Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 55: Lên núi



Editor: AM

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã đến giờ cơm trưa, mà Chung Tử Kỳ cũng đã làm xong món cuối.

Cá kho tàu, tôm luộc, hàu chiên bột, dưa chua xào thịt heo, sườn hầm, rau trộn, rau xào và súp đặc.

Tổng cộng là tám món, là số may mắn, cũng là tiêu chuẩn khi đón tiếp khách quý.

Chung Tử Kỳ đưa cho Hồng Ảnh ở phía sau: "Đem lên dùm ta."

Hồng Ảnh bưng thức ăn lên bàn.

"Thơi quá!" Trầm Dục Bắc cúi người ngửi ngửi, hít sâu một hơi, cho dù chưa ăn cũng biết là rất ngon.

"Ta nói rồi mà, sẽ không làm ngài thất vọng đâu, tay nghề của Tử Kỳ, cho dù nhìn sang mười dặm tám thôn thì cũng không tìm được ai giỏi hắn." Triệu Chính An chia đều chén đũa, lại lấy ra vò rượu mà hôm nay vừa mua.

"Hôm nay uống ít một chút, để tránh xấu mặt." Trầm Dục Bắc ngăn cản Triệu Chính An.

Triệu Chính An cũng không cưỡng cầu, lại rót cho mình một chén, không rót cho Hồng Ảnh, bởi vì Hồng Ảnh là thị vệ, không thể uống rượu.

Chờ đến khi mang hết tám món lên bàn, Chung Tử Kỳ mới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Triệu Chính An, chỉ có Hồng Ảnh vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích. Chủ tử không có lên tiếng, một thị vệ như hắn không thể ngồi cùng bàn với chủ tử, mấy lần trước là bởi vì chủ tử không muốn mọi người chú ý cho nên mới để hắn ngồi chung.

"Ách... Tiểu cữu." Chung Tử Kỳ chỉ chỉ Hồng Ảnh, đây là muốn đứng nhìn bọn họ ăn sao?

Rất tàn nhẫn...

Trầm Dục Bắc nhìn lướt qua Hồng Ảnh vẫn đứng như khúc gỗ: "Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi."

"Tạ ơn chủ tử." Hồng Ảnh nuốt nước miếng ngồi cạnh Trầm Dục Bắc, hai tay đặt lên đầu gối, đầu hơi cúi, ngồi một cách rất chỉnh tề.

"Tiểu cữu, ăn đi, cũng không có món nào quá cầu kỳ, đều là món ăn ngày thường, không biết ngài ăn có quen hay không." Chung Tử Kỳ nói khách sáo.

Trầm Dục Bắc nhìn tám món ăn trên bàn, cười cười: "Hài tử này, chẳng phải đã nói với ngươi là không cần làm nhiều như vậy hay sao, lúc ta ở nhà cũng không ăn uống phong phú như thế đâu."

"Bởi vì thời gian gấp quá, nếu không thì ta còn có thể làm thêm mấy món, không phiền chút nào, tiểu cữu nếm thử đi."

"Được, để ta nếm thử."

Trầm Dục Bắc gấp món gần hắn nhất, bỏ vào trong miệng nhai nhai hai cái rồi nuốt xuống, hai mắt lập tức sáng lên, sau đó giơ ngón cái: "Ăn ngon, đại trù trong tửu lâu cũng chỉ thế thôi, thậm chí còn không bằng ngươi!"

Trong lòng Trầm Dục Bắc rất kinh ngạc, không phải hắn nói khoác, mà là tay nghề của Chung Tử Kỳ thật sự rất tuyệt, đây là điều mà hắn không đoán được, còn tốt hơn cả đại trù trong tửu lâu, thức ăn của Chung Tử Kỳ có mùi vị rất độc đáo, nhưng hắn không biết phải mô tả thế nào.

"Tiểu cữu, có phải nói quá rồi không? Đâu có ngon đến thế." Chung Tử Kỳ ngại ngùng cười cười.

"Tiểu cữu nói không sai, đồ ăn của ngươi còn ngon hơn cả đại trù làm." Đây là lần đầu Triệu Chính An ăn món hàu mà Chung Tử Kỳ làm, lập tức gật gật đầu nói.

Chung Tử Kỳ đá hắn một cước dưới bàn: "Ăn của ngươi đi!"

"Tiểu cữu ăn cơm đi, lát nữa thức ăn lạnh lại ăn không ngon."

"Ừ, ăn đi."

"Từ từ đã tiểu cữu, ta kính ngươi trước một chén." Triệu Chính An giơ chén rượu lên, nói đầy trịnh trọng.

"Được." Trầm Dục Bắc cũng bưng chén lên cụng nhẹ vào chén hắn, hai người đều uống một hợp lớn, sau đó bắt đầu động đũa ăn mỹ vị trên bàn.

Tuy Trầm Dục Bắc xuất thân từ gia tộc lớn, từ nhỏ đến lớn đã tuân thủ quy củ trên bàn cơm chỉ ăn không nói, nhưng cũng không phải là người nghiêm khắc, muốn kéo gần quan hệ với người phía Đông thì đều được thực hiện trên bàn cơm, cho nên ba người đều tự giác vừa ăn vừa trò chuyện.

Chỉ có Hồng Ảnh đáng thương bởi vì không được tự nhiên cho nên không dám gắp đồ ăn ở phía xa, chỉ có thể ăn cơm với rau xanh, cho dù là rau xanh thì cũng rất ngon, có lẽ đĩa thịt ở cách đó không xa còn ngon hơn, Hồng Ảnh nghĩ như thế, thế nhưng động tác lại không hề thay đổi, vẫn ăn rau xanh như cũ.

Vẫn là Triệu Chính An cẩn thận chú ý đến hắn: "Huynh đệ đừng chỉ ăn rau, ăn thêm chút thịt đi, nhiều đồ ăn như vậy mà!"

Triệu Chính An đẩy đĩa thịt đến trước mặt Hồng Ảnh.

Hồng Ảnh cắn đũa không hé răng, Trầm Dục Bắc khụ một tiếng, nhìn lướt qua Hồng Ảnh, Hồng Ảnh lập tức hiểu ý, lần đầu tiên với dài đôi đũa, ở dưới ánh mắt của ba người, bỏ... Rau vào trong chén.

"..."

Đây là lần đần đầu Trầm Dục Bắc cảm thấy tâm phúc của mình thật ngốc, vô cùng ngốc, ở dưới bàn, Trầm Dục Bắc giơ chân đá vào Hồng Ảnh.

Động tác ăn cơm của Hồng Ảnh dừng lại một chút, nhìn thoáng qua chủ tử của mình, thấy hắn trừng mình thì liền gắp một đũa đồ ăn, lần này hắn gắp món thịt mà hắn thèm khát đã lâu. Ăn vào trong miệng, đúng là tốt đẹp giống như tưởng tượng, trong mắt Hồng Ảnh xuất hiện những vệt sáng đang nhảy nhót.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, có vài món nhưng ăn mãi đến chiều mới xong.

* * *

Buổi chiều, gió mát thổi vào mặt, mặt trời lên cao, ngọn núi phía sau thôn Triệu gia vẫn xanh biết như cũ, chim chóc kêu vang.

Bốn người Chung Tử Kỳ đi học theo đường nhỏ lên núi. Chung Tử Kỳ đi trước dẫn đường, đi qua một rãnh đất nhỏ, cách đó không xa là một nấm mồ phủ đầy cỏ dại, trước mộ là một ván gỗ đơn giản, viết mấy chữ "Chung Chấn Hàng và thê tử Trầm Ngọc chi mộ".

"Đây là phần mộ của A mẫu và phụ thân ta."

Chung Tử Kỳ nói đầy thương cảm, đừng hiểu lầm, cảm xúc này là từ trong thân thể của hắn trào ra, không phải hắn muốn, thật ra, bình thường hắn không dám đến đây, nếu là phụ mẫu ruột thịt của hắn thì không sao, nhưng người này đều là người xa lạ mà hắn còn chưa gặp mặt lần nào.

Còn nữa, hắn còn chiếm lấy thân thể của con người ta, sao hắn dám xuất hiện trước mặt người ta được chứ, đừng có đến tìm hắn vào lúc nửa đêm thì hắn đã cám ơn trời đất rồi, lá gan của hắn thật sự rất nhỏ!

"Để một mình ta ở đây một lát nữa không?" Trầm Dục Bắc không kiềm nén được cảm xúc của mình.

"Được, chúng ta xuống núi trước, ngài cứ đi theo đường cũ là xuống được." Triệu Chính An có thể hiểu được, nhiều năm không gặp, chắc chắn là có nhiều điều muốn nói.

Trầm Dục Bắc gật đầu phất tay.

Triệu Chính An lôi kéo Chung Tử Kỳ xuống núi. Triệu Chính An dùng tay cản lại nhánh cây: "Nói thật, đã lâu rồi chúng ta không tới thăm A mẫu."

"Ừ... Gần đây bận quá."

Chung Tử Kỳ chột dạ, xem ra sau này hắn nên thường xuyên lôi kéo Triệu Chính An đi viếng mồ mả, không thể nào lại không đến, ba người trong nhà đều đã mất rồi, hắn cũng không trông cậy Chung gia bên kia có thể đốt vàng mã cho bọn họ, chỉ còn một mình hắn thôi.

Triệu Chính An xoa đầu Chung Tử Kỳ, hắn tưởng Chung Tử Kỳ nhớ đến phụ mẫu nên trong lòng khó chịu.

"Trời không còn sớm nữa, chắc chắn đêm nay tiểu cữu sẽ ngủ lại." Chung Tử Kỳ yên lặng sửa sang tóc mình, nói lảng sang chuyện khác.

"Ừ, ta cũng cảm thấy như thế, đồ ăn còn đủ không? Muốn đến nhà Triệu A mẫu mua thêm con gà trống không?"

Chung Tử Kỳ ngẫm lại mấy cân thức ăn mà mình mới mua thì liền lắc đầu: "Không biết, để sau đi, dù sao thì đến lúc đó nếu lỡ có thiếu thì đi mua cũng được, chẳng phải Triệu Bảo thúc luôn ở nhà sao?"

"Ừ, nghe lời ngươi."

Về đến nhà, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An cũng không có gì để làm cho nên nhấc hai cái ghế ngồi trước cửa nói chuyện.

"Nghe tiểu cữu nói ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của ta đều còn sống, ngươi nói xem bọn họ có đến đây thăm chúng ta hay không? Hay là chúng ta phải đến đó?" Chung Tử Kỳ nghiêng đầu hỏi Triệu Chính An.

"Không chắc nữa, dù sao thì ngươi cũng là hài tử duy nhất của đại ca nhà người ta, chắc chắn là bọn họ muốn gặp ngươi, nhưng mà không biết hai vị đó có dễ ở chung hay không."

"Đúng vậy. Có lẽ là rất nghiêm khắc." Chung Tử Kỳ liên tưởng đến những chuyện mà Trầm Dục Bắc miêu tả, lập tức nói khẳng định.

Trên núi, Trầm Dục Bắc lau nước mắt trên mặt, đứng lên vỗ đầu gối: "Ca ca, thời gian không còn sớm nữa, ta phải xuống núi, ngươi nuôi dạy Chung Tử Kỳ rất tốt, ta rất thích, ta tin phụ thân và A mẫu cũng sẽ thích, chúng ta đều rất nhớ ngươi! Ca ca, ta đi đây, lần sau lại đến thăm ngươi."

Trầm Dục Bắc nói nửa ngày mới cùng Hồng Ảnh xuống núi.

Vừa mới xuống núi liền nhìn thấy hai bóng người lén lút trốn sau gốc cây, lén nhìn bọn họ.

Trầm Dục Bắc nhíu mày, lúc này tâm tình của hắn rất tệ, cũng không muốn để ý tới những người không rõ động cơ đó. Tuy hai người đó lén lút nhưng cũng không làm phiền hắn.

"Ngươi về rồi, tiểu cữu." Chung Tử Kỳ vừa mới mở cửa liền nhìn thấy chủ tớ Trầm Dục Bắc.

"Ừ..." Trầm Dục Bắc gật đầu đi vào trong nhà: "Đúng rồi, vừa rồi khi ta xuống núi thì nhìn thấy hai người đang lén lút đi theo chúng ta."

"Lén lút?"

Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An liếc nhìn nhau, người có thể làm ra chuyện như vậy, hình như không có mấy người.

"Các ngươi biết?" Trầm Dục Bắc cảm thấy vẻ mặt của hai người có vấn đề, lập tức tò mò muốn biết hai người đó là ai.

"Còn có thể là ai, nếu không phải là phụ mẫu của hắn, thì chính là nhà đại bá của ta. Ngoại trừ bọn họ thì không còn ai làm ra chuyện này." Chung Tử Kỳ nói bất đắc dĩ.

Triệu Chính An xấu hổ sờ mũi, cười với Trầm Dục Bắc.

Trầm Dục Bắc kéo ghế ngồi trong sân với bọn họ: "Thế nào? Bọn họ thường xuyên đến tìm ngươi sao?"

"Mặc dù không phải thường xuyên, nhưng mà cũng không khác cho lắm, cách vài ngày sẽ đến đòi cái này cái kia."

Chung Tử Kỳ nói đến chuyện này thì liền tức giận, phiền muốn chết, đáng tiếc là bọn họ có quan hệ huyết thống với hắn và Triệu Chính An, nếu không thì hắn đã lấy chổi quét ra ngoài hết rồi.

"Hả? Còn có chuyện này sao? Vậy các ngươi có đồng ý không?"

"Sao có thể đồng ý, có lần một thì sẽ có lần hai, cứ mãi như vậy cũng không được."

Trầm Dục Bắc gật đầu tán thưởng: "Nói rất đúng, không thể đồng ý. Phải tìm cách khác, tuy là một lần vất vả nhưng mà cả đời nhàn nhã, hoàn toàn làm cho bọn họ thành thật, nếu không thì ngày nào đó sẽ gây chuyện."

"Ừ..."

Chung Tử Kỳ gật đầu, cảm thấy Trầm Dục Bắc nói rất có lý. Nhưng mà hắn không nghĩ ra được cách gì.

Trầm Dục Bắc nhìn hai người, nhẹ nhàng chỉ điểm: "Muốn bắt được một người, thì phải tìm ra nhược điểm của bọn họ, nếu đã có nhược điểm thì cần gì phải sợ bọn họ không nghe lời, đúng không?"

Hai mắt Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An toả sáng, nhược điểm của Triệu gia chính là tiểu nhi tử của nhà bọn họ, dù sao thì bọn họ cũng rất thiên vị hắn, sau này còn phải trông cậy vào hắn nuôi lúc tuổi già.

Ở cổ đại, chuyện con nối dõi rất là quan trọng, Chung gia cũng có hai hài tử, một ca nhi một tiểu tử, đều đã đến tuổi thành thân, nếu truyền ra ngoài tiếng xấu, vậy cuộc đời của hai hài tử đều bị phá huỷ, đừng mong lấy được nhà nào trong sạch.

Chung Tử Kỳ càng nghĩ càng thấy có đạo lý, nghĩ thầm: Để xem bọn họ còn dám đến chọc hắn hay không!

Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.