cũng không quan trọng, sự chú ý của cô đều tập trung vào việc Lý Mộc Dao có quen biết với Đào Hạo Nhiên.
Trước kia cô vẫn không nghĩ ra được, rốt cuộc mình đã đắc tội với Đào Hạo Nhiên lúc nào, khiến anh ra bỗng nhiên xóa tên cô ra khỏi nhóm hạng mục. Giờ ngẫm lại, chẳng lẽ do Lý Mộc Dao giật dây?
Nhưng cô chỉ gặp Lý Mộc Dao có một lần, cô tự nhận bản thân không làm việc gì xúc phạm đến cô ta. Thẩm Tâm cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, nếu việc này thật sự là do Lý Mộc Dao làm thì động cơ của cô ta chỉ có thể là Diệp Tri Du.
… Đúng là yêu hận tình thù chấn động tâm can mà
Cô lập tức nhắn tin cho Diệp Tri Du.
Thẩm Tâm: Anh xem hot search hôm nay chưa? Không ngờ Lý Mộc Dao quen với Đào Hạo Nhiên! Anh nói xem liệu có phải do cô ta vì yêu sinh hận, để Đào Hạo Nhiên sa thải em!
Diệp Tri Du: Vì yêu sinh hận?
Thẩm Tâm: Cô ta thổ lộ với anh nhiều lần như thế mà anh không cảm nhận được sao?
Diệp Tri Du:?
Diệp Tri Du: Anh thổ lộ với em nhiều như thế mà em cũng không cảm nhận được còn gì.
Thẩm Tâm:??
Trước kia Diệp Tri Du nói, anh thổ lộ mấy lần mà đối phương vẫn nghe không hiểu, thật sự đang chỉ cô sao?
Thẩm Tâm: Tỏ tình cho em nghe đi
Diệp Tri Du: [mỉm cười]
Diệp Tri Du: Anh bảo em đọc Natsume Sōseki, em đã đọc chưa?
Bỗng nhiên bị thầy giáo đi kiểm tra bài tập, Thẩm Tâm nhanh chóng đi tra baidu Natsume Sōseki. Kết quả thì đều là giới thiệu về cuộc đời và các tác phẩm của ông. Thẩm Tâm kéo xuống xem tiếp, đọc được câu danh ngôn của ông.
Liếc mắt thì thấy câu: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Thẩm Tâm: Ờmmmmmmmmm, có ai nói với anh chưa. Nếu tỏ tình uyển chuyển quá thì đối phương nghe không hiểu đâu.
Diệp Tri Du: Ờ, anh chỉ không nghĩ đến cũng có người không biết mấy câu này. Dù bình thường em không đọc sách đi chăng nữa thì chẳng lẽ em không lướt web sao?
Thẩm Tâm: … Xin lỗi nhưng bình thường em có đọc sách nhé.
Mới đây vì mở công ty, những cuốn sách mà cô đọc đã tăng theo cấp số nhân đó. Bể tri thức cũng ngày càng mở rộng!
Diệp Tri Du chẳng muốn hỏi cô bình thường đọc sách gì. Dù không hỏi thì anh cũng biết. Anh gửi tin nhắn thoại cho cô: “Chuyện về Lý Mộc Dao em không cần quan tâm. Bên này anh sẽ xử lý. Em cứ làm tốt việc của công ty là được. Với cả, tối nay cùng ăn cơm nhé.”
Thẩm Tâm bắt chước, cũng gửi tin nhắn thoại đáp lại: “Hai người chúng ta thôi à?”
“Ừ, mời em đi Thiên Hạ Cư. Tiện thể bàn một việc luôn.”
“Được, hẹn thẳng nhau ở công ty nhé. Đúng lúc hôm nay em phải qua xem.”
“Được.”
Lần thứ hai cùng Diệp Tri Du đến Thiên Hạ Cư ăn cơm, tâm trạng của Thẩm Tâm rất tốt. Chẳng qua giờ cô cũng không nhớ rõ Diệp Tri Du nợ mình bao nhiêu bữa nữa. Lần này chủ quán Thiên Hạ Cư không nấu cho bọn họ nữa nhưng đồ ăn vẫn rất ngon. Chỉ là lúc Diệp Tri Du bỗng nhiên nhắc hẹn ngày để hai bên ra mắt thì Thẩm Tâm sửng sốt một chút.
“Để hai bên gặp nhau nhanh thế sao?” Cô cầm đũa nhìn Diệp Tri Du ở đối diện: “Nói thật là người nhà em đến giờ vẫn chưa chấp nhận.”
“Thế nên càng cần ra mắt hai bên.” Diệp Tri Du nói: “Quả thật việc đính hôn của chúng ta không báo với người nhà là không phải phép. Nếu muốn tổ chức tiệc đính hôn thì vẫn nên nói chuyện với gia đình. Nếu nhà em có ý kiến gì với anh thì cũng có thể nói rõ.”
Thẩm Tâm nhìn anh đầy kinh ngạc: “Wow, anh là Diệp tiên sinh sao?” Diệp Tri Du không phải là người luôn tự quyết định, vô cùng tự tin sao!
Diệp Tri Du hắng giọng một cái, mất tự nhiên đáp: “Mẹ anh nói với anh, nếu muốn kết hôn với con gái nhà người ta thì phải hạ thấp cái tôi xuống một chút.”
Ban đầu Thẩm Tâm còn lo Diệp Tri Du không hợp với người nhà lắm. Đặc biệt là quan hệ mẹ chồng – nàng dâu. Lý Thù Đường dọa cô khá nhiều. Giờ nghe Diệp Tri Du nói vậy, cảm giác được mẹ Diệp là người dịu dàng, dễ ở chung. Thẩm Tâm cũng hắng giọng một cái, giả vờ nói: “Dù sao em cũng nhận nhẫn của anh rồi, lại còn nhiều quà nữa chứ. Thế nên em cũng phải gặp người nhà anh thôi. Yên tâm đi, em sẽ nói với cha và anh trai em.”
Diệp Tri Du thở phào nhẹ nhõm: “Được, em nói với họ xong thì báo với anh. Anh sẽ sắp xếp.”
“Được.”
Hai người ăn cơm ở Thiên Hạ Cư xong thì cùng sóng bước ra ngoài. Dưới ánh trăng sáng, Diệp Tri Du dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Thẩm Tâm sững người, đáp tiếp: “Gió cũng dịu dàng vấn vương.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tâm: Tôi tiến bộ ghê chưa! Giờ đã có thể đối đáp trôi chảy.