Trần Diệc Nhiên do dự một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Không, chị đổi cho em ly trà bưởi mật ong.
Sau khi nghe Trần Diệc Nhiên nói, Tiểu Như lập tức dùng loại ánh mắt khinh bỉ, cười xấu xa:
- Ngay cả cà phê cũng cai luôn rồi, chị nhớ lúc làm luận văn tốt nghiệp ngày nào cậu cũng uống không ít cà phê, không phải là điều kiện của người nào đó chứ?
Trần Diệc Nhiên nghe xong lời của cô, nhịn không được bật cười:
- Chị suy nghĩ nhiều rồi.
- Sức tưởng tượng phong phú mà!
Tiểu Như nhún vai, sau đó động tác thuần thục đưa ly trà bưởi mật ong cho Trần Diệc Nhiên rồi xòe bàn tay ra:
- Tổng cộng 45 đồng, không quét thẻ, cám ơn.
Trần Diệc Nhiên sửng sốt một chút, không hiểu hỏi:
- Không phải chị nói mời khách sao?
- Haha, chị nói mời bạn gái của cậu cũng không nói muốn mời cậu đâu Trần tổng.
Vẻ mặc đắc ý của Tiểu Như hướng đến Trần Diệc Nhiên nói:
- Đừng nói nhảm nữa, mau trả tiền.
Trần Diệc Nhiên cười cười, từ âu phục lấy ví ra, rút một tờ tiền lớn đưa cho Tiểu Như.
- Tiền thừa đây, ở bên kia gần cửa sổ có chỗ ngồi dành cho hai người, đi đi đi!
Tiểu Như không biết xấu hổ nhìn Trần Diệc Nhiên cười, đẩy bọn họ qua chỗ ngồi tình nhân.
- Lát nữa mà chị sẽ qua ôn chuyện với hai người
Trần Diệc Nhiên cầm đồ ăn, cùng Điềm Tâm đi đến chỗ ngồi vị trí gần cửa sổ.
Nắng âm của mùa thu xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong tiệm, trên bàn đặt một giỏ hoa hồng tinh xảo, toàn bộ chỗ ngồi đều tản ra cảm giác ấm áp, đáng yêu. Tâm tình Điềm Tâm vui sướng bưng đĩa bánh ngọt cô đã chon đi đến chỗ ngồi, cầm lấy dĩa ăn liền trực tiếp cho vào miệng.
Trần Diệc Nhiên nhìn bộ dạng ăn không kịp của cô, nhịn cười:
- Ăn chậm một chút, không có ai giành với em. Buổi sáng còn ăn chưa no sao?
- Đương nhiên là ăn chưa no!
Điềm Tâm vừa ăn bánh ngọt vừa gật đầu nói với Trần Diệc Nhiên:
- Buổi sáng ba giờ hơn đã phải rời giường, tiếp theo cùng chị họ trang điểm, còn chặn cửa các anh, sau đó lại phải đến nhà anh rể, buổi sáng ăn được bao nhiêu thì đã sớm tiêu hóa hết rồi.
- Vậy cũng được.
Trần Diệc Nhiên gật đầu, sau đó nói:
- Đang ở độ tuổi phát triển, ăn nhiều một chút.
Trần Diệc Nhiên vừa nói rồi đem bánh ngọt của mình đẩy tới chổ Điềm Tâm.
- Anh họ không ăn sao?
Điềm Tâm nhìn thấy anh đẩy miếng bánh ngọt cho mình vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh