Ngày Ngày Đêm Đêm Tìm Kiếm Ma Tôn

Chương 14: 14: Sói Xám




Vân Trạch bí cảnh núi non trùng điệp.
Một màn mây khói bồng bềnh ở giữa, che khuất những tán cây.
Lối vào bí cảnh là một sơn cốc.
Khi Tạ Kha đến, nơi này đã có rất nhiều người.
Lần tiến vào bí cảnh Vân Trạch này là khảo nghiệm trong môn phái, chỉ có những đệ tử Trúc Cơ mới được tiến vào.

Có hơn mười trận pháp được đặt trong bí cảnh, bao trùm cả khu vực, nhất cử nhất động của mỗi đệ tử đều có thể giám sát.
Như vậy sẽ đảm bảo tính công bằng.
Công bằng?
Tạ Kha cười cười
Nhưng những quy tắc thi đấu này ngay từ đầu đã không hề công bằng rồi.
Dù sao thì cũng sẽ có người, toàn mạng đi vào, nhưng sẽ không toàn mạng trở ra.
Tạ Kha nhìn về phía Quỳnh Sơ, thấy nàng đang kiễng chân, ngó nghiêng xung quanh tìm hắn.
Tạ Kha lùi lại một bước, giấu mình sau một đại hán cao to.
Hắn chỉ mong buổi thi đấu nhàm chán này nhanh chóng kết thúc.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Cuộc thi trì hoãn trong chốc lát, Xích Dương cung sửa lại quy tắc thi đấu.
"Xét đến khía cạnh bí cảnh Vân Trạch đã có rất nhiều người tiến vào, hơn nữa đã sớm có bản đồ rõ ràng.

Vì thi đấu công bằng, hiện tại sửa lại quy tắc."
"Yêu thú trong bí cảnh Vân Trạch đều có nội đan, giết chết chúng sẽ đạt được nội đan.

Đệ tử Xích Dương cung tiến vào bí cảnh bảy ngày, bảy ngày sau trở lại lối vào.

Căn cứ vào số lượng và chất lượng nội đan sẽ tiến hành tính điểm, một trăm người điểm cao nhất sẽ được vào nội môn.

Nội đan cấp bậc khác nhau sẽ có giá trị khác nhau, cấp một được một điểm, cấp hai năm điểm, cấp ba mười lăm điểm."
Tạ Kha ngẩng đầu, lối vào Vân Trạch bí cảnh ở trên đài cao, nơi trưởng lão của các tông môn ngồi đông đủ.

Các đệ tử Trúc Cơ sơ kỷ trở lên cũng ở trên đó tụ lại với nhau, nói nói cười cười, chờ xem tỷ thí.
Trưởng lão tuyên bố quy tắc dừng một chút, lại nói: "Phía sâu trong Vân Trạch bí cảnh có hung thú lui tới, vì đảm bảo an toàn, hiện giờ ta chia các ngươi thành bốn người một nhóm."
Tạ Kha không muốn có đồng đội.

Nhưng cha y vẫn đang ở trên đài cao nhìn xuống, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Trong ba người cùng nhóm với Tạ Kha, Tạ Kha không biết một ai, nhưng không ai trong số họ không biết hắn.
"...Tạ Kha?"
Người lớn tuổi nhất trong số đó trừng mắt nhìn về phía Tạ Kha, trong giọng nói chất chứa sự khó tin và không cam lòng: "Sao lại là ngươi?:
Tạ Kha nói: "Đúng vậy, thật trùng hợp"
Một tên mặt trẻ con khác cũng có chút giật mình.
Dù sao thì danh tiếng Tạ Kha ăn chơi trác táng cũng truyền khắp toàn bộ Xích Dương cung, hình tượng phế vật đã ăn sâu vào tâm trí mọi người.
Trước khi bắt đầu, bọn họ đã thua hắn một bậc.
Ba người, một người lớn tuổi nhất để râu lởm chởm, tên là Thôi Thống, một tên mặt trẻ con tên là Trần Triển, còn một tên nhìn nhỏ gầy, thần sắc âm trầm, tên là Viên Phàm.
Ba người đều không có hảo cảm với Tạ Kha.
Kỳ thật lấy thân phận là nhi tử của trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Tạ Kha, đám Thôi Thống dù bụng đầy oán hận, cũng chỉ biết nhịn chứ chẳng dám nói gì trước mặt hắn.
Nhưng cứ cố tình có một tên Thẩm Vân Cố, là thiên chi kiêu tử đi dẫn đầu trong việc chán ghét Tạ Kha, mấy người trong môn phái cũng không còn sợ hắn nữa.
Thôi Phóng không hề giữ thể diện cho hắn, thể hiện sự chán ghét của mình: "Cũng chẳng bằng ba người chúng ta."
Mặt trẻ con vỗ vai hắn, cười nói: "Không sao, không sao."
Tạ Kha vờ như không nghe thấy.
Dù sao khi vào bí cảnh hắn cũng tính đường ai nấy đi.
Mọi người lục tục vào sơn động.
Quy tắc thi đấu chỉ nhằm vào người của Xích Dương cung, những người của môn phái còn lại cũng chỉ đến để xem náo nhiệt.

Bọn họ chỉ cần không trà trộn vào là được.
Nhưng dù sao cũng có nhiều trưởng lão Nguyên Anh nhìn như vậy, bọn họ cũng không dám làm gì.
Đi qua sơn cốc thật dài.
Ra khỏi sơn cốc là một cảnh tượng khác.

Trải dài tầm mắt là những ngọn cây cao ngất dưới áng mây, cần mười người vây quanh mới ôm trọn.

Tán cây như che khuất cả bầu trời, chỉ có vài tia ánh mặt trời vượt qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống mặt đất.
Như tia sáng rơi xuống từ một thế giới hỗn loạn.
Từng đốm sáng lập lòe ẩn hiện, sắc trời dị thường.
Nhiều người bị sốc trước thân cây to lớn khi vừa bước ra khỏi sơn cốc.
Tạ Kha nhìn lướt qua tán cây phía trên, nhẩm tính tuổi tác của nó, chắc tầm 800 tuổi, không sai biệt lắm.
Đồ vật trong bí cảnh trung giai tuy rằng bình thường, nhưng đối với hắn biện tại, cũng không hoàn toàn vô dụng.
Có thể lấy lửa tôi luyện với nước lạnh, giống như dùng lửa luyện đan, dùng nội đan yếu thú để tăng pháp lực.

Tạ Kha là người đầu tiên bước lên phía trước.
Phía sau hắn, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Thôi Thống nghĩ, vẫn nên đi theo sau Tạ Kha.

Trần Triển và Viên Phàm cũng chẳng muốn hành động một mình, lặng lẽ theo sau.
Tạ Kha đi về phía sâu trong rừng rậm.
Quan Thiên Mộc thường sẽ nằm ở sâu trong rừng, đi thẳng hướng nam, là nơi yêu thú cấp cao nhất tồn tại.

Nội đan của yêu thú cấp ba cấp bốn, đó mới là mục đích của hắn.
Càng đi vào, cây cối càng dày đặc, đường cũng khó đi.
Bóng cây rậm rạp, trong rừng yên tĩnh.
Ngay cả tiếng chân giẫm lên cành khô cũng thấy chói tai vô cùng.
"Chúng ta...."
Trần Triển muốn nói lại thôi, nhìn về phía Thôi Thống.

Ý tứ trong mắt rất rõ ràng, chúng ta còn tiếp tục đi nữa à?
Thôi Thống im lặng chốc lát, nói: "Cứ đi tiếp một chút xem sao."
Viên Phàm lại cười hì hì: "Ngươi cứ đi theo là được."
Trần Triển hỏi: "Ngươi không sợ sao? Nơi này càng ngày càng ghê rợn."
Viên Phàm thấp giọng nói: "Trọng Dương trưởng lão sẽ không để con của hắn chết."
Lời này vừa nói, Thôi Thống và Viên Phàm đều hiểu rõ.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Tạ Kha thân là con của trưởng lão Nguyên Anh kỳ, hiểu biết chắc chắn nhiều hơn bọn hắn.

Ai biết được không chừng Trọng Dương trưởng lão trộm nói cho hắn chỗ nào tốt thì sao.
Bọn họ thả lỏng cảnh giác, theo sát.
Tạ Kha biết phía sau có ba người đi theo, không cắt đuôi được bọn họ, cũng lười quản.
Đi được một nửa, Tạ Kha dừng lại.
Cây tùng mọc thành đàn, lá cây khô vàng xào xạc rơi đầy đất.
Tạ Kha nhận ra hơi thở của dã thú.

Đám người Thôi Thống sửng sốt, cũng dừng lại theo.
Rừng tùng phía trước tối đen như mực.
Tiếng thở thô ráp từ trong bóng tối truyền đến.
Con thú khổng lồ giẫm lên mặt đất làm cây cối như run lên theo.
Một đôi mắt xanh lục sáng lên trong bóng tối, bên trong dày đặc tơ máu, lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm.
Mùi máu của mãnh thú bắt đầu tràn ngập trong không gian.
Đám người Thôi Thống sắc mặt trắng bệch.
Một con sói bước ra.
Lông sói màu xám, tơ máu bên trong đôi đồng tử đỏ ngầu, nó tru lên làm chim chóc bay tán loạn, làm đám Thôi Thống ôm tai kêu đau.
Sói xám há miệng, lộ ra hàm răng còn dính máu tươi.
Tạ Kha đứng yên tại chỗ, tay không cầm vũ khí gì.

Đám Thôi Thống ở phía sau hắn năm mét, sói xám ở trước người hắn năm mét.
Mặt hắn vẫn không có chút biểu tình nào, chờ sói xám đánh tới.
Sự khát máu và sát ý tuôn trào trong mắt sói xám, nhưng nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai chân trước nó cào cào trên mặt đất, luôn sẵn sàng lao tới cắn đứt cổ kẻ thù.
Sói xám im lặng
Tạ Kha cũng không động đậy.
Thôi Thống không thể chịu được sự yên lặng như vậy - Tạ Kha đang làm cái quái gì vậy! Nếu hắn muốn xông lên thì nói một tiếng để cả đám xông lên theo luôn!!
Hắn bực bội đưa mắt nhìn về phía Trần Triển.
Trần Triển cũng thiếu kiên nhẫn: "Hắn không lên, chúng ta lên!"
"Được!"
Thôi Thống nắm chặt thanh kiếm bên hông: "Vậy cùng nhau xông lên!"
Hắn phát ra một tiếng kêu to, lao về phía trước, giơ kiếm trong tay lên trực tiếp bổ về phía sói xám.
Trần Triển và Viên Phàm cũng đồng thời lao về hai bên, một người vung roi một người phóng đao, hướng về thân thể sói xám.
Tạ Kha:.....
Sói xám chỉ chờ thời khắc này.
Thôi Thống cầm kiếm bổ vào đầu sói, nhưng chỉ làm rớt vài cọng lông.

Sói xám tru lên một tiếng, hàm răng trực tiếp cắn vào tay Thôi Thống.
"A—-------!"
Thôi Thống phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sói xám vung đuôi, trực tiếp đánh vào hai người hai bên, quăng bọn họ xuống đất.

Viên Phàm và Trần Triển té ngã ra mặt đất, lập tức muốn chạy trốn, nhưng sói xám đã nhanh chóng giơ móng vuốt lên giẫm lên người bọn họ.
Tạ Kha im lặng nhìn qua.
Con sói xám này da dày như sắt, các ngươi xông lên như thế để cho nó chắc bụng à?? Thật là...lương thiện quá.

Hắn bước chân, thân hình nhanh chóng chuyển động, cả người lóe lên, vọt đến trước mặt con sói.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!"
Thôi Thống cảm giác cánh tay sắp đứt luôn rồi, đau đến chết đi sống lại, con sói này có khi muốn nuốt sống hắn mất.
Cảm giác sợ hãi dồn lên não, hắn khàn cả giọng hét lên với Tạ Kha.
Tạ Kha dùng một tay bóp cổ sói xám, nơi yếu đuối nhất từ trên xuống dưới của con sói.
Ngay lúc con sói bị sờ đến cổ, toàn thân dựng lên, nó gầm lên, há miệng phun bàn tay đẫm máu của Thôi Thống ra.
Nó lùi về sau, ném Tạ Kha ra.
Lần này Viên Phàm và Trần Triển đã thoát kiếp nạn, lục đục trốn thoát dưới nanh sói.
Đám Thôi Thống sợ đến chết khiếp, bị dọa đến mức choáng váng, cái gì cũng mặc kệ, cắm đầu chạy trốn.
Bỏ lại Tạ Kha và con sói.
Tạ Kha vốn dĩ cũng chẳng hi vọng gì ở bọn họ.
Sói xám nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhào về phía hắn, Tạ Kha đứng im tại chỗ, đón gió bất động, sau đó một chưởng đánh về phía đầu sói, mượn lực xoay người, ngồi lên lưng sói xám.
Sói xám liều mạng lắc người hòng ném ném tên đang trên lưng mình xuống.
Tạ Kha dùng một tay chống lên lưng sói, một tay kia thăm dò hướng về phía cổ của sói xám, nhanh chóng tụ thành một ngọn lửa cháy phừng phực, xuyên qua da lông máu thịt, trực tiếp thiêu cháy mạch máu.
Răng rắc
Tay Tạ Kha bị bắn đầy máu.
Nhưng con sói vẫn thoi thóp chưa chết.
Tạ Kha lăn khỏi con sói, né tránh cái đuôi quất tới, bình tĩnh núp sau một cây tùng, lau vết máu lên thân cây.
Con sói xám gầm lên, lửa ở cổ chạy dọc theo lông lan ra toàn thân nó.
Sói xám lăn lộn, gầm rú, đau đớn tột cùng.
Đám ba người Thôi Thống đi được nửa đường chợt nhận ra có gì đó không ổn, ngẩn người nhìn lại.
Viên Phàm kích động, hai mắt tỏa sáng: "Con súc sinh kia sắp chết!"
Hai người còn lại cũng nhanh chóng chú ý.
Vì thế Tạ Kha liền trơ mắt nhìn ba người lúc nãy bị sói hành sml giờ đây hùng hổ cầm kiếm, cầm roi, cầm đao hùng hổ lao lên kết liễu con sói đang giãy giụa trên bờ vực.
Bịch.
Sói xám ngã xuống đất.
Ba người Thôi Thống lộ vẻ vui mừng.
Bọn họ mổ bụng, thấy được chỗ đan điền sói xám lộ ra một viên nội đan màu xanh.
Nội đan xanh ngọc, rực rỡ lung linh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.
Sự sung sướng trong đáy mắt bọn họ chưa kịp rút đi đã thấy một bàn tay chậm rì rì cầm viên nội đan đi.
Bọn họ ngẩng đầu lên.
Tạ Kha cúi đầu, trong mắt cười như không cười.
Thôi Thống hoàn hồn, khô cằn nói: "Tạ, Tạ Kha, ngươi muốn cái này?"
"Đúng vậy." Nếu không ta đánh vất vả vậy làm gì?
Trần Triển không phục: "Nhưng đây là do chúng ta cực khổ đánh chết con sói mới có được, lúc đó ngươi còn đứng ngoài xem trò vui!"
Viên Phàm không thiểu năng như Trần Triển, nói: "Nhưng mà Tạ Kha, ngươi là đệ tử nội môn rồi mà."
Tạ Kha nói: "Ồ, thì sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.