Điềm Tâm gật đầu, hết sức thành thật đáp lại, cô dừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Là con gái của bác ruột…
- À…
Trần Diệc Nhiên có vẻ rất hứng thú, hắn mở mắt quay đầu nhìn Điềm Tâm hỏi:
- Chị họ hơn em bảy tuổi?
- Đúng vậy, làm sao anh biết?
Điềm Tâm bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, thế nhưng lời vừa nói liền hối hận, anh cùng với anh rể là bạn học, anh rể và chị họ cũng là bạn học, nói rõ ra là chị họ và Trần Diệc Nhiên cùng tuổi. Trần Diệc Nhiên nhìn cô biểu lộ vẻ mặt ảo não, khóe môi hơi cong, không nói lời nào.
- Trong thời ngắn em không kịp suy nghĩ…
Điềm Tâm có chút xấu hổ ôm đầu, hướng phía Trần Diệc Nhiên lúng túng nói. Sau đó, cô giống như là muốn tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, quay sang Trần Diệc Nhiên hỏi:
- Vậy khi nào anh họ tính kết hôn?
- Hửm?
Trần Diệc Nhiên có vẻ không hiểu nhìn cô
- À, chuyện này… Chính là anh họ có dự định lúc nào kết hôn?
Điềm Tâm hơi nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng chốc sửa lời nói.
Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười lắc đầu:
- Không
- Nhưng mà bình thường anh làm việc đều có kế hoạch, chẳng lẽ chuyện này anh không có nghĩ qua?
Điềm Tâm vô cùng nghiêm túc nhìn Trần Diệc Nhiên:
- Anh xem mọi khi làm việc anh đều vạch rõ nội dung công việc cho đến khi hoàn thành, còn sắp xếp gặp những ai, làm chuyện gì, ghi chép từng việc cần làm theo thứ tự, người giống như anh làm sao có thể đối với tương lai mà không có dự định chứ?
- Em quan sát rất tỉ mỉ.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên lóe ra tia tán thưởng, đang chuẩn bị nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại của anh đột ngột vang lên. Thừa dịp Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại, cô liếc qua nhìn thấy dãy số hình như là ở nước ngoài.
- Tôi đây…
Trần Diệc Nhiên hoãn lại một lúc sau đó nhấn nút trả lời.
Điềm Tâm mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Diệc Nhiên, anh cầm lấy điện thoại để bên tai, ánh mặt trời ngoài cửa xe chiếu qua gò má phác họa nét mờ ảo trên khuôn mặt, cặp lông mày hơi chau lại, đôi lông mi cụp xuống che chắn đôi mắt đang lóe sáng. Cô chỉ nghe anh “ừ” một tiếng, sau đó giọng điệu bình thản nói
- A Chính hôm nay kết hôn, tôi làm phù rể…
Sau đó dừng lại một lúc. Thật lâu sau, ngữ khí của anh có chút không kiên nhẫn mà thản nhiên nói: