Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 59: Nam nhân xa lạ



Editor: AM

Buổi chiều hôm nay, bởi vì thời tiết âm u mà lượng khách giảm bớt rất nhiều.

"Chúng ta về sớm một chút đi, hình như trời sắp mưa." Chung Tử Kỳ nói, nếu trời mưa thì sẽ không về được.

"Có lẽ là trận mưa cuối cùng trong năm nay, sau đó thì trời sẽ rất lạnh." Hoàng đại thúc nói.

"Kỳ ca nhi, ngươi có áo bông với chăn bông chưa? Có lẽ là mấy ngày nữa cần dùng rồi."

Triệu A mẫu hỏi Chung Tử Kỳ, đây là năm đầu Chung Tử Kỳ chuyển nhà, có lẽ trong nhà sẽ thiếu thốn rất nhiều thứ.

"Quần áo trước kia vẫn còn, nhưng mà có hơi cũ."

Chung Tử Kỳ cảm thấy nhức đầu, hắn không có yêu cầu về ăn mặc, nhưng mà Triệu A mẫu nói hắn mới nhớ mình chưa có chăn bông, mặc dù cái chăn hiện tại cũng có bông nhưng mà vẫn còn quá mỏng, sẽ không chống lạnh được vào mùa đông năm nay.

"Bây giờ có tiền rồi còn so đo chút chuyện đó làm gì, đi mua bông về làm một bộ thôi." Hoàng A mẫu trêu ghẹo.

"Thật ra ta cũng muốn làm, nhưng mà ta không biết làm!" Chung Tử Kỳ nói trọng điểm, nếu hắn biết làm thì hắn đã làm từ lâu rồi.

"Kỳ ca nhi, vậy không thể được, ngươi là ca nhi, bây giờ đã thành gia, không thể không biết may vá, chẳng lẽ sau này đều nhờ thợ may làm hay sao? Vậy sẽ tốn không ít tiền đâu!"

"Ừm... Ta biết may vá đơn giản, nhưng mà cái khác thì..."

Bất lực, cùng lắm thì bỏ tiền ra mua, chút tiền ấy, hắn vẫn tiêu được. Nói cho cùng là hắn không muốn làm, đến bây giờ mà đầu ngón tay hắn vẫn còn đầy lỗ do bị kim đâm đây nè!

"Ngươi đó!"

Triệu A mẫu lắc đầu: "Triệu Trữ nhà ta may vá không tệ, ngươi có thể học từ hắn, đúng lúc ngươi cũng có thể dạy hắn nấu cơm."

"Ừm..."

Chung Tử Kỳ gật đầu cho có lệ, việc may vá này nọ, cứ để sau đi!

Triệu Trữ nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, cao hơn hắn một cái đầu, tuy chỉ mặc áo vải thô nhưng mà cả người lại tản ra khí chất uy phong lẫm liệt cùng với ánh mắt sắc bén, nhìn thế nào cũng thấy không giống người thường.

"Ngài... Muốn mua gì? Có thể vào tiệm nhìn thử!"

Triệu Trữ có chút sợ hãi, hắn đã gặp không ít người có tiền, theo lý thì phải quen rồi mới đúng.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Trữ, người nọ liền nghiêng đầu nhìn hắn rồi nói: "Cho hỏi... Hoàng Chiêu Bình có ở đây không?"

Triệu Trữ nghe vậy liền ngẩn người, vừa định nói không biết thì nhớ trong tiệm còn có một nhà Hoàng đại thúc.

"Ngươi tìm Hoàng đại thúc sao? Trong tiệm của chúng ta chỉ có một mình Hoàng đại thúc là họ Hoàng."

"Ừ." Nam nhân chần chờ một lát rồi lên tiếng.

"Ngươi đi theo ta, bọn họ ở trong điếm."

Giờ này không bận cho nên mọi người đang ngồi bên trong tán gẫu chuyện nhà.

"Hoàng đại thúc, có người tìm ngươi." Triệu Trữ dẫn người đi vào.

Hoàng đại thúc và Hoàng A mẫu cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại, chén nước trong tay lập tức rơi xuống đất vỡ nát. Làm mọi người sửng sốt.

Hoàng đại thúc run rẩy đứng lên: "Lỗi Nhi? Là Lỗi Nhi sao?"

Chỉ thấy nam nhân xa lạ kia vội vàng đi lên quỳ gối trước mặt Hoàng đại thúc và Hoàng A mẫu, giọng nói nghẹn ngào: "Phụ thân, A mẫu! Hài nhi đã về! Lỗi Nhi đã về!"

"Là Lỗi Nhân thật sao? Lỗi Nhân của ta... Cuối cùng thì ngươi cũng về rồi!"

Lúc đầu Hoàng A mẫu không dám tin, sau đó nước mắt liền rơi xuống, ôm hài tử khóc rống.

Hoàng đại thúc cũng rơi nước mắt, đã nhiều năm rồi, kể từ khi Lỗi Nhi của hắn bị gọi nhập ngũ, giống như trong lòng hai lão già bọn họ bị khoét mất một miếng thịt vậy, ngày nào cũng đau đớn.

Đại Bưng Biền không nuôi binh lính bất tài, khi hài tử hắn bị gọi nhập ngũ, là bị gọi đến vùng đất không yên ổn, thường xuyên xảy ra xung đột quy mô nhỏ, sau đó còn có rất nhiều người hy sinh, năm đầu hài tử đi còn gửi thư về để cho bọn họ yên tâm.

Nhưng mà đột nhiên năm thứ hai lại không có tin tức gì, nếu không phải dưới đáy lòng bọn họ có niềm tin thì chắc chắn đã gục ngã, sao có thể sống tới bây giờ.

"Khi ngươi đi... Ta và phụ thân ngươi lo lắng gần chết... Sợ ngươi xảy ra chuyện gì, may mà... May mà ông trời chiếu cố giúp ngươi bình an trở lại... Nếu không, ta và phụ thân ngươi không biết phải sống thế nào." Hoàng A mẫu lau nước mắt, tuy rằng khóc không thành tiếng nhưng mà lời nói lại để lộ vui vẻ khi hài tử đã về.

Hoàng đại thúc ôm bạn già, nhìn thấy Lộ Nhi trở về thì cũng khóc trong vui sướng.

"Là hài nhi bất hiếu, làm phụ mẫu lo lắng."

Hoàng Tấn Lỗi dập đầu ba cái thật mạnh: "Hài nhi nhận lỗi với phụ mẫu."

Mấy năm nay, sao hắn lại không lo lắng cho phụ mẫu được chứ, bởi vì chỗ hắn ở cấm liên lạc thư từ, cho nên nhiều năm như vậy, hắn đều sợ phụ mẫu lo lắng, cũng lo lắng bọn họ có ốm đau hay không, lại sợ rằng không có ai chăm sóc, bây giờ thì tốt rồi, hắn không về muộn, may mà phụ mẫu vẫn khoẻ mạnh như trước, nhưng lại có thật nhiều tóc bạc.

"Mau đứng lên đi, Lỗi Nhi."

Hoàng đại thúc vội vàng kéo hài tử đúng dậy, bọn họ không cảm thấy hài tử bất hiếu, ngược lại, hài tử của bọn họ là người hiếu thuận nhất, bình thường việc nhà đều là hắn giành làm, mặc kệ là nấu cơm hay là giặt quần áo, nói theo lời của hài tử hắn thì, bây giờ bọn họ đã già, cần phải được nghỉ ngơi.

"Mọi người về nhà đi, trời sắp mưa rồi, chúng ta cũng phải về, ngày mai mọi người lại đến!"

Chung Tử Kỳ nói với những người đang xem náo nhiệt bên ngoài. Đều là khách quen cho nên bọn họ rất hiểu ý mà rời đi.

"Hoàng A mẫu, mọi người ngồi xuống rồi hẵng nói."

Chung Tử Kỳ cười nói, hắn cũng nhìn hài tử của Hoàng đại thúc thêm vào lần, đúng là binh lính mà, vẻ mặt nghiêm túc và sát khí không giống với người thường, vừa thấy liền biết là đã từng giết người.

"Đúng vậy, ngồi xuống rồi nói, ngươi xem hài tử đều đã về rồi, chẳng phải nên làm cơm cho hắn ăn sao?" Triệu A mẫu đặt thức ăn lên bàn.

"A mẫu, mấy người này là?"

Hoàng Tấn Lỗi nhìn những người trước mắt, hắn không biết bọn họ, khi hắn vừa về liền thấy cửa nhà mình đóng chặt, hỏi hàng xóm cách vách thì họ nói là phụ mẫu của hắn đều đang ở cửa tiệm "Xứng tầm ăn ngon", cho nên kêu hắn đến đây tìm.

Trước kia Hoàng Tấn Lỗi chưa từng nghe thấy cái tên này, hắn nghĩ là nó được mở sau khi hắn đi, hắn chỉ hỏi thăm tuỳ tiện nhưng mà có rất nhiều người chỉ đường cho hắn. Cho nên hắn tìm tới nơi này. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Triệu Trữ ở bên ngoài thu dọn bàn ghế.

Hoàng A mẫu lau nước mắt, nở nụ cười: "Hài tử, để A mẫu giới thiệu cho ngươi biết, đây là Triệu A mẫu, đây là hai hài tử của Triệu A mẫu, còn đây là Kỳ ca nhi."

Hoàng Tấn Lỗi lễ phép chào hỏi với Triệu A mẫu.

"May mà có bọn họ giúp đỡ, nếu không thì chỉ có ta với phụ thân ngươi thì không thể kiếm tiền ở đây được."

Hoàng Tấn Lỗi nghe thấy như vậy thì liền cúi người: "Cám ơn mọi người đã chiếu cố, tiểu tử vô cùng cảm kích."

Triệu A mẫu vội vàng nói: "Khách sáo cái gì, hài tử này, cái gì mà cám ơn với không cám ơn chứ, A mẫu và phụ thân của ngươi cũng giúp đỡ chúng ta không ít mà."

"Đúng vậy." Chung Tử Kỳ gật đầu.

Nhìn thấy bầu trời ngày càng âm u, mọi người liền vội vàng thu dọn cửa tiệm rồi đóng kỹ các cửa, sau đó mạnh ai về nhà nấy, ôn chuyện thì cứ để sau đi, lỡ như trời mưa, đám người Triệu A mẫu lại không mang theo đồ che mưa thì không thể về nhà, không giống Hoàng A mẫu có nhà ở gần như vậy.

Vội vàng về đến nhà, không bao lâu sau, bầu trời bắt đầu rơi xuống từng hạt mưa, rơi vào trong cổ liền cảm thấy rất lạnh.

Chung Tử Kỳ thả Đại Hắc và Tiểu Hắc vào phòng, lại đem quần áo buổi sáng phơi nắng vào nhà. Đóng kỹ hai cửa. Một lát sau, mưa càng lúc càng lớn, đập vào cửa sổ phát ra từng tiếng vang dội.

"Không ngờ hắn lại là hài tử của Hoàng A mẫu và Hoàng đại thúc, dáng vẻ không giống bọn họ gì hết." Triệu Trữ chống cằm nói thầm.

Chung Tử Kỳ ngồi bên cạnh hắn, ngẫm lại dáng vẻ của nam nhân hôm nay, đúng vậy, đúng là có chỗ không giống với Hoàng đại thúc và Hoàng A mẫu, nhưng mà lớn lên cũng không tệ, nhìn sơ qua rất có tinh thần, tuy hơi tục tằng, nhưng mà nhìn kỹ lại có điểm tốt khác thường.

"Nhưng mà người này thật là đáng sợ, khi cười lên thì còn xem được, nhưng khi phụng phiệu thì ta lại không dám nhìn." Triệu Trữ còn nói thêm.

"Vậy sao, ta lại không cảm thấy như vậy, chỉ là có hơi nghiêm túc mà thôi." Chung Tử Kỳ lắc đầu nói.

"Ách... Là ta suy nghĩ nhiều quá rồi sao? Sao ta lại cảm thấy hắn rất hung dữ vậy?" Triệu Trữ ôm đầu thì thào.

Một lát sau, cơn mưa bên ngoài nhỏ dần, biến thành những hạt mưa tí tách, trời đã đen mà còn gặp thêm mưa nên trời ngày càng tối, Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ nép dưới mái hiên đi vào nhà bếp.

Nếu không có Triệu Trữ ở đây, chỉ có một mình Chung Tử Kỳ thì chắc chắn hắn sẽ ăn cơm thừa với một trái táo cho no bụng rồi thôi.

Bây giờ Triệu Trữ ở đây, lại không thể ăn như thế, nhưng mà trời mưa mát lạnh thì nên ăn đồ nóng là tốt nhất. Chung Tử Kỳ nấu một tô mì nước. Hắn và Triệu Trữ ngồi trong phòng bếp hút mì sụt sịt, đầu đổ đầy mồ hôi.

Sau đó hai người liền đi vào phòng ngủ, bây giờ trời lạnh, Chung Tử Kỳ liền ôm chăn vào căn phòng mà lúc trước Trầm Dục Bắc ngủ lại. Giuờng sưởi đốt lửa nóng hầm hập, ngồi bên trên làm gì cũng thoải mái.

"Tử Kỳ, ta dạy ngươi thêu hoa nhe?" Triệu Trữ cười xấu xa hỏi Chung Tử Kỳ.

Chung Tử Kỳ vội vàng xua tay nói: "Không cần, ngươi tự thêu đi, ta ngồi xem là được rồi."

"Rất đơn giản, học một lát là xong, ngươi không sợ Triệu Chính An nhà ngươi ghét bỏ ngươi à."

Chung Tử Kỳ ngắt lời: "Hắn dựa vào cái gì mà dám ghét bỏ ta, ta không ghét bỏ hắn thì đã không tệ rồi."

Triệu Trữ lắc đầu, hắn ở chỗ này với Chung Tử Kỳ đã được nửa tháng cho nên hắn đã làm được những món đơn giản rồi.

"Chẳng phải Triệu A mẫu tìm người cho ngươi gặp mặt hay sao? Không tệ đúng không?"

"Gì mà không tệ chứ, A mẫu ta còn chưa tìm thì bảy cô tám dì đã vội vàng giới thiệu cho ta rồi."

Triệu Trữ bĩu môi. Nếu Tử Kỳ chưa thành thân thì có lẽ cũng không tốt hơn hắn là mấy đâu, chắc chắn cửa nhà cũng bị san bằng.

"Bây giờ ngươi đã biến thành bánh thịt rồi." Chung Tử Kỳ cười ha ha.

"Ta thà rằng mình không phải là bánh thịt chứ không muốn bị quấy rầy cả ngày như thế."

"Thật ra như vậy cũng không tệ, ngươi có thể đi gặp thử."

Nói đến chuyện này thì Triệu Trữ liền tức giận: "Không tệ á? Mấy hôm trước nhà bá mẫu ta giới thiệu thân thích của bọn họ cho ta, không ngừng ba hoa rằng người đó tốt đễn cỡ nào, sau đó A mẫu ta trộm nghe ngóng được, có rất nhiều người biết đến nhà tiểu tử kia, nhưng mà không phải tốt lành gì, nhà đó rất xem trọng mặt mũi, mỗi khi ra đường cứ thích giả vờ như nhà mình giàu có, ngươi nói người như vậy kỳ lạ đến cỡ nào, sao ta dám rớ vô chứ!"

Chung Tử Kỳ gật đầu không nói gì, đúng là kỳ lạ mà.

"Còn có, trong thôn có một nãi A mẫu bối phận rất cao, giới thiệu hài tử của tiểu cữu tử của ca ca hắn cho ta, nói là thái độ làm người ôn hoà, bây giờ vẫn đang đọc sách ở học quán, rất có hy vọng thi đậu tú tài."

"Vậy chẳng phải là rất tốt rồi sao?" Thời đại này trọng văn hơn võ mà.

"Đúng là rất tốt, A mẫu ta cũng động lòng, kêu phụ thân ta đến chỗ đó hỏi thăm, kết quả nghe nói, bởi vì tiểu tư kia là người đọc sách, cho nên rất là kiêu ngạo, không để ai vào mắt, còn phát ngôn bừa bãi rằng sau khi thi đậu tú tài sẽ thú ca nhi có tiền có thế. Nhưng mà vấn đề chính là, tiểu tử kia đã thi hai lần, nhưng đều không đậu, ngươi nói xem, học thức nhiều thì có ích gì chứ, nhà đó rất cưng chiều hắn, không cho hắn làm việc gì, có lẽ người nhà đó cũng bực bội, có cưng cũng không cưng chiều nổi cái loại xem tiền như rác đó."

"Đúng là không nên làm quen với loại người như vậy, nếu không ngày nào đó hắn thi đậu tú tài thì sẽ ghét bỏ ngươi, một cước đạp bỏ ngươi luôn."

Chung Tử Kỳ cũng xem thường loại người như vậy, tuỳ ý tiêu xài tiền mồ hôi nước mắt của phụ mẫu mình, thi hai lần đều không đậu, hoặc là không chăm chú học hành, hoặc là ngươi không có tài năng, học cỡ nào cũng chỉ là lãng phí tiền của. Hắn cũng không đồng cảm với phụ mẫu nhà đó, nuôi ra hài tử như vậy, trách nhiệm của phụ mẫu cũng không nhỏ.

"Đúng vậy, A mẫu và phụ thân ta đều nghĩ như vậy, cho nên liền từ chối, A mẫu ta còn nói nếu sau này có ai giới thiệu nữa thì cũng không quan tâm, vẫn nên để hắn tự mình hỏi thăm thử xem, xem có tìm được người nào trong sạch hay không."

"Cũng tốt, trong lòng Triệu A mẫu cũng có tính toán rồi, việc hôn nhân không nên gấp gáp." Chung Tử Kỳ đồng ý, thành thân là chuyện cả đời, nhất định phải cẩn thận chọn lựa, nếu không thì có bị nhà phu quân ức hiếp thì cũng phải nuốt nước mắt ngược vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.