Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi

Chương 50



Ngồi trên xe, Thẩm Vọng bảo thư ký đặt hai vé máy bay gần nhất đi thành phố H. Sau khi sắp xếp xong, anh nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Tâm: “Em đừng lo quá. Anh đã nhờ bạn bè bên ấy hỏi thăm giúp rồi.”

“Vâng.” Thẩm Tâm chỉ đáp lại một tiếng rồi tiếp tục im lặng. Thẩm Vọng lo lắng cho cảm xúc của cô nên bắt chuyện: “Em ra ngoài gấp như thế có mang đầy đủ giấy tờ không?”

“Có mang theo rồi.” Lúc ra khỏi nhà, Thẩm Tâm không thay quần áo nhưng vẫn nhớ mang theo điện thoại và giấy tờ tùy thân.

Thẩm Vọng thấy cô thật sự không muốn nói chuyện nên mím môi không nói nữa.

Thư kí đặt giúp hai người vé máy bay gần nhất, lúc họ đến sân bay thì còn nửa tiếng nữa sẽ cất cánh. Cũng may là hai người không mang theo hành lý vận chuyển nên chỉ cần đi thẳng qua cổng VIP đăng ký.

Trước khi bay, Thẩm Tâm gọi điện cho Lý Thù Đường hỏi xem tình hình của Diệp Tri Du.

Lý Thù Đường thật sự đúng là bạn thân của cô. Dù công ty có việc thì cô ấy cũng chưa từng dậy sớm như vậy. Khi biết hôm nay Diệp Tri Du bị tai nạn giao thông, sau khi cô ấy thông báo cho Thẩm Tâm thì ngay lập tức chạy đến bệnh viện: “Giờ tớ ở bệnh viện rồi. Diệp Tri Du vẫn đang trong phòng phẫu thuật. Cô của Trì Tuấn bảo rằng không nguy hiểm đến tính mạng nên cậu đừng lo lắng quá nhé.”

“Ừ, tớ biết rồi.” Dù Lý Thù Đường nói vậy nhưng vẫn chưa nhìn thấy Diệp Tri Du thì sao Thẩm Tâm có thể yên tâm đây. “Giờ tớ với anh tớ lên máy bay đây. Bọn tớ sẽ nhanh đến nơi.”

“Được, tớ ở bệnh viện chờ hai người.”

Máy bay chuẩn bị cất cánh, tiếp viên nhắc nhở mọi người tắt máy. Thẩm Tâm không nói chuyện tiếp với Lý Thù Đường nữa, cô cúp máy.

Đây có lẽ là lần đi máy bay lâu nhất của cô, so với cảm giác bay sang nước ngoài hồi trước còn dài hơn. Sáng Thẩm Tâm chưa ăn gì, cũng chẳng đụng đến bữa ăn trên máy bay. Thẩm Vọng thấy vậy thì nhíu mày: “Anh biết em lo cho Diệp Tri Du. Nhưng giờ cậu ta đang bị bệnh, em lại không ăn gì. Thế em muốn bản thân bị bệnh rồi để cậu ta chăm sóc em sao?”

Thẩm Tâm biết anh nói đúng, đành cố gắng ăn vài miếng. Thẩm Vọng thấy cuối cùng cô cũng ăn được một chút thì không nói thêm gì nữa.

Sau khi máy bay hạ cánh, Thẩm Tâm lại gọi điện cho Lý Thù Đường. Cuộc phẫu thuật của Diệp Tri Du đã kết thúc, phẫu thuật vô cùng thành công nhưng anh vẫn chưa tỉnh. Đến tận lúc này Thẩm Tâm mới tạm yên tâm, cùng Thẩm Vọng gọi xe đến bệnh viện.

Khi bọn họ đến nơi, ngoài phòng bệnh có rất nhiều người. Ngoài trừ Lý Thù Đường và Trì Tuấn hỏi thăm thông tin giúp Thẩm Tâm thì còn có hai vị trưởng bối mà Thẩm Tâm không biết. Cô không biết nhưng Thẩm Vọng lại biết. Họ là cha mẹ của Diệp Tri Du.

“Cháu chào chú Diệp, dì Diệp ạ.” Thẩm Vọng bước lên trước Thẩm Tâm, chào hai người. Thẩm Tâm nghe anh xưng hô như vậy, cũng đoán ra được thân phận của họ, chào theo: “Chào chú dì ạ. Cháu là Thẩm Tâm.”

Hai vị trưởng bối nhà họ Diệp đã muốn gặp Thẩm Tâm từ lâu. Cuối cùng không thể nào ngờ lại gặp cô dưới tình huống như này.

“Thẩm Tâm đấy à.” Mẹ Diệp nắm tay cô, cười với cô. Thấy cô chỉ khoác một chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, vội vàng chạy đến đây, có khi còn sốt ruột hơn cả họ. Bà ấy vỗ vỗ tay Thẩm Tâm, dịu dàng an ủi cô: “Yên tâm đi, Diệp Tri Du không có gì đáng ngại đâu. Bác sĩ nói rằng giờ tình hình của nó ổn định rồi, đợi nó tỉnh là được.”

“Vâng.” Thẩm Tâm nhìn cửa phòng bệnh, hỏi bà ấy: “Có thể vào thăm không ạ?”

Mẹ Diệp nói: “Bác sĩ nói giờ nó cần nghỉ ngơi. Mỗi lần vào thăm thì chỉ có một người vào thôi, cũng không được ở lại lâu.”

Thẩm Tâm gật đầu, đáp: “Cháu vào nhìn anh ấy rồi ra ngay ạ.”

“Đi đi, cháu vào đi.” Mọi người không ngăn cô, để cô vào phòng bệnh xem Diệp Tri Du. Phòng Diệp Tri Du là phòng đơn, bên trong giờ chỉ có một y tá đứng cạnh giường ghi chép chỉ số. Thấy có người vào thì ngẩng đầu lên nhìn qua: “Chị là người nhà bệnh nhân sao? Giờ người bệnh vẫn chưa tỉnh, không thể thăm lâu đâu.”

“Được, tôi biết rồi.”

“Vậy tôi ra ngoài trước. Chị nhỏ tiếng nhé.”

“Vâng.” Thẩm Tâm nói xong thì y tá bước ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp cô. Thẩm Tâm bước đến cạnh giường bệnh. Diệp Tri Du nhắm mắt yên lặng nằm đó, mặt tái nhợt ốm yếu.

Nhìn thấy Diệp Tri Du, rốt cuộc tim của Thẩm Tâm mới trở lại lòng ngực. Cô đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang truyền dịch của anh. Trong lòng cô đầy ắp những lời muốn nói, cũng có rất nhiều cảm xúc muốn thổ lộ. Vậy nhưng khi đến trước mặt Diệp Tri Du, cô cũng chỉ yên lặng nhìn anh một chút rồi rời khỏi phòng bệnh.

Lúc cô đi ra, cha Diệp và Thẩm Vọng không còn đứng ở hành lang nữa, chỉ còn mỗi mẹ Diệp và Lý Thù Đường. Thấy Thẩm Tâm đi ra, Lý Thù Đường bước đến nói với cô: “Sao cậu mặc thế này đến đây hả? Thế mà người ta còn cho cậu lên máy bay luôn cơ à.”

Thẩm Tâm không nói gì, Lý Thù Đường thở dài, kéo tay cô, nói: “Bác sĩ bảo chắc phải đến chiều anh ấy mới tỉnh. Trước mắt cậu về nhà tớ thay quần áo rồi chiều lại đến.”

Thẩm Tâm không nghe lời cô ấy: “Tớ muốn ở bên cạnh đợi anh ấy.”

Lý Thù Đường thật sự không nói nổi cô: “Thế cậu ăn sáng chưa?”

Thẩm Tâm lắc đầu: “Tớ không đói.”

Lý Thù Đường tức giận lườm cô một cái. Nếu không phải Diệp Tri Du vẫn đang nằm trong đó, mẹ anh còn đang ở đây, cô ấy thật sự muốn nói xấu Diệp Tri Du vài câu: “Tớ với Trì Tuấn ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cậu. Cậu chờ ở đây đấy nhé.” Cô ấy nói xong, quay sang hỏi mẹ Diệp Tri Du: “Dì ơi, dì muốn ăn chút gì không ạ? Bọn cháu ra ngoài mua hộ dì.”

Mẹ Diệp nói: “Thật ra dì cũng không muốn ăn gì cả.”

“Thế này không được đâu. Diệp Tri Du còn đang đợi mọi người chăm sóc mà. Mọi người không ăn thì lấy sức thế nào đây?” Cô ấy xách túi, kéo Trì Tuấn đứng lên, đi ra ngoài: “Bọn cháu đi mua chút đồ ăn, sẽ quay lại ngay.”

Phía bên kia, cha Diệp, Thẩm Vọng và Đinh Dật đang đứng bàn bạc về vụ tai nạn xe của Diệp Tri Du. Vụ tai nạn giao thông này không đơn giản là việc ngoài ý muốn, có người cố tình tông về phía Diệp Tri Du. Người duy nhất anh đắc tội ở thành phố H chính là Đào Hạo Nhiên. Vậy nên chuyện lần này, người đầu tiên bọn họ điều tra cũng là Đào Hạo Nhiên.

“Tạm thời cảnh sát bên đó còn chưa tìm được chứng cứ. Nếu về sau có tiến triển gì sẽ báo cho chúng ta đầu tiên.” Đinh Dật mới từ cục cảnh sát về, báo cáo giản lược tình huống cho cha Diệp: “Chủ tịch, chuyện này ngài định giải quyết thế nào?”

Cha Diệp hừ cười một tiếng: “Đụng vào con tôi, thì phải trả một cái giá đắt. Chuyện này tôi sẽ truy cứu tới cùng.”

Họ đứng nói chuyện ở cuối hành lang một lúc rồi mới quay lại. Ngay sau đó, Lý Thù Đường và Trì Tuấn cũng mua đồ ăn về. Tất cả mọi người không muốn ăn nhưng cũng đều ăn một ít. Vì bọn họ quá đông nên bác sĩ nói chỉ cần một người ở lại là được rồi. Cuối cùng vị trí này được Thẩm Tâm chiếm được.

Ngồi trên xe, mẹ Diệp đang nói chuyện với cha Diệp: “Cô nương Thẩm Tâm này thật sự không tệ. Mắt tìm vợ của tên nhóc nhà chúng ta vẫn còn tốt lắm.”

Cha Diệp hiếm khi mới cười một tiếng: “Di truyền thôi.”

Mẹ Diệp không biết nên nói gì, trừng mắt nhìn ông ấy.

Sau khi Thẩm Vọng ra khỏi bệnh viện, anh cũng tạm thời ở lại thành phố H. Diệp Tri Du còn chưa tỉnh, anh lo lắng Thẩm Tâm ở đây một mình. Trước khi mấy người Lý Thù Đường đi đã để lại một túi đồ ăn to cho Thẩm Tâm. Nhưng nhìn dáng vẻ của Thẩm Tâm thì chắc cô cũng chẳng ăn được gì.

Chỉ hi vọng Diệp Tri Du có thể sớm tỉnh lại.

Chuyện tai nạn giao thông lần này, nhà họ Thẩm cũng giúp đỡ việc điều tra. Dù nói thế nào thì Đào Hạo Nhiên có quen biết với Thẩm Tâm nên mới dây mơ rễ má tới Diệp Tri Du. Nếu cuối cùng điều tra ra là cậu ta thật thì bọn họ sẽ không để Diệp Tri Du bị đụng oan như vậy.

Giờ căn bản Thẩm Tâm không rảnh rỗi đi quan tâm xem chuyện tai nạn giao thông ra sao. Cô chỉ mong Diệp Tri Du nhanh chóng tỉnh lại. Chuyện có thế nào cũng chẳng quan trọng bằng người. Có lẽ là do ông trời thấy sự thành tâm của cô, hơn hai giờ chiều, Diệp Tri Du tỉnh lại.

Khi nhìn thấy bác sĩ y tá chạy về phía này, Thẩm Tâm sợ hãi, nghĩ rằng bệnh tình của Diệp Tri Du xảy ra vấn đề gì đó. Cô bị ngăn bên ngoài, không được đi vào, trái tim cũng lơ lửng theo. Cảm tạ trời đất, sau khi bác sĩ đi ra thì báo với cô tin tốt lành, Diệp Tri Du tỉnh lại rồi.

Thẩm Tâm thật sự không nhịn nổi, ngay lập tức nước mắt tuôn trào. Bác sĩ an ủi cô vài câu, bảo cô có thể vào thăm người bệnh rồi. Thẩm Tâm lại một lần nữa đi vào phòng bệnh. Diệp Tri Du vẫn nằm ở đó, chẳng qua giờ anh đang mở to mắt, nhìn về hướng Thẩm Tâm.

Khi nhìn thấy Thẩm Tâm, mắt anh sáng rỡ lên nhưng ngay sau đó anh nhíu mày: “Sao em lại mặc như vậy?”

Thẩm Tâm ổn định cảm xúc thì mới có thể nói chuyện bình thường với anh: “Anh còn không biết ngại khi hỏi thế à? Mới sáng sớm Lý Thù Đường gọi điện cho em báo anh bị tai nạn giao thông. Em sợ đến mức ngay lập tức bay đến đây đó.”

Diệp Tri Du nghe cô nói xong, mày vẫn nhíu lại: “Liều quá rồi đấy. Dù thế nào thì cũng phải thay quần áo chứ. Lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?”

“Sao mà còn tâm trạng quan tâm cảm hay không chứ?”

“………” Diệp Tri Du im lặng trong chốc lát. Cố gắng cong khóe môi cười cười: “Được rồi, không nói cái này nữa. Em đến ngồi cạnh anh đi.”

Thẩm Tâm nghe lời anh, bước qua. Cô cầm tay đang truyền dịch của anh: “Anh cảm thấy thế nào rồi? Có không thoải mái chỗ nào không?”

Diệp Tri Du đáp: “Không đâu em. Nhìn em là anh cảm thấy cả người dễ chịu.”

Khóe môi Thẩm Tâm giật giật: “Đã nằm ở đây rồi mà còn tâm trạng nói vớ vẩn à?”

Diệp Tri Du mỉm cười một cái, không đáp. Dường như Thẩm Tâm nhớ ra cái gì, nói với anh: “Bố mẹ anh cũng đều đến thành phố H rồi đó. Em phải báo cho chú dì là anh tỉnh rồi.”

Mày Diệp Tri Du giật giật, hỏi cô: “Em gặp bố mẹ anh rồi à?”

“Vâng.”

Diệp Tri Du: “…………..”

Ban đầu anh muốn đưa Thẩm Tâm về nhà gặp bố mẹ. Anh đã lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, không ngờ lại vì chuyện này khiến mọi người gặp mặt nhau luôn.

“Để em báo cho chú dì đã.” Thẩm Tâm cầm điện thoại, muốn ra ngoài gọi. Diệp Tri Du giữ chặt tay cô, không cho cô đi.

“Em đừng đi mà. Chắc chắn có người của bệnh viện báo cho bố mẹ anh rồi. Em cứ ngồi ở đây với anh là được.”

Thẩm Tâm nghĩ nghĩ, gật đầu trở về chỗ ngồi. Diệp Tri Du vẫn kéo tay cô, nhìn cô. Khi xảy ra tai nạn xe, anh cũng vô cùng sợ. Anh sợ anh sẽ không bao giờ được gặp lại Thẩm Tâm nữa.

May là anh đã tỉnh lại, Thẩm Tâm ngồi bên cạnh anh. Anh chỉ muốn ở cạnh cô lâu thêm một chút.

Giống như anh nghĩ, Thẩm Tâm không báo cho bố mẹ anh thì cũng có người ở bệnh viện báo cho hai người. Ngay sau đó, cha mẹ Diệp chạy đến. Thẩm Vọng cũng đến. Thấy Diệp Tri Du tỉnh lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Diệp Tri Du vẫn không thấy Giản Hàng đâu, cuối cùng hỏi một câu: “Giản Hàng đâu rồi?”

Cha Diệp nói: “Lúc đó cậu ấy ở trong xe với con, cũng bị thương.”

Diệp Tri Du hỏi: “Cậu ấy thế nào rồi? Không sao chứ?”

Cha Diệp nói: “Không sao. Cậu ấy ở phòng bệnh bên cạnh. Giờ cũng tỉnh rồi.”

Diệp Tri Du nghe ông ấy nói vậy, mới yên tâm: “Vậy là được rồi.”

Thật ra anh muốn hỏi một chút về chuyện tai nạn xe cộ. Rõ ràng lúc ấy là cái xe kia cố tình đụng vào. Nhưng anh sợ Thẩm Tâm lo lắng, bèn tính đợi sau khi cô đi mới tìm cơ hội hỏi lại cha mình.

Cha Diệp cũng nghĩ như vậy, hai người ăn ý không nói đến chuyện này. Thẩm Vọng trông thấy Diệp Tri Du đã tỉnh lại, cũng có nhiều người chăm sóc nên tính về thành phố A trước. Đương nhiên Thẩm Tâm không muốn về cùng anh ấy. Anh ấy không ép buộc, chỉ dặn cô tự chăm sóc bản thân.

Lý Thù Đường cũng nhận được tin, nhanh chóng chạy đến. Cô ấy cam đoan với anh ta: “Anh yên tâm đi anh Thẩm. Có em ở đây sẽ nhất định chăm sóc tốt cho Thẩm Tâm.”

Có Lý Thù Đường ở đây cũng khiến cho Thẩm Vọng yên tâm không ít. Anh ấy đi vào phòng nhìn Diệp Tri Du một cái rồi rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Diệp Tri Du tỉnh lại, cảnh sát cũng nhận được tin, đặc biệt đến bệnh viện hỏi thăm tình huống cụ thể lúc đó. Trước đó Thẩm Tâm có nghe trong điện thoại Lý Thù Đường bảo vụ tai nạn này không đơn giản, lại thêm cảnh sát đến nên cô càng muốn nghe xem bọn họ nói gì. Diệp Tri Du nhìn Lý Thù Đường, vậy mà Lý Thù Đường hiểu ngay: “Thẩm Tâm, chúng ta về trước đi. Cậu ở bệnh viện một ngày rồi, nên về thay quần áo thôi.”

“Nhưng………….”

“Không nhưng nhị gì cả. Bác sĩ cũng bảo là nhiều người ở lại sẽ ảnh hưởng đến việc bệnh nhân nghỉ ngơi. Giờ cảnh sát đến rồi, bọn mình về trước đã. Sáng mai lại qua tiếp, nhân lúc giờ còn có thể nấu canh cho Diệp Tri Du.”

Việc nấu canh đã thuyết phục được Thẩm Tâm một cách thần kì: “Đi thôi, bọn mình đi mua chút nguyên liệu rồi về. Sáng mai đến.”

“Được thôi.”

Thẩm Tâm bị Lý Thù Đường lôi đi. Không phải cô không lo lắng về việc tai nạn giao thông, nhưng Diệp Tri Du vừa tỉnh, lại còn có cảnh sát đến hỏi thăm tình huống cụ thể. Cô vẫn nên kiên nhẫn chút, đợi mai hỏi anh sau cũng được.

Ở bên kia, Lý Mộc Dao cũng nhận được tin Diệp Tri Du bị tai nạn ở thành phố H. Cô ta vô cùng sợ hãi. Giờ cô ta đang gọi điện cho Đào Hạo Nhiên, gọi vài cuộc mới có người nghe: “Chuyện gì?”

Đây là giọng của Đào Hạo Nhiên, nghe có vẻ khá mất kiên nhẫn. Trước đây sao mà Đào Hạo Nhiên dám nói chuyện với cô bằng giọng này chứ. Nhưng giờ phút này, Lý Mộc Dao cũng không rảnh quan tâm cái này. Thấy anh ta nghe máy, thì chất vấn ngay: “Đào Hạo Nhiên, chuyện tai nạn xe của Diệp Tri Du có phải do anh làm không? Anh can đảm quá đấy, đến việc này cũng dám làm?!”

Đào Hạo Nhiên cười mỉa, hỏi lại cô ta: “Đại minh tinh Lý à, cô có chứng cứ gì chứng minh tôi làm không?”

“Ngoại trừ anh ra thì có thể là ai chứ? Tôi thật sự không ngờ anh lại phát rồ như vậy!”

“Tôi phát rồ? Đừng quên người đầu tiên muốn tôi làm khó Thẩm Tâm là cô!”

“Tôi…Tôi chỉ bảo anh giữ cô ta ở thành phố H. Tôi cũng không bảo anh phóng hỏa giết người! Thêm nữa, Diệp Tri Du đắc tội gì với anh, thế mà anh lại tìm người đâm anh ấy?”

“Anh ta đắc tội gì tôi mà cô không biết sao? Còn không phải vì cô à!” Đào Hạo Nhiên nói đến đây, cũng cảm thấy tức muốn hộc máu: “Cô đừng có vội vàng chỉ trích tôi như thế. Đau lòng ư? Cô đừng quên hai chúng ta đang ngồi trên cùng một con thuyền. Cô đừng mơ muốn rũ bỏ để bản thân trong sạch!”

“Hừ, tôi không bảo anh làm gì! Anh đừng nghĩ muốn kéo tôi xuống nước.” Lý Mộc Dao nói xong thì nổi giận đùng đùng cúp điện thoại. Giờ cũng không biết Diệp Tri Du như nào, cô ta lo anh có chuyện gì nên gọi trợ lý: “Em đi hỏi giúp chị một chút xem tình huống hiện giờ của sếp Diệp như nào rồi. Hỏi thăm được thì báo cho chị ngay.”

“Vâng, chị Mộc Dao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.