Ngày Nào Hotboy Trường Cũng Bị Ghẹo

Chương 16: Chương 16




Đèn xanh sáng lên, hai chiếc xe dần biến mất ở cuối đường.
Trong xe, tài xế để ý tới Tạ Trạch Duyệt ngồi phía sau, rõ ràng hắn đang không tập trung, trong xe vô cùng yên tĩnh, đôi mắt đen bóng của hắn lóe qua cảm xúc ảm đạm, tay cầm chai nước, đầu ngón tay trắng bệch.
Một lát sau, hắn bỏ chai nước qua một bên, thả lỏng hơn một chút.
...!Hắn có gì đáng để vui vẻ được chứ?
...!Hứa Linh có bạn gái, chẳng liên quan tới hắn chút xíu xiu nào.
Một bên khác, Hứa Linh lại nhận được một tin nhắn.
Lâm Hoành:
[Cậu ta không thích hợp]
[Gia đình cậu ta như thế, người nhà không cho phép cậu ta là gay.]
Hứa Linh hơi nhíu mày lại.
[Cậu ấy lựa chọn cái gì, chẳng lẽ không do cậu ấy tự quyết định sao?]
[Một người không nên có quyền tự chủ cơ bản nhất sao?]
Dừng một lát, cậu bổ sung thêm:
[Đương nhiên, nếu cậu ấy không muốn thì tôi sẽ không ép buộc cậu ấy.]
[Tôi chỉ hi vọng cậu ấy sống thật tốt.]
Lâm Hoành nhìn câu cuối cùng hơi nhíu mày lại.

Tình cảm thế nào mới nói ra được lời như thế đây?
...
Sau khi kỳ thi kết thúc, không bao lâu sau đã có kết quả.
"Các cậu xem điểm chưa?"
"Chi tiết từng môn thì phải hỏi giáo viên nhưng bậc điểm thì đều xem được."
"Lớp chúng ta có A* không?"
"Hình như có đấy, còn có người mấy môn toàn A*."
THPT số 4 chia lớp, lớp tự chọn và lớp hành chính cùng tồn tại, trên nền tảng của khối vốn có, người nào chọn môn khác nhau sẽ tự tìm phòng học để lên lớp, mấy môn chính thì học tại lớp mình.
*Lớp tự chọn: học sinh chọn mình muốn học, như trên đại học ấy, đăng ký học môn nào thì tùy chọn, có lớp hành chính cố định thôi.
Mấy môn STEM như vật ký sẽ học ngay trên lớp.
*Stem: các môn khoa học, công nghệ, kỹ thuật và toán học.
Không bao lâu sau, giáo viên vật lý cầm một xấp bài thi vào, thấy ấy đeo mắt kính gọng vàng, cúi đầu nhìn hai bài thi duy nhất đạt A* trong lớp, hai bài ấy của Hứa Linh và Tạ Trạch Duyệt, thấy ấy dựa vào sơ đồ chỗ ngồi tìm thấy hai bọn họ, cười trêu đùa, nói hai người có điểm cao nhất là bạn cùng bàn, chắc hẳn bình thường hay cùng nhau học tập.
Có người nhỏ giọng nói: "Thầy ơi, hai bọn họ còn là bàn cùng phòng nữa cơ!"
Có người ngưỡng mộ: "Oa, thế đúng là học và chỉ chơi với học bá thôi hả?"
Có người tò mò: "Rốt cuộc điểm cụ thể của họ thế nào nhỉ, ai cao hơn."
Cái này thì không biết được.
Thật ra cũng không quan trọng, dù sao lúc nộp hồ sơ vào trường, được trúng tuyển cũng không xem điểm cụ thể, chỉ xem bậc điểm.
"Hai cậu đỉnh thật đấy." Tưởng Diên quay lại nói: "Nhưng bình thường có học mấy đâu, chẳng lẽ hai người lén học ở phòng ngủ?"
Bạn cùng bàn của cậu ta quay lại, ánh mắt sùng bài: "Đúng vậy.

Có lẽ là so nền tảng trước kia tốt sẵn rồi, học thoải mái hơn."
"Thế rốt cuộc ai cao điểm hơn?" Cậu ta tò mò.
"Không biết." Hứa Linh cầm bài thi xem, nghiêng đầu cười khẽ: "Cậu sai bao nhiêu câu?"
Giọng cậu hững hờ, người khác nghe lại có chút ngứa đòn.
Lần này Tạ Trạch Duyệt không hề tức giận, hắn khẽ cười, nhíu màu, khuỷu tay dịch tới, nói: "Cậu muốn xem bài thi của tôi?"
Ngón tay của hắn cầm bài thi lên, thoải mái đưa cho cậu, nói: "Xem đi."
Hứa Linh vốn không có ý đó nhưng lần này hắn tích cực như thế, chắc hẳn thi không tệ, vì thế cậu cầm bài hắn nhìn lướt qua.


Mấy câu khó nhất đều giải ra được, câu đơn giản thì cậu không xem kỹ, có sai cũng không sai bao nhiêu.
Rất tốt.
Hứa Linh trả lại bài cho hắn, nhíu mày: "Vật lý là môn học trội của cậu? Không biết các môn khác thế nào."
"Kiểm tra rồi." Tạ Trạch Duyệt quét mã QR trên góc trái bài thi, thoải mái chia sẻ kết quả thi cử của mình cho Hứa Linh: "Những môn khác cũng không tệ."
Hứa Linh nhìn lướt qua, toàn là A*.
Muốn xin vào trường nào đó, nếu giữ vững được điểm viết thì vấn đề không lớn.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, lại khẽ cười bên tai Tạ Trạch Duyệt, nói: "Vậy thì giữ phong độ.

Đừng vui quá rồi thi thụt lùi."
Tạ Trạch Duyệt hơi cúi đầu, đầu lưỡi liếm chân răng, giương mắt hỏi cậu: "Không phải cậu thích người có thành tích học tập tốt sao?"
Lại làm như không có chuyện gì hỏi: "Phải tốt cỡ nào mới là tốt?"
Hứa Linh ngẩn người, cậu nói câu này bao giờ?
Nhưng dùng cái này để thúc giục cũng được.
Vì thế cậu mỉm cười, nói: "Giỏi hơn tôi."
Tay Tạ Trạch Duyệt đặt trên bàn xoay bút, nhìn cậu, mắt đen nhánh: "Thật chứ?"
Hứa Linh gật đầu: "Ừ."
Cậu nói xong thì chia sẻ thành thích của mình với hắn – cũng toàn là A*.
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Thế này thì làm thế nào tốt hơn cậu được chứ, A* là cao nhất rồi, đâu có bậc điểm A**.
Hắn cụp mắt, im lặng trầm ngâm.

Lại nghĩ Hứa Linh và bạn gái cậu sẽ mãi mãi luôn ở bên nhau sao?
Liệu có ngày nào đó sẽ chia tay không?
Suy nghĩ nảy ra trong nháy mắt, hắn nhận ra sự xấu xa của mình, sao hắn lại có suy nghĩ ấy được chứ?
Đột nhiên ngừng lại.
Bên kia, Hứa Linh dựa vào ghế, mở điện thoại ra.
Nhìn lướt qua đã thấy tin nhắn chưa đọc.
Lâm Hoành:
[Cậu không muốn từ bỏ.]
[Vậy cậu có muốn thử cậu ta không?]
Con người Hứa Linh co lại.
[Thử thế nào?]
Mấy giây sau.
Một tin nhắn đập vào mắt cậu.
Lâm Hoành:
[Để tôi theo đuổi cậu, xem cậu ta có ghen không.].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.