Dịch: Dã Lam
Tạ Trạch Duyệt nhìn trái tim trên cục tẩy, không biết cậu vẽ lúc nào.
Vết kéo dài chữ "a" được tẩy sạch.
Hắn sửa lại chỗ sai, gấp bài làm gọn lại rồi kẹp vào vở ghi bài.
"Cảm ơn."
Hắn trả lại cục tẩy cho Hứa Linh, đột nhiên khựng người.
Lúc lấy cục tẩy về, ngón tay Hứa Linh lơ đãng cọ vào lòng bàn tay hắn, rất nhẹ, quẹt qua y như móc câu.
"Không cần khách sáo."
Hứa Linh chẳng hề nhìn hắn, cậu đang đọc sách.
Cậu chống cằm, kéo áo bông lên, góc nghiêng gầy gò, một nửa bàn tay trắng nõn lộ ra khỏi ống tay áo dày cộm, khớp xương đỏ ửng vì lạnh.
"..."
Một tay Tạ Trạch Duyệt chống lên bàn, nghiêng người, nhìn Hứa Linh, đôi mắt đen vô thức nhìn chằm chằm vào đôi tay kia, chỉ trong nháy mắt, đường nhìn bị ghim cứng.
Làn da cực kỳ trắng, khớp và đầu ngón tay hơi hồng, bán trong suốt, mạch máu rất rõ ràng, rất ít con trai có bàn tay đẹp thế này.
Trông tay trắng như thế, không biết cầm lấy nó sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Lạnh như băng hay ấm áp?
Yết hầu khẽ nhích, Tạ Trạch Duyệt vô thức siết năm ngón tay lại.
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Ngón tay gầy trắng của Hứa Linh không mở trang tiếp theo, cậu quay đầu qua, chống cằm, đôi mắt trong veo nhìn hắn hơi nhíu mày lại, hỏi: "Đang nhìn tôi sao?"
Hoảng hốt thoáng qua, như bị bắt quả tang làm chuyện xấu vậy.
Mọe.
Tạ Trạch Duyệt nhìn qua chỗ khác, khẽ chửi bậy một câu.
Hắn chống đầu, cầm bút viết mấy bài trên giấy nháp, hữu cơ, vô cơ, xác suất di truyền...!Viết được một lúc, hắn bỏ bút xuống, bỗng dưng chột dạ và buồn bực.
Tạ Trạch Duyệt ngồi yên ở ghế, khuỷu tay chống đầu, nhìn góc nghiêng trắng nõn của Hứa Linh, hơi nóng trong người.
Không chỉ có hắn phát hiện ra điều này, Tưởng Diên ngồi bàn trước cũng dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, sau đó đưa ra lời mời:
"Đi hóng gió không?"
"Làm gì?"
Tưởng Diên quay xuống nhìn hắn, nói: "Tôi thấy hình như ông rất nóng, mặt đỏ rồi kìa."
"..." Tạ Trạch Duyệt đứng dậy, đứng im mấy giây, khóe mắt thoáng nhìn thấy cái gáy trắng như tuyết của Hứa Linh, kéo cổ áo quạt gió: "Trời ấm lên rồi."
Lúc hắn đi khỏi có một cơn gió thoảng qua, vở ghi màu đen đặt trên bàn của Tạ Trạch Duyệt bị gió thổi lật mở, một tờ giấy A4 bay qua bàn Hứa Linh.
Hứa Linh hơi khựng lại, ngón tay với tới tờ giấy đó, mở ra xem.
Một bảng biểu.
Báo cáo tài chính, rất nhiều, rất chi tiết.
Chốc lát sau, đồng tử cậu co lại, lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, chụp tờ giấy rồi gấp lại, cẩn thận đặt lại vào cuốn vở của hắn.
...
Vấn đề ký túc xá của Hứa Linh vẫn chưa có tin tức gì, đệm chăn của cậu vẫn bỏ trong xe.
Buổi trưa cậu đi ăn một mình, nằm nhoài ra bàn nghỉ ngơi, hơi mệt, tiết đầu tiên buổi chiều là môn Võ tự do.
Thay quần áo trong phòng thay đồ xong, cậu vừa đi ra đã nghe thấy tiếng xì xầm ồn ào.
Đúng lúc nhìn thấy người của hai lớp đang hẹn đánh nhau.
Không biết xảy ra chuyện gì, hai nhóm học sinh nam mặc đồ đồng phục Võ tự do khác nhau đứng kín lối đi bên ngoài phòng thay đồ chật hẹp, nhìn lướt qua đã thấy trong nhóm mặc quần trắng có người quen mặt, là người lớp cậu, bên học sinh nam quần đen trông rất lạ mặt, hẳn là người lớp khác.
Bầu không khí khá là quái dị, nhiều người thế này mà không ai lên tiếng nói chuyện, mãi đến khi có một thiếu niên trong đó đứng giữa nhóm người, hắng giọng một cái: "Vậy là người lớp tôi đáng bị bọn họ đánh đúng không, dựa vào đâu chứ? Mấy người có tiền là ghê gớm hả?"
"Tại sao đánh nó à, làm ơn có não hộ cái được không hả?"
"Nó nợ tiền người ta không trả, đáng đời nó, đánh một trận là còn nhẹ đấy, rõ chửa?"
"Nợ năm nghìn, lừa em gái mày hả, mẹ nó chứ, biết xấu hổ giùm cái!"
Hứa Linh không có hứng thú, chỉ cảm thấy ồn ào, dù đang bận nhưng cậu vẫn rất thong dong ngồi trên ghế dài ở phòng thay đồ, cúi đầu, lướt xem điện thoại, nhét vạt áo rộng thùng thình vào trong quần, nhấp một ngụm nước đá.
Mãi đến khi khóe mắt cậu nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Có vẻ Tạ Trạch Duyệt vừa mới đến, không sợ lạnh, mặc T-shirt màu đen, cơ thể cao lớn dựa vào hành lang, áo khoác hơi phanh ra, cất tiếng trầm thấp: "Không ngại ồn hả?"
Xung quanh im lặng, sợ sệt nhìn sang hắn.
Không ai lên tiếng, bầu không khí căng thẳng.
"...!Sợ nó cái quần ý, cùng nhau xông lên, tao không tin thằng ranh họ Tạ này giỏi giang đến thế!" Học sinh nam bên kia cầm đầu hô to.
Qua mấy giây.
Không ai dám động đậy.
Tạ Trạch Duyệt chẳng thèm đếm xỉa, một tay xách bình nước, làm như không nhìn thấy họ, không buồn quay đầu đi vào phòng thay đồ.
...
Hình như có tiếng gió lành lạnh.
Trong tầm nhìn của Hứa Linh, vạt áo đen đột nhiên lướt qua.
Người kia một tay cầm găng tay đấm bốc sẫm màu, ống quần trắng đứng trước tủ chứa đồ bên cạnh cậu.
Cửa tủ phòng thay đồ bên cạnh được mở ra, tiếng sột soạt vang lên một lúc.
Lúc Hứa Linh quay đầu sang nhìn hắn, hắn đang thay quần áo trong căn phòng mở điều hòa ấm áp.
Đường nét cơ bụng đầy chấn động đập vào mắt cậu, hơi nhấp nhô, mạch máu giãn nở mơ hồ bên dưới chiếc quần xám nhạt, mất hút ở vạt quần.
Đường nét lờ mờ, múi nhấp nhô.
Sinh động, đầy tính xâm lược.
Hứa Linh chỉ nhìn qua một cái, lướt qua như chuồn chuồn chạm nước, vô ý nhìn thấy một chút.
Yết hầu cậu khẽ di động, vô thức siết ngón tay trắng nõn của mình lại.
Cậu cảm thấy không khí bỗng nhiên trở nên nóng rực, dính nhớp, gió thổi không lọt, chóp mũi ngửi thấy một mùi vừa nồng đậm vừa mãnh liệt như rượu, bên ngoài ôn hòa nhưng thực chất mạnh đến mức khó có thể chống đỡ.
...
Hứa Linh cụp mắt, ngón tay trắng nõn siết lại thật chặt, bất an chớp mắt.
Dái tai trắng như tuyết bỗng nóng bỏng, cứ như bị thiêu đốt.
Nửa giây sau, cậu đứng dậy rời khỏi đó.
...
Sau khi cậu đi mất.
Tạ Trạch Duyệt hơi nghiêng người, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cậu, cặp mắt đen hơi nhíu lại, không vui khẽ nhướng mày.
...
Hứa Linh không ở đó nữa.
Cậu tự đi vào phòng đấm bốc của nhà đa năng, ngồi xuống đất, hất tóc mái ra phía sau, hóng gió mát một chút.
Hứa Linh bỏ điện thoại xuống, nhắt mắt lại, thở hắt ra một hơi.
Cậu nhớ lại múi cơ bụng người nào đó lỡ đễnh lộ ra ban nãy, thoáng tưởng tượng khung cảnh ngón tay vuốt ve nó.
Không biết bạn học Tiểu Tạ bị quyến rũ nổi lửa lên sẽ trông thế nào?
Chắc hẳn...
Sẽ rất nguy hiểm, nhưng rất thú vị.
Khóe môi Hứa Linh hơi cong lên, thích ý híp mắt lại.
Điện thoại rung lên.
Cậu cúi đầu, nhìn liên hệ trên danh bạ.
Hầu hết liên hệ đều là người trường cũ, trong nhóm chat của Ngoại ngữ Thực nghiệm, cậu vẫn chưa thoát khỏi nhóm, trong đó có rất nhiều tin nhắn, thỉnh thoảng có người tag cậu vào, Hứa Linh sẽ nói chuyện phiếm vui đùa theo.
Bên dưới nhóm Ngoại ngữ Thực nghiệm, có một dấu chấm đỏ nhỏ.
Là Lâm Hoành.
Lâm Hoành là một bạn nam ở trường cũ của cậu, quan hệ của Hứa Linh và cậu ta không tệ, nói chuyện khá hợp rơ, sau khi chuyển trường, đối phương từng thể hiện bất mãn với việc này vô cùng dữ dội, chiến tranh lạnh với cậu một tuần không nói chuyện.
Lâm Hoành:
[Lâu rồi không gặp.]
Hứa Linh mỉm cười trả lời cậu ta:
[Sao thế?]
Lâm Hoành:
[Ra ngoài chơi không?]
[Chủ nhật đi xem phim đi.]
["Link", phim xoắn não, không phải cậu vẫn luôn chờ mong bộ này sao?]
Hứa Linh cười trả lời:
[Được.
Cậu bao hả?]
Bên kia hiển thị "Đang nhập", trả lời lại ngay:
[Được luôn.]
[Cho cậu chọn thời gian.]
[Thế nào cũng được.]
Hứa Linh khẽ cười, trả lời cậu ta: [Vậy thì thứ bảy, bốn giờ chiều?]
Bên kia:
[Được.]
[Tôi tới đón cậu.]
Cùng lúc đó, phía sau xuất hiện một cái bóng.
Hứa Linh tán gẫu có vẻ rất tập trung, khóe miệng mỉm cười, thậm chí không phát hiện hắn đến.
Tạ Trạch Duyệt nhìn chằm chằm xoáy tóc đen mềm mại trên đỉnh đầu cậu, trong lòng buồn bực không vui nghĩ, cậu đang nói chuyện với ai, nói gì mà vui vẻ thế?
...
Trong phòng tập võ, trải một lớp đệm cao su khá mềm.
Vào cửa cần cởi giày đi chân trần, huấn luyện viên đứng ở vị trí chính giữa chờ bọn họ.
Dù vừa nãy Hứa Linh có chút không giống nhưng bình thường lại rất nhanh.
Khi Tạ Trạch Duyệt xuất hiện bên cạnh cậu một lần nữa, Hứa Linh vẫn bình tĩnh tự nhiên, thành thạo điêu luyện, thậm chí tâm trạng không tệ lấy một hộp kẹo bạc hà trong túi quần ra, ngón tay trắng nõn mở nắp hộp sắt, đưa cho Tạ Trạch Duyệt: "Kẹo nè."
Bên trong là mấy viên kẹo cứng màu trắng.
Tạ Trạch Duyệt ngửi thấy hương dâu tây nhanh chóng bao phủ, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên cảm xúc gì đó không rõ, khóe mắt hơi nhếch lên: "Không cần."
Đưa tay ra lại rụt về.
Cậu không tức giận.
Tóc mái đen nhánh của Hứa Linh che mấy một phần lông mày, mi tâm hơi hồng, không biết vì da quá trắng, màu máu hiện lên hay vì điều gì khác, sống mũi cậu rất cao, lông mi dài hơi cong, mỏng, như cánh chuồn chuồn.
Đôi mắt màu mực trong trẻo cực kỳ, lúc nhìn người khác đều mờ sáng, khiến người ta không nhịn được tự mình đa tình ngỡ rằng cậu có ý gì đó với mình.
Thực tế thì rất nhiều lời chỉ là lời nói đùa.
Lời đùa cợt ám muội này dễ như ăn cháo với Hứa Linh.
Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, đứng bên cạnh cậu, vừa nãy đã thả lỏng cổ chân để trần, hoạt động chưa được một giây đã cảm thấy huấn luyện viên vỗ lên vai hắn một cái, cũng vỗ vai Hứa Linh đứng cạnh hắn một cái.
Tạ Trạch Duyệt và Hứa Linh:?
Người nước ngoài nhìn hai bọn họ, cười híp mắt đưa ra lời mời với họ.
Ý là gọi bọn họ lên làm mẫu.
"..."
"Cậu biết chơi không?"
Hứa Linh mặc áo khoác nhạt màu rộng rãi, lộ ra cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh, cậu duỗi ngón tay trỏ ra xách găng tay đấm bốc của mình lên.
Tạ Trạch Duyệt không trả lời, Hứa Linh cứ nhìn hắn như thế, hơi nhíu mày.
Hắn nhìn chằm chằm liên tục như vậy mà Hứa Linh cũng không xấu hổ, cậu ăn hết một viên kẹo bạc hà, ngón tay trắng nõn lục túi quần, tiếng kim loại lạnh lẽo va vào nhau, cậu rút tay khỏi túi quần, tìm thấy một thẻ đeo ngực nhỏ.
Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu đeo thứ đó lên áo T-shirt.
"Cậu làm gì thế?" Hắn nhìn Hứa Linh, dừng lại.
"Tiện cho huấn luyện viên biết tên." Hứa Linh nhìn Tạ Trạch Duyệt, mỉm cười: "Tôi đánh lộn rất giỏi, chắc chắn sẽ khiến người khác có ấn tượng sâu sắc."
Chắc là phòng đấm bốc sợ học sinh bị cảm lạnh nên mở hệ thống sưởi, hai người vừa vặn đứng hai bên trái phải, Tạ Trạch Duyệt liếc cậu một cái rồi dời mắt đi, cúi đầu cầm chai nước lên, vặn mở nhấp một ngụm.
Hai người đứng trước mọi người, mặt đối mặt.
Huấn luyện viên thổi còi.
Bên dưới thảo luận xôn xao.
Hứa Linh kéo ống tay áo lên cao, cánh tay thon gầy trắng nõn, mỗi một ngón tay đều trắng mịm đẹp đẽ.
Cậu mặt không cảm xúc đeo găng tay khiến đám người phấn khích ồn ào, mấy bạn nữ đứng trong hàng nhìn cậu, nói:
"Cậu ấy bình tĩnh thật đấy, không biết trình độ đánh nhau của bạn Tạ thế nào sao?"
"Bạn Tạ từng giành được huy chương vàng."
"Đã bảo là hai người họ sẽ đánh nhau mà, đây thì gì, sắp chứng kiến lịch sử rồi."
Hai người ra tay như tâm linh tương thông, đối phương luôn có thể né tránh dễ dàng.
Mấy phút sau, Hứa Linh đổ một lớp mồ hôi mỏng, nói nhỏ:
"Cận thận nhé."
Một giây sau, Hứa Linh nắm cổ tay mảnh khảnh của hắn, nhanh chóng kéo về phía trước, khi hắn không phòng bị, lôi một phát khiến hắn mất thăng bằng trong phút chốc, nhân cơ hội đó quật ngã hắn.
"Thế nào?" Cậu cúi đầu, mí mắt trắng nõn cụp xuống, cười khẽ: "Đã bảo là tôi biết đánh lộn mà, cậu không tin?"
Nhận ra Tạ Trạch Duyệt đang giãy giụa, Hứa Linh lại dùng đầu gối húc kéo giữ cổ tay hắn ép vào ngực mình, thở hắt một hơi, hai chân thẳng tắp một chân khống chế gáy đối phương, chân kia khống chế ngực đối phương, hai chân kẹp chặt lại, hai tay ôm chặt cánh tay hắn đề phòng hắn thoát khỏi.
"Bạn Tiểu Tạ này." Hứa Linh cúi đầu, một giọt mồ hơi rơi xuống bên cạnh hắn, khẽ mỉm cười: "Có phải cậu không được lắm đúng không, hả?"
"Kết luận sớm quá rồi đó." Tạ Trạch Duyệt nói.
Hứa Linh chưa kíp làm gì thêm, đột nhiên cổ nhân truyền đến sức lực không dễ nhận ra, ngay sau đó, người kia bất ngờ cong người lên, động tác rất nhanh, một giây sau cánh tay hắn ôm lấy gáy Hứa Linh, lật cậu xuống dưới, trời đất quay cuồng, hai người đổi vị trí trên đất.
Cậu cảm thấy sau đầu được bàn tay gầy lót bên dưới, ngay sau đó cả người cậu bị hắn ép xuống đệm cao su.
Khóe mắt nhìn thấy vạt quần trắng của Tạ Trạch Duyệt, cổ tay gầy gò mảnh khảnh, gân xanh nổi lên, để lộ ra sức mạnh nào đó.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
...
Hứa Linh thử bật lên, tuyên bố thất bại.
Hứa Linh cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay đệm sau đầu mình.
Nếu đấu võ thật thì sẽ không đánh thế này, người kia đánh hết mình nhưng cũng không hết mình hẳn...!Nếu đánh thoải mái thì vung quyền, đánh bằng cùi trỏ, vật qua vai, một cú vào mặt thôi sẽ bị thương ngay.
Tạ Trạch Duyệt hít thở, nhiệt độ ấm nóng phả vào bên tai, nóng rực.
Hứa Linh nhìn gương mặt, lông mi, sống mũi cao của hắn gần trong gang tấc, trong nháy mắt hơi lơ đễnh, hai gương mặt bỗng nhiên trùng khớp, trẻ tuổi, chín chắn, giống nhau đến thế.
Hô hấp dần đều, có chút nóng.
...
Bên tai vang lên từng tràng vô tay và tiếng ồn ào ám muội không có ý tốt.
Tưởng Diên đứng gần đó trợn mắt há miệng nhìn tất cả mọi chuyện, khó mà tin nổi, Hứa Linh bị hắn lật ngã? Nhưng nhìn lại tư thế của hai người họ thì đột nhiên cảm thấy...
Sao có vẻ Hứa Linh lại hơi thẹn thùng thế nhỉ?
"Tạ Trạch Duyệt." Hứa Linh nghiêng đầu, gò má trắng nõn hơi ướt mồ hôi, thở khẽ: "Tay cậu, dùng quá sức rồi đó."
Bàn tay phủ lên cổ tay cậu thon gầy, mạch máu trên mu bàn tay trắng nõn rõ ràng, gồ ghề, hơi rung động...!Trên da Hứa Linh xuất hiện vết hồng nhạt.
Trong đôi mắt đen thoáng thất thần.
Tạ Trạch Duyệt như nhận ra điều không đúng, sau một lúc bàng hoàng thì hơi buông lỏng sức lực, ngón tay thon dài vẫn giữ cổ tay cậu.
Mạch đập ấm áp của Hứa Linh nảy lên, trên người cậu như có mùi hương thoang thoảng ngày đó, lành lạnh như tuyết sam, thoáng qua như chỉ trong chớp mắt, lành lạnh, hơi ngọt.
Tư thế này...
"Tôi buông ra." Giọt mồ hôi nhỏ xuống từ gáy Tạ Trạch Duyệt, đập xuống đất, hắn khàn giọng nói: "Cậu đừng đánh nữa."
Hứa Linh bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn lên xà ngang trên trần, nói: "Ừ, được, tôi không đánh nữa, tôi chịu thua.
Cậu mau đứng lên, tôi không thở được."
Huấn luyện viên đứng cạnh huýt sáo, nói: "Đếm ngược!"
Tạ Trạch Duyệt buông lỏng tay, đang định đứng dậy thì Hứa Linh khẽ kéo cổ tay hắn, lôi hắn lại, một tiếng trầm nặng vang lên, hắn ngã trên người Hứa Linh, hai người đổi tư thế, Hứa Linh lại ép hắn dưới cơ thể mình một lần nữa.
Hứa Linh chậm rãi nói: "Bạn Tạ à, làm người ấy, không thể quá đơn thuần dễ lừa như thế đâu."