Lúc này đây bình minh vẫn chưa thức giấc, chẳng qua chỉ là một đêm sáng rực mà thôi.
Dưa Hấu dần cảm thấy mỏi mệt, cậu đã lang thang vô định suốt từ lúc đó.
Cậu tựa vào một thân cây khô, ngắm nhìn mấy mẩu thi thể còn sót lại.
Làm muỗi xưa nay có ai không phải chết? Cậu thầm nghĩ.
Dưới tàng cây nọ, có một nắm lá xác xơ, cùng một nắm xác côn trùng tàn tạ.
Dưa Hấu nhìn qua hết thảy.
Nãi Quái của cậu ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không có được… Cậu cảm thấy có chút ân hận.
Đột nhiên cậu đề ra một quyết tâm, nhất định phải tìm được những bộ phận còn lại của Nãi Quái.
Để người yêu dấu có được một thân thể vẹn nguyên.
Vì vậy, cậu bay trở về căn phòng đáng ghét kia.
Vẫn là hai người của ngày hôm qua, lúc này đang ăn bữa sáng.
Những kẻ khó ưa, thứ đồ ăn khó ngửi, loại âm thanh khó nghe.
Dưa Hấu cẩn trọng tránh khỏi tầm mắt bọn họ rồi mới cố gắng bay tới mọi nơi có thể, bắt đầu công cuộc tìm kiếm thân xác Nãi Quái.
Đến khi cậu nhìn thấy dưới chân bàn kia, là một thân thể bé bỏng, khuyết thiếu đang cuộn tròn mê man.
Cậu lập tức bay về phía đó.
“Nãi Quái…” Cậu đã tìm thấy được thi thể của bạn mình rồi, từng chút một cảm nhận hơi thở của sự sống nơi cậu ấy.
“Nãi Quái, chúng ta đi Bắc Cực nhé.”
Nói rồi, liền ôm lấy thân thể gầy gò nọ.
Bất chợt cậu nghe được một tiếng rên rỉ nhẹ hẫng.
Rất khẽ.
Yếu ớt đến độ không con muỗi nào nghe được.
“Nãi Quái!!!”
Nói không chừng đây chính là tiếng kêu hoảng loạn nhất đời Dưa Hấu.
“Cậu còn sống không? Nãi Quái!”
“Ừ…” Nghe như một tiếng thở dài mệt nhọc, lại giống như đang mừng rỡ đáp lại.
Dưa Hấu ôm chặt lấy Nãi Quái, thủ thỉ bên tai cậu: “Mình yêu cậu, muỗi ngốc à.”
Cơn gió đêm nay sao thật buốt giá, Dưa Hấu tuy rằng đã ôm Nãi Quái bay suốt cả ngày muốn đuối lắm rồi nhưng vẫn tỏ vẻ tràn đầy nghị lực.
“Nãi Quái.”
“Gì?”
“Cậu mệt không?”
“Ừm.”
“Vậy nghỉ chút đi.”
Cả hai cùng nhau ngắm nhìn ánh trăng, trăng đêm nay cô tịch lạc lõng quá.
“Dưa Hấu…”
“Sao vậy?”
“Con người kia… Tại sao lại muốn đánh chết mình vậy?”
“Bọn họ có bệnh đó!” Dưa Hấu căm phẫn tột bực.
Nhưng mà bị người đập chết, chung quy đều là kết cục của đại đa số con muỗi.
“Mình không có làm gì sai trái cả… Kì thực mình đâu có ăn hết táo của bọn họ đâu…”
“Bọn họ chỉ biết là nghĩ chúng ta bẩn thỉu thôi.”
“Bẩn?” Nãi Quái cũng không hiểu đây là ý gì.
“Thật ra loài người so với muỗi chúng ta còn có phần khát máu hơn, nếu nói đến bẩn, rõ ràng loài châu chấu còn dơ bẩn, đáng sợ hơn chúng ta nhiều. Khoác lên người một cái áo cà sa, liền tự cho mình là Phật hay sao chứ.”
“Có lẽ là vậy…” Nãi Quái vẫn chưa thật tinh tường lắm, cậu chỉ biết là, cậu chưa từng làm điều gì sai cả, con người đã vội muốn cậu chết rồi.
May là cậu còn sống nha, câu chuyện về bọn họ có thể tiếp tục được kể rồi.
Ghi chú:
Chỗ này lấy ý từ 2 câu thơ nổi tiếng trong bài ‘Qua biển Lênh Đênh’ của Văn Thiên Tường (文天祥), thừa tướng nhà Nam Tống, là thi sĩ nổi tiếng và là anh hùng dân tộc của Trung Quốc:
人生自古誰無死/Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
留取丹心照汗青/Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh
Dịch:
Xưa nay hỏi có ai không chết?
Hãy để lòng son chiếu sử xanh
Ở đây tác giả sửa chữ ‘nhân’-người thành chữ ‘văn’-muỗi á:))
披一身禅衣, 都当自己是圣人: mặc lên người một cái ‘thiền y’, liền đem chính mình làm ‘thánh nhân’, mình không rõ lắm nên dùng đỡ ^^!