Trong văn phòng chỉ có tiếng đánh máy vang lên không dứt, mà đôi tay đang lướt trên bàn phím lại trắng nõn, thon dài rất xinh đẹp. Nắng chiều phủ xuống trên gương mặt anh, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như bản thân anh đang tỏa sáng vậy.
Điềm Tâm cảm thấy trong lòng cô Trần Diệc Nhiên luôn sáng chói như thế. Mãi đến khi xác nhận đến bản báo cáo cuối cùng, rốt cuộc Trần Diệc Nhiên mới thở dài một hơi, công việc của một tuần xem như đã gần xong, anh vươn tay vỗ vỗ bả vai mình, sau đó quay đầu nhìn lên cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha. Trách sao suốt một quãng thời gian lại không nghe thấy cô nói gì, hóa ra là ngủ quên rồi.
Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế bước đến chỗ Điềm Tâm. Lúc dừng lại trước mặt cô, anh hơi cúi người nhìn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia.
Khuôn mặt cô tròn tròn, mang theo nét sung mãn của thiếu nữ, hồng hào, lông mi thật dài, cong vút bao trùm cả một đôi mắt to linh động. Cái mũi nhỏ tinh xảo, trong giấc mơ khẽ chun lại, đôi môi hồng phớt hơi cong lên, lộ ra dáng người sáng bóng.
- Em gái nhỏ.
Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ thấp giọng nói, đưa tay véo véo gương mặt cô, không một chút thương hoa tiếc ngọc đánh thức cô.
- A... Anh Nhiên...
Điềm Tâm vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Trần Diệc Nhiên chỉ cần mình một khoảng rất gần, chỉ là trên má truyền đến một cảm giác đau làm cô không kịp cảm khái mà thét lên:
- Mau buông ra, đừng véo nữa...
- Chỗ ngồi đọc sách mà em cũng ngủ được, đêm qua em ngủ không ngon giấc sao?
Trần Diệc Nhiên buông tay, không hề bất ngờ khi trên gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên lưu lại vết véo... Giống như là dùng sức để véo vậy... Có điều điều đó thật sự không sai.
- Đương nhiên là không ngon giấc rồi...
Điềm Tâm xoa xoa gương mặt mình, nhỏ giọng lầu bầu. Hôm qua là lần đầu tiên cô ngủ lại nhà Trần Diệc Nhiên, trên chiếc giường lớn mềm mại lăn qua trở lại giằng co thật lâu cũng không thể nào ngủ được. Trong đầu đều là cảnh tượng buổi chiều lúc Trần Diệc Nhiên kéo cô lên giường thật xấu hổ.
- Sao thế? Lạ giường sao?
Trần Diệc Nhiên đứng thẳng người. Từ trên cao nhìn xuống cô, trong đôi mắt tĩnh mịch lộ ra nét ranh mãnh.
- Không có gì.
Điềm Tâm khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, lại nhìn bàn làm việc của anh một chút, nói tránh sang chuyện khác: