Đến lúc em tìm được Dưa Hấu, trời cũng đã sáng hẳn, tuy rằng mệt lả người, em vẫn rất vui vẻ khi nhìn thấy cái trứng quen thuộc kia, bên trong chính là một hình bóng đang say ngủ. Em không vội đánh thức cậu ấy, chỉ bám chặt vào cái trứng trong suốt bé tẹo kia, mang theo hơi thở nặng nề song đầy thoả mãn đi vào giấc ngủ.
Ánh nắng chiếu khắp người Nãi Quái, ấm áp quá đi, em mơ thấy mình cùng với Dưa Hấu biến thành con muỗi lớn, bay nào… bay nào…
“Cậu là đứa nào vậy?!”
Nãi Quái bị đánh thức bởi giọng nói của Dưa Hấu.
Em lập tức báo danh: “Là mình nè Dưa Hấu.”
“Nãi Quái?!”
“Ừ.” Bé con Nãi Quái tràn đầy hứng khởi.
“Thánh Muỗi của tôi ơi! Cậu bị sinh non sao?!”
“Mình… Đi tìm cậu mà…” Nãi Quái chưa từng phun ra loại tiếng muỗi nào khác nha, oan ức cho em quá.
Dưa Hấu chịu thua: “Rồi rồi, đừng than vãn nữa, ở yên đó đừng có manh động, nghe không?”
“Ừm.”
Nhìn cậu bạn nổi nóng, em chợt thấy vui vui. Vì vậy em liền bám chặt lấy cái trứng nóng hổi kia, cố gắng không động đậy.
Ánh mặt trời dịu nhẹ bao phủ lên hai thân thể trong suốt vẫn còn nhỏ xíu.
Trời hôm nay khá là lạnh, nhưng sao Nãi Quái lại thấy rất ấm áp nha, tuy rằng lời hù doạ sinh non sẽ bị nhược trí của Dưa Hấu cũng khiến em thấy hơi sợ một tí.
Chỉ có bản thân Dưa Hấu hiểu rõ, ý nghĩa thực sự của việc sinh non là gì.
Nếu tính không sai hẳn cũng tới ngày Dưa Hấu ra đời rồi, bằng một cách hết sức thuận lợi, từ trong trứng nhú ra cái đầu be bé, ra sức hít thở bầu không khí của sự sống.
“Dòm cậu xấu òm.” Đây là câu tiếng muỗi đầu tiên Dưa Hấu nghe được từ khi ra ngoài.
“Đi chết đi, cậu mới xấu ấy!” Dưa Hấu biếng nhác duỗi lưng, ở trong nước không ngừng bơi tới bơi lui.
Nãi Quái thì khác, em vẫn còn chưa lấy lại sức.
Vì vậy Dưa Hấu cũng rất biết điều mà ở ngay bên cạnh trò chuyện với Nãi Quái.
“Cậu có đói không?”
“Cái gì?”
“Chẳng phải lúc trước cậu la đói bụng sao!”
“À thì… Cũng có một chút…”
“Đúng là đồ muỗi ngốc mà! Mau ăn đi!”
Thế là Nãi Quái bắt đầu thưởng thức món ăn đầu tiên trong đời – tảo đơn bào do Dưa Hấu chế biến.
Mấy ngàn anh chị em kia cũng ra đời rồi… Cảnh tượng rất chi là kỳ vĩ nha.
Để không bị lạc mất, Nãi Quái cùng Dưa Hấu bơi tới một góc nhỏ ven bờ.
Sau đó, hai chú bọ gậy, có lẽ là hai chú bọ gậy an nhàn nhất trên đời, nắm tay nhau êm ái đi vào giấc mộng lành.
Tám nhảm: tiếng muỗi à, chắc là khác với tiếng trứng như tiếng Việt khác với tiếng Anh ấy nhỉ:)) Bé Sữa à, con không cần phải sinh non cũng đã bị nhược trí rồi còn gì:))
[Lớp phụ đạo của giáo sư Google, chuyên ngành Muỗi học]
(Kì 3)
Bọ gậy không có chân và bơi bằng các chuyển động của cơ thể =>à thì là cái trò bơi tới bơi lui của em Dưa khi mới ra khỏi trứng đó mà:))
Hầu hết bọ gậy thường ăn các vi sinh vật trong nước, vâng, món tảo đơn bào của em Dưa là đây =))))