Mua xong đồ vật này nọ, hai người Chung Tử Kỳ liền đến nhà Hoàng đại thúc, Hoàng A mẫu mở cửa nhìn thấy bọn họ, vừa vui lại vừa lo lắng.
"Hoàng A mẫu, Hoàng đại thúc." Chung Tử Kỳ chào hỏi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Kỳ ca nhi..." Hoàng A mẫu muốn nói lại thôi.
Chung Tử Kỳ biết không thể dấu hai người, cho nên liền nói: "Hai người đã nghe thấy rồi sao?"
"Đều nghe thấy rồi." Hoàng đại thúc thở dài, mặc dù cả bến tàu ồn ào huyên náo, nhưng đại đa số người đều có thái độ vui sướng khi người gặp hoạ, chỉ có một vài người tiếc hận.
"Kỳ ca nhi, không thể chọc vào tửu lâu Xương Thuận này, chỗ dựa sau lưng bọn họ chính là Huyện thái gia, dân đen như chúng ta không thể nào trêu vào, nếu không được thì... bán cho họ đi." Hoàng A mẫu lo lắng nói.
Chung Tử Kỳ biết hai người thật lòng suy nghĩ cho hắn, cả đời hai người chỉ có một hài tử, năm kia lại bị gọi nhập ngũ, đến giờ đã được ba năm, hai năm trước còn viết thư về, thế nhưng một năm nay lại không có lá thư nào, làm hai lão rất lo lắng, nhưng không có cách nào khác, đám người Chung Tử Kỳ xuất hiện liền dời đi lực chú ý của bọn họ, bốn hài tử chưa hết non nớt làm tinh thần bọn họ thoải mái, trong lòng rất thích thú, sầu lo về hài tử nhà mình cũng bị hoà toàn không ít.
"A mẫu, đại thúc, hai người đừng lo lắng, ta đã bán phương pháp rồi." Chung Tử Kỳ nói bình thản, nhưng người nghe lại rất ngạc nhiên.
"Bán? Bán cho ai?" Hoàng A mẫu và Hoàng đại thúc sửng sốt.
"Bán cho tửu lâu Kim Hoa."
"Kim Hoa... Này... Kỳ ca nhi, tuy rằng tửu lâu Kim Hoa không tệ, nhưng lỡ như tửu lâu Xương Thuận tìm đến gây rối thì làm sao bây giờ?" Hoàng đại thúc nhíu mày hỏi.
Chung Tử Kỳ cười trấn án: "Kim Hoa đã đồng ý xử lý Xương Thuận dùm ta, cho nên hai người có thể yên tâm rồi."
"Ai... Vậy thì tốt." Hoàng A mẫu không còn lo lắng nữa, ở trong lòng bọn họ, tửu lâu Kim Hoa rất là lợi hại, chỉ dựa vào việc tửu lâu Kim Hoa mở nhiều năm như vậy nhưng không nhà nào dám đến gây rối là biết rồi.
"Cũng tốt, sau này Kỳ ca nhi có tính toán gì không?" Hoàng đại thúc hỏi.
"Còn chưa nghĩ tốt." Chung Tử Kỳ trả lời thật lòng: "Ta là tới nói cho hai người, tạm thời không thể thuê xe đẩy nữa, chờ đến khi ta nghĩ được nên làm cái gì thì lại thuê tiếp."
"Được, vậy ngươi... Rãnh rỗi cũng có thể đến đây." Hoàng A mẫu nói. Giống như giữa bọn họ đã có một chút ràng buộc.
"Ta sẽ đến, ta cũng không quên sự giúp đỡ của Hoàng đại thúc và Hoàng A mẫu đâu." Đây là người xa lạ duy nhất nguyện ý giúp đỡ hắn, hắn sẽ không quên.
Rời khỏi nhà Hoàng A mẫu, Chung Tử Kỳ còn ghé mua rất nhiều thứ, rõ ràng rất nặng nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, chính là thả lỏng ở tâm hồn, tinh thần buộc chặt hơn nửa tháng, bây giờ có thể tạm thời nghỉ ngơi một phen.
"Vị phu lang này mua mấy con gà đi!" Chung Tử Kỳ đang suy nghĩ lung tung liền bị một tiếng kêu làm cho hoàn hồn. Thì ra hắn đã đi đến chỗ bán gà, ở đây có gà sống, cũng có gà con vừa mới phá vỏ chui ra, những chú gà con lông xù chen chút líu ríu rất là đáng yêu.
Triệu Chính An đã ngồi xổm xuống xem xét, ngẫu nhiên còn sờ sờ làm một đám gà chạy tán loạn, còn hắn thì lại cười khanh khách không ngừng.
"Bao nhiêu tiền một con?" Chung Tử Kỳ hỏi.
Hai mắt Triệu Chính An toả sáng nhìn hắn, Chung Tử Kỳ phát hiện, mỗi lần Triệu Chính An vui vẻ thì hai mắt sẽ sáng lên, giống như hai cái bóng đèn lớn, làm cho người ta không nhịn được mà bị nó hấp dẫn.
Tuy hắn không có kinh nghiệm nuôi dưỡng, nhưng hắn có thể học, ở thời đại này, trứng gà rất quý, không bằng tự mình nuôi, nuôi sống rồi ăn trứng gà, chết thì ăn thịt gà, nói thế nào cũng đáng giá, còn nữa tự nuôi gà vẫn tốt hơn.
Mỗi ngày cho nó ăn chút cây cỏ là có thể lớn nhanh như chớp =_=.
"Con nhỏ giá hai văn tiền, lớn hơn thì ba văn, ngài muốn mua loại nào?"
Đương nhiên là Chung Tử Kỳ muốn mua con lớn, con nhỏ mới phá vỏ không lâu, thân thể còn chưa đủ cường tráng, lỡ như chết thì rất đáng tiếc, vẫn là con lớn tốt hơn... chịu nổi sức ép.
"Đại ca, ta muốn mua con lớn, có thể giảm giá một chút hay không?"
"Giá này rất thấp rồi." Đại ca bán gà cũng rất khó xử.
Chung Tử Kỳ thấy có hy vọng liền trả giá một phen, cuối cùng mua được với giá năm văn tiền hai con, Chung Tử Kỳ mua mười con, tám con gà mái với hai con gà trống, còn tiện tay mua tổ gà và rơm rạ.
Trên lưng Triệu Chính An gánh không ít đồ vật này nọ, hắn còn vươn tay cướp tổ gà và mười con gà vào người, nở nụ cười ngây ngô, nhìn rất vui vẻ, cũng không sợ mệt.
"Chính An, sau này để ngươi hầu hạ gà con được không?" Chung Tử Kỳ thấy Triệu Chính An thích liền trêu chọc.
Triệu Chính An nghiêm túc gật đầu: "Bọn nó ăn gì?"
"Ăn cỏ, còn có sâu."
Triệu Chính An gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, hắn nghĩ sau này gà mái đẻ trứng thì đều để nương tử ăn.
Ra khỏi cửa trấn, tìm được Triệu nhị thúc, để đồ vật này nọ lên xe, Triệu nhị thúc không hỏi bọn họ đã đi đâu mà chỉ nói: "Ngồi yên." Rồi đánh ngựa lắc lắc chạy đi.
Tới thôn Triệu gia, Chung Tử Kỳ đưa tiền cho Triệu nhị thúc rồi về nhà với Triệu Chính An.
Mở cửa, Đại Hắc và Tiểu Hắc đang chơi đùa trong viện liền vui vẻ chạy đến. Mấy ngày nay ở chung, bọn chúng đã rất quen thuộc rồi, không còn sợ hãi nữa.
Chung Tử Kỳ cười cười, hắn đã quên trong nhà còn có hai con chó này, xem ra hắn phải dựng rào chắn thôi, nếu không gà còn chưa kịp lớn đã bị hai con chó này ăn hết rồi.
Chung Tử Kỳ đặt tổ gà và gà lên ghế, dỡ gùi trên lưng xuống, lấy chén bát chậu nồi trong gùi bỏ vào tủ đựng trong nhà bếp.
Làm xong này nọ, Chung Tử Kỳ liền kêu Triệu Chính An giữ nhà, còn hắn thì đến nhà Triệu A mẫu.
Triệu A mẫu cũng đã nghe được tin tức từ trong miệng Triệu Thăng và Triệu Trữ, giữa trưa còn định đến nhà bọn họ hỏi han một phen, thế nhưng hai người đều không có ở nhà.
Chung Tử Kỳ cũng không dấu diếm tình huống: "Vừa rồi ta đi bán phương pháp cho tửu lâu Kim Hoa, chính là tửu lâu lớn nhất trấn Thanh Thuỷ, bọn họ đã đồng ý sẽ giải quyết việc này cho ta, các ngươi không cần lo lắng." Sau đó dừng một chút: "Triệu A mẫu, từ hôm nay trở đi không thu mua đồ ăn nữa, còn lại cứ để ở nhà ta."
Ba mẫu tử Triệu A mẫu còn chưa phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ. Nhưng Triệu Bảo lại nói: "Sau này cứ trồng trọt đi." Triệu Bảo là nông dân thành thật, hắn không có chí khí gì lớn, cả đời chưa từng vào trấn Thanh Thuỷ, bởi vì cần cù thật thà cho nên hắn chỉ cảm thấy trồng trọt mới là chuyện làm cho người ta cảm thấy yên tâm.
Chung Tử Kỳ không phản bác, hắn cũng muốn trồng trọt, trong kế hoạch tương lai của hắn, có một thứ gọi là đại địa chủ, mua rất nhiều đất, sau đó cho người khác thuê, rất thoải mái!
Nhưng mà bây giờ còn sớm, thừa dịp có động lực thì nên tiến về phía trước.
Ngồi ở nhà Triệu A mẫu trò chuyện một lúc lâu, Chung Tử Kỳ về nhà. Đi đến đầu thôn, hắn liền bước đến đất vườn, khoảng thời gian này bởi vì vội vàng mà quên mất, không biết bây giờ thế nào rồi. Dựa theo trí nhớ lần trước đi đến mảnh đất của bọn họ, lúa đã rất cao, có lẽ một tháng nữa sẽ thu gặt.
Đời trước Chung Tử Kỳ là người thành phố. Ngoại trừ tri thức sách vở, cũng có khi trường học sẽ tổ chức trải nghiệm ở nông thôn, hắn chưa từng tiếp xúc đến việc nhà nông chân chính, nhưng hắn biết sẽ mệt chết.
Về đến nhà, Triệu Chính An đang cho gà ăn, gà con không quan tâm đến hắn, thế nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đi hấp dẫn sự chú ý của bọn nó.
Chung Tử Kỳ nhìn một lát, đột nhiên phát hiện Triệu Chính An rất cẩn thận, không cẩu thả giống như những hán tử khác, mỗi khi hắn không vui thì Triệu Chính An luôn là người đầu tiên phát hiện, khi ăn cơm cũng gắp cho hắn một chén đầy đồ ăn, cực khổ thế nào cũng giành làm, chỉ vì muốn hắn được thoải mái.
Hình như cho dù là người bình thường cũng không thể làm được đến trình độ này!