Điềm Tâm cúi thấp đầu, trên mặt chợt nóng lên bất ngờ.
Anh Nhiên thật sự là càng ngày càng thẳng thắng, càng ngày càng không đứng đắn rồi
- Ừ, ngày càng biết điều đấy.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên sâu không tháy đáy, cười rộ lên một cái, trong mắt lóe sáng như sao.
Điềm Tâm lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trong veo đầy tức giận trừng lớn Trần Diệc Nhiên!
Cái tên này, quả nhiên nói không đến ba câu khen ngợi sẽ phải tổn thương mình.
Trần Diệc Nhiên vờ như không nhìn thấy bộ mặt tức giận của cô, đưa tay nhéo lấy khuôn mặt tráng nõn, cười nhẹ:
- Vì sao không muốn đòi quà năm mới chỗ anh?
- Có quà năm mới ư?
Ánh mắt cô kinh ngạc nhìn anh, mau chóng lấy lại tinh thần, hai tay vội vàng bám cổ Trần Diệc Nhiên, giống như đầu con mèo mềm mại dụi trên mặt anh, lại nói:
- Anh Nhiên, em biết anh là tốt nhất mà, là chuẩn bị món quà gì cho em vậy?
- Em đoán đi.
Điềm Tâm chờ mong hỏi anh:
- Ừm... là bao lì xì thật to, thật dày?
- Sai rồi, có điều lúc nghe được món quà này không phải rất vui sao?