Thời tiết thôn Triệu gia thuộc loại mùa đông rất lạnh mùa hè rất ngột ngạt, bình thường ăn mặc ngắn cũng nóng đến khó chịu, huống chi là Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ đứng sát lò lửa, mồ hôi như mưa như tắm. Nhưng lại không có thời gian để lau chùi.
Triệu Chính An thu tiền về liền theo thường lệ mà đứng bên cạnh nương tử, vừa lúc nhìn thấy một giọt mồ hôi bị ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh rực rỡ, hắn bĩu môi nhìn xung quanh rồi vươn tay áo lau mồ hôi trên trán Chung Tử Kỳ, dáng vẻ cẩn thận như đang chà lau bảo vật.
Chung Tử Kỳ không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, hắn không tự giác được mà nở nụ cười.
Triệu Trữ đứng gần thấy thế liền trêu ghẹo: "Đúng là ân ái mà, ta rất hâm mộ đó!"
Chung Tử Kỳ lập tức đáp trả: "Yên tâm, rất nhanh nữa thôi ngươi sẽ không cần hâm mộ."
Triệu Trữ ngại ngùng câm miệng, năm nay mười sáu, hắn đã tới tuổi xuất giá rồi, lớn một chút nữa sẽ không dễ tìm. Cho nên gần đây A mẫu đã bắt đầu tìm người cho hắn.
Triệu Thăng im lặng nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt xuất hiện ý cười, đệ đệ này của hắn, cho đến bây giờ đều không cãi lại Kỳ ca nhi, trước kia Kỳ ca nhi dịu dàng ít nói thì đều là đệ đệ hắn líu ríu không ngừng, ngẫu nhiên sẽ chọc Kỳ ca nhi nóng nảy rồi nói vài câu sắc bén làm đệ đệ hắn á khẩu không trả lời được, bây giờ Kỳ ca nhi sáng sủa hơn trước kia không ít, mỗi khi mở miệng đều làm Triệu Trữ không thể nào đáp trả.
Mắt thấy trời càng ngày càng nóng thì người cũng càng ngày càng nhiều, nhưng quầy hàng nhỏ hẹp của hắn lại không đủ chỗ ngồi, Tống đại thúc có thể không ngại khách hàng của Chung Tử Kỳ ngồi ké là do bọn họ quen biết lẫn nhau, còn có gắn bó lợi ích. Nhưng hắn không quen những quầy hàng khác, cho dù bọn họ đều tỏ vẻ hiền lành với hắn, hắn cũng không muốn nhờ vả người khác.
Nhưng nếu có quá nhiều người chen lấn thì làm sao bây giờ? Chung Tử Kỳ sầu não suy nghĩ biện pháp xem có thể giảm bớt tình huống này một chút hay không.
Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn sang Triệu Chính An đang dọn bát trở về, hai mắt hắn lập tức sãng rỡ. Chung Tử Kỳ lặng lẽ nói với Triệu Thăng, chỉ thấy Triệu Thăng nghi ngờ nhìn hắn rồi bước đi.
Mà Chung Tử Kỳ lại hắng giọng nói lớn: "Các vị thúc thúc a mẫu, các ngươi cũng thấy quầy hàng của ta quá nhỏ, chen tới chen lui đúng là ảnh hưởng đến việc ăn uống của các ngươi, từ giờ trở đi mọi người có thể trả bảy văn tiền để đem mì và bát đi, các ngươi ăn chỗ nào cũng được, nhưng mà các ngươi không cần lo lắng, hai văn tiền thêm chỉ là để thế chấp, nếu các ngươi trả bát lại thì ta sẽ trả các ngươi hai văn tiền, nếu không trả thì hai văn tiền đó chính là tiền bát, chư vị cảm thấy thế nào?" Giá gốc của một cái bát là hai văn tiền, cho nên Chung Tử Kỳ cũng không có nói thách.
Đây là lần đầu mọi người thấy cách buôn bán thế chấp thế này, cẩn thận ngẫm lại thì thấy cũng không có gì bất lợi cho nên đều đồng ý, bọn họ cũng rất khó chịu khi phải chen lấn.
Một lát sau, Triệu Thăng đi ra ngoài liền trở lại, điều làm người ta kinh ngạc chính là trong tay hắn cầm bút lông và nghiên mực tàu. Thì ra Triệu Thăng nghe lời Chung Tử Kỳ đi đến nhà Hoàng đại thúc mượn bút mực.
Chung Tử Kỳ nhận bút mực rồi nói với đám người đang ngạc nhiên: "Ở chỗ ta có ba mươi mấy cái bát, vì để ngừa người có lòng lấy bát nhà mình cho đủ số, cho nên ta muốn làm ký hiệu lên nó, như vậy cho dù có giả mạo thì ta cũng nhận ra được, này cũng là bảo đảm cho chư vị, hy vọng chư vị thông cảm."
Nghe nói như thế, có người ảo não, có người ngại ngùng, có người bội phục lại có người sáng mắt ra, dù sao thì phản ứng đều khác nhau, Chung Tử Kỳ nhìn thấy mọi người như thế đều chỉ cười, nhưng mà cười này là cười vui vẻ hay cười lạnh thì cũng không biết được.
"Được, lão bản ngươi làm ký hiệu đi, ta nóng muốn chết rồi, đang chờ ăn mì đây." Có người kêu lên, lập tức có rất nhiều người phụ hoạ.
Lúc này Chung Tử Kỳ mới tay trái cầm bát, tay phải chấm mực viết số một, sau đó đặt lên lửa hong khô. Sau đó cầm lấy bát thứ hai viết số hai đưa cho Triệu Trữ. Triệu Trữ lập tức hiểu ý đặt lên lửa hong khô.
"Chữ số Ả rập", Chung Tử Kỳ tin ngoại trừ ở thế giới này cũng có đồng bào xuyên qua thì không ai có thể hiểu được ý nghĩa của nó, mà hắn đã nhìn quen với chữ viết của mình rồi cho nên không ai có thể bắt chước mà qua mắt hắn được. Cũng may đời trước hắn sinh ra trong gia đình có dòng dõi Nho học, là ông nội hắn dạy hắn viết chữ bằng bút lông. Nhưng mà điều tiếc nuối chính là cả hắn và đại ca đều không có hứng thú đối với phương diện này.
Viết đến số 37 thì Chung Tử Kỳ mới dừng lại. Hắn rất kinh ngạc việc nhà mình có nhiều bát đến thế.
"Tốt lắm, bây giờ mọi người có thể yên tâm ăn mì, ai muốn mang đi thì đến chỗ ta mua, ai muốn ăn tại quầy thì đến chỗ vị bên cạnh này, mọi người nên xếp thành hàng, như vậy sẽ không rối loạn."
Mọi người do dự một lát rồi xếp thành hai hàng, có người đưa bảy văn tiền rồi cầm bát đi, đi hai bước còn quay đầu lại xem xét, nhìn thấy không có việc gì thì tiếp tục bước đi. Có người thứ nhất thì lập tức có người thứ hai. Mà những người ăn xong trả bát thì Chung Tử Kỳ chỉ nhìn ký tự trên đó một cái liền trả tiền, này càng làm cho mọi người tin tưởng không ít.
Vội vàng đến mệt mỏi, miệng khô lưỡi khô, Chung Tử Kỳ nghĩ đến trái cây ngâm mà hôm qua mình làm, hắn nghiêng đầu nói với Triệu Chính An: "Bên xe đẩy có một cái gói to, trong gói có một cái thố gốm, ngươi cẩn thận lấy ra đừng làm đổ, đem thứ đó qua đây, chúng ta giải khát."
"À." Triệu Chính An gật đầu, trong lòng rất chờ mong xem nó là cái gì, bởi vì lần nào Chung Tử Kỳ làm thứ gì tốt cũng cho hắn ăn đầu tiên, mà lần này lại thần bí như vậy, ngay cả hắn cũng không biết nương tử làm khi nào.
Triệu Chính An đi đến xe đẩy, đúng là có một cái gói màu xám tro, bên trong có một cái thố gốm, hắn lấy ra, nó rất nặng, còn được bịt chặt bằng một tầng vải. Triệu Chính An cẩn thận cởi bỏ, vừa mở ra liền thấy ở bên trong có một lớp trái cây xếp ngay ngắn, hắn nhận ra đây là lê và táo, hắn nhớ hôm qua nương tử làm nước lê, hắn nghĩ nó giống cái kia, sau đó đổ ra bốn chén nhỏ rồi đậy kín lại.
Triệu Chính An ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh rồi vội vàng bưng bát lên uống một ngụm, a? Triệu Chính An cúi đầu nhìn vào trong bát, sao hắn lại cảm thấy nó không giống hôm qua vậy? Hắn ăn một miếng lê liền càng thêm tin tưởng bản thân, đúng là không giống, cái này ngon hơn hôm qua làm, vừa ngọt lại giòn. Triệu Chính An uống hết bát của mình rồi cẩn thận đem ba bát kia qua quầy hàng, đầu tiên là đưa cho Chung Tử Kỳ rồi mới đưa cho Triệu Thăng và Triệu Trữ.
Triệu Thăng và Triệu Trữ cũng nghĩ cái này giống cái hôm qua vừa uống cho nên liền uống một hơi cạn sạch, sau đó mới phát hiện bên trong không giống.
"Tử Kỳ, không giống hôm qua uống hả?" Triệu Trữ chép miệng nói.
"Ừ, cách làm không giống, hôm qua là nước lê, cái này gọi là trái cây ngâm." Triệu Chính An giải thích, hắn cũng khát nước cho nên liền bưng bát lên uống một hớp lớn.
"Cái gì là ngâm?"
"Hả... Chính là cách làm không giống."
"À." Triệu Trữ cũng không hỏi nhiều.
Hắn không hỏi nhưng lại có người hỏi: "Lão bản, ngươi uống gì vậy?" Nhìn sơ qua có vẻ ngon đó.
"Đúng vậy, lão bản cho một bát uống thử đi."
Những người này, có thể được xem là khách quen, tuy mới hai ngày, nhưng bọn họ rất bất ngờ đối với tay nghề của Chung Tử Kỳ, cho nên khi quầy hàng của Chung Tử Kỳ xuất hiện cái gì đó kỳ lạ thì bọn đều không thấy tò mò mà chỉ cảm thấy ham muốn.
Chung Tử Kỳ cười nói: "Này chỉ là làm chơi cho nhà ta giải khát thôi, cho nên không định bán ra."
"Lão bản đừng nhỏ mọn như vậy chứ."
"Nhưng mà, chúng ta có thể mua."
Cuối cùng thì Chung Tử Kỳ đành phải bán với giá hai văn tiền một bát. Nguyên nhân đầu tiên làm hắn không định bán chính là hai món ăn đã đủ làm bọn họ bận rộn rồi, cho nên không muốn kiếm thêm phiền phức, thứ hai chính là thứ tốt hơn đều không tránh được ánh mắt mọi người, cướp sinh ý của người khác sẽ khiến người ta tức giận, tuy rằng bây giờ đã cướp rồi... Nhưng hắn vẫn dừng lại được, hắn biết không nên phơi bày tất cả.
Hai văn tiền đúng là quá đắt, mỗi bát mì năm văn tiền còn thêm hai văn tiền này nữa là bảy văn, đúng là quá đắt. Rất nhiều người đều chùn bước, bình thường ăn một bát mì còn cảm thấy thật xa xỉ. Nói gì thì một ngày bọn họ cũng chỉ kiếm được mấy chục văn, đó là do may mắn gặp được sinh ý tốt hoặc là làm việc cho gia đình khá giả rồi được thưởng thêm, nếu không một ngày kiếm được mười hai mươi văn cũng là bình thường.
Trái cây ngâm tuy ngon ngọt nhưng không phải hán tử nào cũng thích, nhưng nó lại bắt được lòng của rất nhiều a mẫu và tiểu hài tử.
Nhoáng một cái, buổi chiều đã qua hơn một nửa, tuy vẫn rất nóng nhưng đã không còn nóng như giữa trưa. Chung Tử Kỳ quyết định thu quán. Thật ra cho dù hắn có ở lại bán thì vẫn kiếm được tiền, bởi vì buổi tối là thời gian thợ thuyền tan tầm, nhưng mà hắn không muốn về nhà quá trễ, đầu tiên là không an toàn, thứ hai là nếu dành thời gian cả ngày ở đây thì không thể làm gì được nữa.
Muốn kiếm tiền thì cũng phải điều độ, tất cả mọi người mệt mỏi cả ngày rồi, còn nhiều thời gian. Chung Tử Kỳ theo thường lệ bổ sung nguyên liệu ngày mai rồi gửi nhà Hoàng A mẫu và trả tiền thuê rồi cùng nhau trở về.
Tới nhà, Chung Tử Kỳ giữ Triệu Thăng và Triệu Trữ ở lại ăn cơm nhưng bị hai người từ chối, hai người cũng không thể không biết ngại mà cứ cọ cơm mãi, vậy rất kỳ.
Chung Tử Kỳ cũng không cưỡng cầu, hắn trả tiền thuê rồi tiễn hai người ra cửa.
Chung Tử Kỳ đóng cửa thật chặt rồi vào nhà đổ tiền lên bàn. Hôm nay kiếm được gần bốn trăm văn, mà dưa leo và trái hồng vẫn còn lại một phần ba. Chung Tử Kỳ cảm thấy cứ với tốc độ này thì mình có thể thực hiện mục tiêu mua nhà, dù sao thì chỗ này cũng quá trống vắng, hơn nữa hắn lại có chút khiết phúc, tưởng tượng đến việc nhiều hơn một người ở trong phòng này làm việc, thậm chí còn chết thì hắn sẽ không thoải mái, sau này nếu có dư dả thì hắn sẽ tìm một gian nhà hợp sở thích.
Nhưng mà nhà càng tốt thì lại càng tốn nhiều tiền, còn một chặng đường rất dài phải đi.
Triệu Chính An im lặng ngồi bên cạnh, nhìn thấy nương tử cười khúc khích với những đồng tiền trên bàn liền tò mò hỏi: "Nương tử thích nó hả?"
"Đương nhiên là thích, ta nói cho ngươi biết, trên thế gian này, tiền không phải vạn năng, nhưng mà không có nó thì không thể sống được." Chung Tử Kỳ nghiêm túc dạy dỗ, nếu xem nhẹ nụ cười trên môi hắn thì sẽ rất tin tưởng.
Cách kiếm tiền này không giống với việc hắn nhận lương ở hiện đại, nếu như không tự mình lĩnh hội thì không thể nào hiểu được, đây mới mà thành quả lao động chân chính.
Triệu Chính An chớp đôi mắt đen nhánh, cái hiểu cái không nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, câu nói cuối cùng của nương tử có chút phức tạp, hắn nghe không hiểu nhưng lại hiểu việc nương tử rất thích tiền, hắn ghi nhớ vào lòng, đây là lần đầu nương tử nói nương tử thích gì đó.